Hiện tại, Tịch Thương Nguyệt đang ở trong phòng thêu giày, đột nhiên có cảm nhận, nàng mãnh liệt ngẩng đầu, hai mắt phát ra một mảnh hồng quang.
Sau đó nàng liền nhìn thấy, một đám chữ bằng máu xuất hiện.
- Ca ca. Tịch Thương Nguyệt khẽ run rẩy một chút.
Đây là ước định của hai huynh muội bọn họ, chỉ khi nào cực kỳ cấp tốc mới sử dụng phương pháp liên lạc này, lúc này nhìn thấy chữ viết của Tịch Tàn Ngân xuất hiện, ngay cả Tịch Thương Nguyệt cũng giật nảy mình.
- Nguy rồi. Tịch Thương Nguyệt nói nhỏ một tiếng. Nàng vội vàng đứng lên thu dọn mọi thứ trên bàn, vội vàng đem đồ vật này nọ cất đi, lại thay một bộ quần áo vải thô, sau đó mới đẩy cửa đi ra.
Ngay tại khi nàng đẩy cửa ra ngoài, thì một đạo nhân ảnh xông tới, túm nàng lại đẩy mạnh vào trong phòng, Tịch Thương Nguyệt bị đẩy trở về phòng.
- Đường đại ca! Tịch Thương Nguyệt kêu lên.
Túm nàng lại chính là Đường Kiếp, chỉ có điều hiện tại vẻ mặt hắn không tốt, nắm lấy cổ áo nàng, trầm giọng nói: - Vì sao không nói cho ta biết Thập Nhị Ưng có Phí Linh Tán? Nói!
Tịch Thương Nguyệt lớn tiếng nói: - Ca ca cũng không biết, đó là do lão đại Thập Nhị Ưng giấu mọi người làm đấy.
- Vậy hiện tại sao ngươi lại biết?
- Ca ca vừa bí mật truyền tin tới.
- Cho ta xem.
- Không có cách nào xem được, đó là huyết phù tin, chỉ có cốt nhục chí thân mới có thể sử dụng.
- Làm sao ta biết được là thực hay giả?
- Đó là bí mật ca ca lấy được trong ba quyển sách, bí pháp của Ma Luyện Pháp, ta có thể viết cho huynh xem.
- Vậy còn cần phải kiểm chứng, ta không có nhiều thời gian như vậy. Vì sao nhận được tin tức lại vội vã rời đi.
- Đây không phải nơi nói chuyện, một khi huynh bại lộ vị trí của ta, sẽ liên lụy tới ca ca. Trước kia vì muốn dẫn huynh tới, ta đã dùng tên thật của mình.
Đường Kiếp dừng tay lại.
Hắn nhìn chằm chằm Tịch Thương Nguyệt: - Cho ta lý do tin tưởng ngươi."
Tịch Thương Nguyệt nhìn chằm chằm Đường Kiếp, không chút nào yếu thế nói: - Nơi này là ta nói cho huynh biết đấy, nếu chúng ta bán đứng huynh, như vậy hiện tại nơi này hẳn là tràn đầy phục binh!
Đường Kiếp mỉm cười, thu tay lại: - Nói hay lắm.
Kỳ thật lúc hắn khống chế Tịch Thương Nguyệt, là hắn đã biết huynh muội Tịch gia hẳn là không hại hắn, tuy nhiên vì chu toàn bản thân, hắn vẫn phải lấy oai khiến người ta kinh sợ một chút, không nghĩ tới tiểu cô nương rất có phong thái, gặp nguy không loạn, lời nói chuẩn xác, khiến Đường Kiếp cảm thấy hài lòng.
Quả nhiên là trường kỳ trốn chạy mới luyện ra được, tâm trí rất vững vàng,
Thấy Đường Kiếp thu tay lại, Tịch Thương Nguyệt nói - Huynh nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này. Nếu để cho Thập Nhị Ưng tra được huynh đã tới đây, tất sẽ hoài nghi tới ta.
- Đừng lo lắng, Phí Linh Tán ta cũng hiểu được đại khái, dược này còn chưa thấm lên người ta. Lúc này Phí Linh Tán đang ở thời điểm phát huy, dược lực tràn ngập khắp nơi, truy tìm tung tích tạm thời chưa bắt đầu đâu.
- Vậy là tốt rồi. Tịch Thương Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn Đường Kiếp: - Dính vào bao nhiêu?
- Không tính là nhiều, nhưng hẳn là đủ để bọn họ truy đuổi.
Tịch Thương Nguyệt nhăn mày lại: - Phí Linh Tán là có tên gọi là độc trên mu bàn chân, như âm hồn không tiêu tan. Dính phải nó, Đường đại ca huynh...
Ánh mắt cô nương tràn đầy lo lắng.
- Đừng lo lắng, ta còn có chút biện pháp, bọn họ vẫn chưa thắng được toàn bộ. Đường Kiếp thản nhiên nói: - Việc cấp bách bây giờ, là có vài chuyện cần giải quyế gấp.
- Đường đại ca huynh nói đi, huynh muội chúng ta nếu có thể làm được nhất định sẽ cố gắng làm cho huynh.
- Được. Thứ nhất ta muốn toàn bộ tin tức về Phí Linh Tán. Ta là nói toàn bộ, cặn kẽ nhất đấy. Thứ hai ta muốn tin tức về Thập Nhị Ưng, cũng là toàn bộ, cặn kẽ nhất đấy. Thứ ba chính là cái này.
Đường Kiếp đưa ra một quyển sác nhỏ .
- Đây là… Tịch Thương Nguyệt tò mò tiếp nhận.
- âm đầu ý hợp, bí pháp của Tẩy Nguyệt phái. Sau khi tu luyện, liền có thể dùng phương pháp này liên hệ với ta, hẳn là tốt hơn nhiều so với cái gì mà huyết phù tin.
- Thật tốt quá. Tịch Thương Nguyệt vội vàng tiếp nhận, Đường Kiếp lúc này mới xoay người rời đi.
- Đường đại ca. Tịch Thương Nguyệt hô một tiếng.
Đường Kiếp xoay người: - Chuyện gì?
Đôi mắt sáng ngời của Tịch Thương Nguyệt chớp chớp:
- Đi đường cẩn thận.
Nhìn tiểu cô nương trước mắt, Đường Kiếp gật gật đầu: - Ta biết rồi.
Sau đó bay ra khỏi phòng nhỏ, lao thẳng lên trời.
Từ sau đó, hắn sẽ không ngừng lưu lạc thiên nhai, khó mà có thời gian rảnh rỗi nữa rồi. ———————————
Bên ngoài Pháp Hoa Thiên các.
Tịch Tàn Ngân nhìn Nam Ngưng Giang, gã nói: - Nhìn lén người khác đi tiểu, cũng không phải là thói quen tốt.
Nam Ngưng Giang cúi đầu nhìn mặt đất: - Thời khắc đặc biệt, không thể cho phép người khác ở riêng một chỗ, kính xin tiểu Thập nhị lượng thứ. Hơn nữa toàn thân ngươi đều ẩn đấy, ta dù có muốn cũng không nhìn thấy gì mà.
- Vì sao? Tịch Tàn Ngân hỏi.
- Hành động lần này, Đường Kiếp hiểu rõ chúng ta khá tường tận, chỉ vẻn vẹn một Cố Trường Thanh, rất khó để Đường Kiếp biết nhiều chuyện như vậy. Ta hoài nghi, trong chúng ta có người mật báo cho hắn.
- Nói như vậy, là lão đại ngài nghi ngờ ta? Chỉ vì ta là người nước Văn Tâm?
- Chuyện này không liên quan gì tới lai lịch cả, ta hoài nghi tất cả mọi người.
- Nhưng hiện tại ngài lại xuất hiện ở đây mà.
- Lúc ta nhìn ngươi chăm chú, sẽ không đặc biệt thông báo ngươi. Đúng rồi, ngươi không phải nói là muốn đi tiểu tiện sao? Cũng đứng ở đây một lúc lâu rồi sao còn chưa có động tĩnh gì vậy? Nam Ngưng Giang cười cười, chỉ vào không trung nói: - Tuy rằng không nhìn thấy thân ảnh của ngươi, nhưng ít nhất phải thấy nước tiểu chứ?
Tịch Tàn Ngân lạnh lùng trả lời: - Lão Đại ham thích của ngươi thật đúng là độc đáo, ngươi đã thích, vậy thì xem đi.
Nói xong đã móc ra tiểu huynh đệ bắt đầu tiểu tiện.
Giải quyết xong, Tịch Tàn Ngân liền rời đi.
Nhưng Nam Ngưng Giang vẫn cúi đầu không nhúc nhích.
Nhìn kia bãi nước đọng phía xa, hơn nửa ngày, Nam Ngưng Giang mới nói: - Một chút như vậy mà... Cũng không giống như bộ dáng mót tiểu gấp…
Trên bầu trời phía tây nam Mạc Khâu, một con thuyền đang lượt mây đang lao đi.
Đường Kiếp ngồi trên con thuyền, nhẹ nhàng xoa cằm suy nghĩ đối sách.
Phí Linh Tán khiến cho hắn trở nên bị động, Đường Kiếp cũng từng suy nghĩ tới chuyện có nên tiến vào Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận tị nạn hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn quyết định không thể mạo hiểm như vậy. Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận mặc dù ở thế giới khác, nhưng chưa chắc đã không truyền vị trí Đường Kiếp trở về, một khi Thiên Thần Cung phát hiện đại trận, rất có thể sẽ tìm được cơ hội tiến vào, lúc đó không thể nghi ngờ rằng mọi việc sẽ trở thành một hồi kiếp nạn.
Kỳ thuực Đường Kiếp còn có lựa chọn khác, đó là ẩn thân trong bản đồ.
Xã Tắc Đồ hiện tại chính là một thế giới thu nhỏ, ẩn thân trong đó so với ẩn thân trong Cửu Tuyệt Tru Tiên trận còn an toàn hơn. Tuy nhiên nếu ẩn thân trong bản đồ, thì còn cần có người cầm bản đồ cho mình, đó chính là vấn đề. Bản thể của Qủy Vệ không thể để người ngoài thấy được, mà Huyết nhục ngụy trang cấp độ cũng không cao, bảo hộ y trong một thời gian ngắn còn được, chứ thời gian dài tất có biến cố. Nếu để bản thể hộ thể tốt hơn nhiều, tuy nhiên làm vậy lại chậm trễ tu luyện của bản thể. Quan trọng nhất là, lực lượng trong bản đồ quá mức bạc nhược, chính vì thế mỗi khi Đường Kiếp tiến vào liền có cảm giác bị một lực ép trong thế giới đó bài xích. Điều này khiến cho hắn không thể ở lâu trong bản đồ, tựa như miếu nhỏ không chưa nổi phật lớn vậy.
Đương nhiên, ẩn núp trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề, chính vì nguyên nhân này, nên Đường Kiếp cũng không sợ Phí Linh Tán. Chỉ có điều không thể không thừa nhận, thứ này khiến hắn phiền toái hơn nhiều, ít nhất lúc hắn ở bên ngoài, Thiên Thần Cung liền lập tức biết được vị trí của hắn… Nhưng dù không ngừng nghỉ thì vẫn không thể đuổi kịp hắn.
Trên bầu trời phía xa, ba đạo nhân ảnh đột nhiên ra, đạp gió cưỡi mây, lao tới phía trước.
Nhìn thấy thuyền nhỏ, ba người đồng thời lộ ra vẻ mặt vui mừng: - Đường Kiếp, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.
Ngẩng đầu, Đường Kiếp nhìn phía về ba người đó, một đỉnh cao, một Khai Thức, một Tam Khô, vậy mà cũng dám chạy tới.
Tuy nhiên phía sau ba kẻ này, mơ hồ còn có rất nhiều người đang đuổi theo, xem ra ba người này chỉ là kẻ tiên phong, khó trách lại dám lớn mật như vậy.
- Thiên Thần Cung? Đường Kiếp hơi hơi nghiêng đầu hỏi.
Gã người tu đỉnh cao liền nói: - Thần Ngự Môn Chu Tĩnh đặc biệt tới bắt ngươi!
Nói xong lấy ra một cái túi nhỏ, ném vào trong không trung, chỉ thấy từ trong túi có vô số kiến cánh bay ra, nhằm về hướng Đường Kiếp.
Kẻ đó có vẻ vô cùng tin tưởng đám kiến cánh này, cười to nói: - Đường Kiếp, chịu chết đi.
Kỳ thực gã vẫn không cho là mình có thể đánh bại được Đường Kiếp, chỉ là phía sau lưng gã còn có viện trợ, nên muốn trước khi mọi người đuổi tới phát uy một chút, nên dốc toàn lực rat ay, ngay cả khi không địch lại, nhưng không chừng cũng có thể khiến cho Đường Kiếp luống cuống tay chân, giương oai một chút, vửa hay mượn dịp nổi danh.
Sau này có nhắc lại, thì Đường Kiếp chính là do mình chặn lại đấy.
Nhìn thấy đàn kiến đang vọt tới, Đường Kiếp chỉ nhíu mày: - Thiên lý trùng?