Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 577: Cố gắng nắm giữ (p2)



Không cần hỏi, việc này chính là do ám tử Tẩy Nguyệt phái giở trò qủy, bỏ đan dược vào trong túi Giới Tử, sau đó lại vụng trộm lấy ra.

Nam Ngưng Giang quay người lại nói;
- Nhị đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ, Lục muội, Thất đệ còn có Lương Chân Nhân cùng ta trở về Pháp Hóa Thiên Nhất Các. Tam muội, muội dẫn người còn lại đi tới tổng kho truy bắt Đường Kiếp.

- Vâng.
Mọi người đồng thanh hô lên, sau đó chia làm hai đội đi về hai phía.

Nam Ngưng Giang mang theo người, vội vàng chạy về Pháp Hoa Thiên Nhất Các.

Khi bọn họ quay trở lại, thì phát hiện nơi này đã không còn mấy người.

Hội đấu giá trải qua một hồi huyên náo, đã không thể tiếp tục được nữa, một số người cảm thấy lưu lại không còn ý nghĩa, tất nhiên sẽ rời đi, những người còn lại là mấy người chưa kịp hoàn hồn, còn chưa rời khỏi.

- Đóng cửa các lại, những người còn lại không được phép rời khỏi đây, để Lê Đường Chủ ra tra hỏi một chút, xem những kẻ nào đã rời đi. Lục muội, muội cũng điều tra lại thân phận của những người ở đây một lần nữa đi.
Nam Ngưng Giang lớn tiếng hạ lệnh. Mặc dù biết phần lớn kẻ giúp đỡ Đường Kiếp đã không còn ở đây, nhưng gã vẫn hạ lệnh đóng cửa các để điều tra.

Đồng thời Nam Ngưng Giang cũng tìm được thi thể của Lưu Lão Tứ.

Lão ngũ tra soát trên người Lưu Lão Tứ một hòi, sau đó nhìn Nam Ngưng Giang lắc đầu nói:
- Không có ở trên người gã.

Nam Ngưng Giang không đổi sắc mặt, nói:
- Chắc chắn là đã bị lấy đi rồi, Lão tứ, dựng lại chiến trường, xem những ai đã tới gần người này.

- Vâng.
Tứ Ưng gật đầu, phát động pháp thuật hồi tưởng, mắt hiện lên thần quang, giống như nhìn thấu hư vô, nhìn về quá khứ xa xôi, một ít hình ảnh hỗn độn không ngừng hiện lên trong mắt gã, lướt qua như một đoạn phim.

Gã cố gắng nhìn, cố gắng ghi nhớ từng hình ảnh một trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Không có… Không có… Không phải… người này cũng không phải…

Pháp thuật hồi tưởng là một loại pháp thuật tiêu hao linh lực rất lớn, muốn hồi tưởng thời gian càng xa, thì tiêu hao cũng càng lớn.

Mặc dù Thiên Thần Cung lựa chọn kỹ lưỡng, đệ tử có đủ khả năng để sử dụng pháp thuật hồi tưởng, nhưng Tứ Ưng cũng vẫn đang phải cố hết sức.

Cũng may lần này gã khá may mắn, là một người tham gia sự kiện, cho nên khoảng cách mà gã muốn tìm hiểu cũng không quá dài, bởi vậy gã cũng không quá mức mệt mỏi. Chứ nếu như thời gian dài hơn chút nữa, thậm chí có thể khiến Tứ Ưng bệnh nặng một thời gian, sinh lực cũng sẽ bị giảm xuống rõ rệt.

Cuối cùng Tứ Ưng cũng kêu lên:
- Ta thấy rồi, có người lấy đi Ngũ Khí Triều Nguyên Đan từ trên người Lưu Lão Tứ.

- Là ai?

- Không biết!
Tứ Ưng hô to:
- Có tên khốn khiếp nào đã chắn mặt gã, giống như biết được ta sẽ hồi tưởng lại cảnh này vậy, gã ở trong sương mù đi tới, vì vậy ta căn bản không nhìn rõ được bộ mặt của gã…

- Thân hình của gã, gã mặc y phục gì, đi từ chỗ nào tới?
Nam Ngưng Giang liền hỏi.

- Gã nằm úp sấp trên mặt đất bò đi, ta chưa từng thấy qua kiểu bò như vậy, rất cường tráng, rất rắn chắc. Mặc… y phục của người làm? Mẹ nó, là người hầu, tên khốn khiếp này là một kẻ hầu.

- Tên nô bộc đó có bộ dạng thế nào?
Nam Ngưng Giang quát lên.

- Ta đang nhìn.
Tứ Ưng lớn tiếng trả lời.

Hình ảnh tiếp tục nhảy lên trong mắt gã, theo thời gian hồi tưởng, người kia đã bò lui về, dần dần thối lui vào giữa một đám người, đi vào giữa, sau đó gã nhìn thấy kẻ đó đứng dậy, một lá bùa từ trên không trung rơi xuống, rơi vào trong tay gã.

- Ôi, mẹ nó chứ, bùa sương mù thực là do gã ta thả ra.
Tứ Ưng kêu lên.

Có thể coi như là tìm được đầu sỏ rồi.

Sau đó gã nhìn thấy tay của người đó đưa lên mặt, gã biết rằng, mình sắp nhìn thấy mặt của kẻ đó rồi.

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động một cái, Tứ Ưng bị chấn động, cả người lao về phía trước.

Hình ảnh lập tức bị phá nát.

- Không!
Tứ Ưng phát ra tiếng thét cuồng nộ.

Phải biết rằng bởi vì lần ảnh hưởng này, gã đã không còn sức lực phát động pháp thuật lần nữa, mà mỗi một lần phát động phá thuật hồi tưởng, khó khăn đều sẽ tăng lên, có thể nói chỉ một chút quấy rầy, đã phá hủy hoàn toàn cơ hội tìm hung thủ của gã.

- Là tên khốn khiếp nào đó?
Lão Tứ phẫn nộ rống lên.

Bỗng nhiên quay đầu, sắc mặt Lão Tứ lập tức ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Trời ạ!

Bên ngoài Pháp Hoa Thiên Các, một đám dây leo màu đen, uốn éo như đang múa vũ điệu tử vong vậy.

Ngay khi Lão Tứ xoay người, trong nháy mắt một đám dây leo giống như roi điện đánh tới, cuốn thẳng về phía Lão Tứ, cuốn chặt thân thể gã, lôi gã kéo ra ngoài.

Lúc trước Lão Tứ sử dụng quá nhiều sức lực để hồi tưởng, nên thân thể mệt mỏi, đối mặt với tấn công không còn sức chống đỡ, bị đám dây leo kéo ra ngoài.

- Không!
Gã lớn tiếng thét lên.

- Lão Tứ!
Nam Ngưng Giang kêu lên, ôm lấy thân thể Lão Tứ, tiếp đó Lão nhị cũng nhào tới. Nhưng ngay khi bọn họ xông ra, thì càng nhiều dây leo cuốn tới, lập tức cuốn lấy vô số người trong các.

Tiếng kinh hô nổi lên khắp bốn phía, người tu có thân thủ tốt lập tức đánh nhau với đám dây leo, còn những người tới vì mục đích buôn bán, đều đã bị đám dây leo cuốn đi.

Sau đó chợt nghe thấy bên ngoài nổi lên tiếng nhai nuốt, một lát sai, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, vô số xương cốt như mưa bắn ra, bắn vào trong các, mỗi một nơi xương cốt bắn ra, đều nhuộm đỏ Pháp Hoa Thiên Các.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi muốn chết, lúc nào Lão tứ đã bị cuốn đi, chỉ có điều nhờ có đám người Nam Ngưng Giang, nên được giữ lại.

Nam Ngưng Giang kêu lên:
- Đây là hắc nghiệt, Lão nhị, dùng kiếm thánh.

Cánh tay phải của nhị ca vừa nhấc lên, một thanh kiếm tỏa ánh hào quang xuất hiện trong tay gã, chém về phía đám dây leo.

Kiếm này vừa chém xuống, yêu cây đứt từng khúc, bên ngoài thậm chí còn truyền tới tiếng thét thê lương.

Mấy người họ sau đó mới đoạt được Lão tứ trở về.

Đang lúc vui mừng, tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.

Nghe thấy tiếng hừ đó, đáy lòng Nam Ngưng Giang phát run:
- Không ổn!

Chỉ thấy vô số dây leo, đột nhiên vươn ra, như cây giáo, đâm mạnh về phía Lão tứ.

- Ngăn lại!
Nam Ngưng Giang vội vã thét lên, dốc toàn lực đẩy ra một chưởng.

Chỉ có điều hắc nghiệt cũng không phải là mới sinh, mà đã trải qua một thời gian được máu thịt nuôi dưỡng, trong thành Cửu Hợp, đại trận phát động, sát sinh vô số, lượng máu thịt hắc nghiệt ăn vào không xuể, nên thực lực tăng lên không nhỏ, mặc dù đối phó với Linh Hoàn Chân Nhân cũng không thua kém.

Trăm ngàn dây mây như trường thương lao đến, xuyên qua chưởng phong của đám người Nam Ngưng Giang, chấn động nghiền vỡ giáp Thiên Thần, dây leo đầy gai vươn tới cạnh người Lão tứ, sau đó như thiểm điệm rụt lại, trong nháy mắt trên người Lão tứ chảy ra đầy máu.

Thân thể bị dây leo đâm xuyên qua, khắp người đều là vết thương.

Là người đã vượt qua Tam Khô trở thành Thoát Phàm đỉnh cao, lão Tứ vẫn chưa chết ngay, nhưng ngay sau đó, gió yêu cuồn cuộn thổi lên, một luồng khí lạnh tuôn ra, băng sương của hỏa diễm cùng nhau vọt tới, tràn ngập khắp Pháp Hoa Thiên Nhất Các. Lão tứ không thể tiếp tục tránh né, dưới pháp thuật khủng bố như thủy triều ập đến, bản thân phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết nhất cuộc đời gã.

Bên ngoài các, một thân ảnh cao lớn đồ sộ đứng sừng sững, đưa lưng về phía mặt trời, khuôn mặt ngược sáng bị bóng tối che kín, khiến người ta không thấy rõ được dung mạo, không hề nghi ngờ, chiêu thức vừa rồi đúng là do người này gây ra.

- Lão tứ!
Nam Ngưng Giang đau đớn thét lên, nhìn bóng đen kia không hiểu sao lại xuất hiện, gã hít một hơi lạnh nói:
- Ngươi vẫn chưa đi?

Bóng đen phát ra tiếng khàn khàn trầm thấp:
- Ngươi vừa phân binh, ta liền giết.

Ngươi vừa phân binh, ta liền giết.

Đây chính là tác phong làm việc của Đường Kiếp.

Kẻ trước mắt, chính là bản thể Đường Kiếp.

Người ở trong các trò chuyện vối Lưu Lão Tứ, kỳ thực chính là bản thể Đường Kiếp, về phần hóa thành người chết, sau đó cướp nhà kho, thì đều là phân thân. Còn bản thê thay đổi thân phận đoạt đan dược, phân thân thì yểm trợ bản thể rời đi, mục đích cuối cùng chính là để yểm trợ cho bản thể tồn tại.

Là quân bài bí mật của Đường Kiếp, là mấu chốt quan trọng nhất, nếu chưa đến thời khắc cuối cùng, Đường Kiếp cũng sẽ không lộ diện.

Vốn bản thể muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Nam Ngưng Giang chia quân làm hai, hắn liền quay trở lại.

Không có hắn, thực lực của Nam Ngưng Giang, bản thể đã có thể đối phó.

- Ngươi phải chết.
Nhìn Lão tứ chết thảm dưới mảnh phong sương vũ tuyết, tâm tình của Nam Ngưng Giang phẫn nộ tới cực điểm. Gã kéo dài âm thanh thét lên, đối với bản thể Đường Kiếp đánh ra một chưởng, không trung hiện ra một bàn tay màu vàng tấn công về phía Đường Kiếp, đồng thời lão nhị cũng rút ra một thanh bảo kiếm. Lục muội thì khẽ huýt một tiếng, thanh âm lại như gào thét, đánh vào trong lòng người, khiến người ta không khỏi sinh ra một cảm giác thương xót, muốn chiến đấu mà vô lực. Lão Thất thì phất tay, vẩy ra một đám mây màu xám bay về phía Đường Kiếp.

Ba vị Linh Hoàn Chân Nhân và một vị Thoát Phàm đỉnh cao đồng thời ra tay, uy thế to lớn không thể tưởng tượng.

Nhưng Đường Kiếp cũng chỉ cười lạnh một tiếng.

Hắn hôm nay, sớm không đem Linh Hoàn để vào mắt, ngay trước đây không lâu, thân thể kim cương của hắn đã chính thức tiến vào trung kỳ, thực lực đã tương đương với Chân Nhân Tâm Ma kỳ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com