Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 595: Trận chiến nhỏ dài đằng đẵng (p2)



- Đúng, đây nhất định là một trận chiến lâu dài, ta không thể chỉ trong vài ngày liền có thể giải quyết đối thủ.
Đường Kiếp đầy thâm ý trả lời.

Nói xong vừa quay đầu, hắn liền tiếp tục đi về trong núi.

Chính như lời nói của Đường Kiếp, hắn cùng Thiên Thần cung tranh đấu, chính là một hồi giằng co ngươi truy ta đuổi đánh, bất luận là khuyết thiếu kiên nhẫn gì đó, muốn trong thời gian ngắn giải quyết vấn đề đối thủ là việc không thể nào.

Kiên nhẫn là kết quả mấu chốt trong cuộc tỷ thí này, ai biết các bình tĩnh hơn, ai kéo dài hơn thì càng có thể trở thành người thắng.

Thú vị chính là, Đường Kiếp và Nam Ngưng Giang đều là nhân tài trong phương diện này.

Nam Ngưng Giang dường như cũng làm đủ chuẩn bị, bất kể Đường Kiếp có ẩn núp như thế nào hắn đều giống như chó săn bám riết truy đuổi không tha ở phía sau. Dấu vết của Đường Kiếp ở trong núi không thể giấu lâu, mà mỗi một lần bị phát hiện, Nam Ngưng Giang đuổi bắt sẽ tới gần hơn một lần.

Có một lần thậm chí đội ngũ của Nam Ngưng Giang cách Đường Kiếp chỉ có mấy trăm mét, lúc ấy ở trong rừng âm u, Đường Kiếp dựa vào Thiên Mục phát hiện đám người Nam Ngưng Giang trước một bước, có thể tránh đi đúng lúc.

Trên thực tế cái này đã trở thành thủ đoạn trọng yếu nhất để hắn tránh né Nam Ngưng Giang, dựa vào thạch y hắn không sợ thần niệm tìm kiếm, mà ở phương diện thấy rõ mọi thứ ở xa lại không có ai ở Thiên Thần cung bì kịp hắn.

Đương nhiên Đường Kiếp cũng biết, ưu thế giống như vậy chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn, không được bao lâu Nam Ngưng Giang sẽ ý thức được vấn đề, đến lúc đó hắn nhất định sẽ điều đến cao thủ mới bù lại chỗ thiếu hụt. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của Nam Ngưng Giang, bất kể cần người thế nào hắn cũng có thể tìm được trước tiên.

Cùng lúc đó, tin tức Đường Kiếp bị nhốt ở trong Linh sơn cũng dần dần truyền ra ngoài.

Trong vô số môn phái ở Mạc Khâu gió nổi mây phun, đều vọt về phía núi Thông Linh bên này.

Trong chuyện này có một ít là vì tiền thưởng lớn, cũng có chút là vì cố nhân bị Đường Kiếp giết chết, cũng có chút căn bản chính là người lúc trước bị hại, tỷ như là mấy vị chân nhân của Vô Song Kiếm Các.

Số lượng lớn tu giả từ bốn phương tám hướng tập hợp tại nơi này.

Đường Kiếp thì trước sau vẫn như một đi lòng vòng trong núi.

Núi Thông Linh rất lớn, có đây đủ không gian sống. Mặc dù không xâm nhập vào bên trong, Đường Kiếp cũng có thể có cuộc sống tự do tự tại. Mà theo cuộc sống trôi qua ở trong núi này, hắn cũng dần hiểu rõ thêm về núi lớn.

Hắn dần dần quen thuộc vùng núi này, đã biết vùng này ở đâu có yêu vật đáng ghét, vì sao chung quanh tài liệu là cạm bẫy, ở đâu có đường núi bí mật, quan trọng nhất là hắn biết rằng ở trong núi lớn này việc nào có thể làm, và việc nào không thể làm.

Hắn học được rất nhanh, người miền núi trải qua trăm ngàn năm kế thừa tri thức, kinh nghiệm chồng chất của vô số người nhưng Đường Kiếp chỉ mất mười ngày đã có thể nắm giữ.

Cái này không kỳ quái.

Vì hắn là tu giả.

Người miền núi dùng sinh mạng để đổi lấy kinh nghiệm, hắn lại dùng một giọt máu, một miệng vết thương bé nhỏ không đáng kể có thể đạt được; về phần thời gian cũng không là vấn đề, người miền núi lấy sinh tồn và thu lợi làm mục địch, mà hắn lại lấy sinh tồn trường kỳ là mục đích, cho nên khi nhóm người miền núi đạt được một chút ưu đãi liền từ bỏ tìm tòi, còn Đường Kiếp lại không.

Cảnh này khiến tiến độ học tập của Đường Kiếp nhanh hơn rất nhiều so với bất cứ kẻ nào, mỗi ngày hắn đều tiến bộ, đều hiểu biết.

Đúng như lời Đường Kiếp, trải qua thời gian dài tất nhiên sẽ có kinh nghiệm.

Đương nhiên, nếu là kinh nghiệm liền không thể thiếu phải có một ít giáo huấn.

Có một lần Đường Kiếp thấy được một loại Băng Đàm hoa ở cạnh một đầm nước nhỏ, đó là một loại linh dược chân chính, nhưng tại thời điểm hắn ngắt lấy, không ngờ trong đầm nước lại hiện ra một đám trăn băng. Một đám trăn băng kia đều là Khai Trí đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa là có thể biến hóa, thực lực dưới uy áp của núi lớn lại nâng cao rất nhiều, làm cho Đường Kiếp cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Còn có một thứ khi Đường Kiếp đi tới trước, đột nhiên dưới chân liền xuất hiện một cái động, bên trong là vô số nhện yêu, tơ nhện phun ra vừa dính lại vừa dẻo, cho dù thể chất đỉnh cao như Đường Kiếp cũng khó kéo đứt, cũng may kim đao lại là khắc tinh của loại tơ nhệnh này. Ngày nào đó Đường Kiếp rốt cục ngoại lệ, một hơi chém chết trên trăm nhệ yêu. May mắn chính là núi lớn dường như không hề vì vậy mà tức giận.

Kết quả của việc gặp được nhện yêu chính là Đường Kiếp đã lấy được một đống tơ nhện lớn, tơ nhiện này là tài liệu rất khó có được, có thể dùng để chế tác pháp bảo dây trói tiên, Kim Tằm Y, Túi thơm,…

Bết bát nhất là một lần Đường Kiếp đang đối phó với yêu thú vượn và khí, vượn và khí kia có tính tình dữ dội, gặp kẻ đánh không thắng liền gầm loạn gọi bậy nên phát động quá nhiều, điểm chết người chính là không ngờ người của Thiên Thần cung lại đang ở bên cạnh.

Nếu như Đường Kiếp không nhanh lẹ, chạy trước một bước thì có lẽ đã bị Thiên Thần cung phát hiện.

Cứ như thế, các loại nguy hiểm thay phiên nhau trình diễn trên người Đường Kiếp.

Tuy rằng Đường Kiếp và Nam Ngưng Giang chưa bao giờ chính thức gặp mặt một lần, nhưng đều đã nhớ kỹ đối phương.

Bọn họ lưu lại dấu ấn của mình ở khắp nơi trong núi này, có khi trước đó một khắc Đường Kiếp còn đang ngồi trên tảng đá lớn nghỉ chân, ngay sau đó Nam Ngưng Giang sẽ hiện ra bên cạnh tảng đá lớn nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Bởi vì có Phí Linh Tán nên Thiên Thần cung vĩnh viễn sẽ không mất đi dấu vết của Đường Kiếp, cũng vì có Thiên Mục mà Đường Kiếp mới có thể phát hiện nguy cơ trước một bước.

Hai bên ngươi truy ta đuổi tiến hành đọ sức vô hình, trình diễn đầu tiên chính là một hồi chiến tranh không thấy khói thuốc súng.

Ở đây lấy trinh sát là việc chính trong chiến tranh, hai bên không để lại một giọt huyết nhưng lại có vô số lần kinh tâm động phách.

Đáng tiếc chính là, loại kinh tâm động phách này đương sự hai bên chưa hẳn có thể phát hiện.

Nam Ngưng Giang sẽ không biết hắn có bao nhiêu lần gặp thoáng qua Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng như vậy bỏ qua một lần lại một lần cơ hội thật tốt.

Ở phương diện đánh trận trọng núi, kỳ thật hai bên đều là tay mới, đều phạm phải sai lầm.

Bọn họ cũng cùng hấp thu kinh nghiệm, nhanh chóng trưởng thành, Đường Kiếp cố nhiên là lợi dụng ưu thế không ngừng tiến bộ của bản thân, còn Nam Ngưng Giang lại học tập nhóm người miền núi này, bởi vì hắn biết không lâu sau, đám người miền núi này liền trở nên vô dụng.

Cuộc đụng độ nhỏ luôn luôn đánh cho tới khi nào xong thì thôi, Đường Kiếp có thể tránh né Thiên Thần cung đuổi bắt một trăm lần, nhưng chung quy cũng không thể tránh né cả đời.

Nam Ngưng Giang không vội.

Bởi vì hắn biết, chỉ cần có một lần bị phát hiện, Đường Kiếp liền xong đời ———— làm một bên bị đuổi giết, có lẽ hắn sẽ có vô số ưu thế, nhưng cũng là một chiêu trí mạng, không bị mất dù chỉ một lần.

Cho nên Nam Ngưng Giang rất kiên nhẫn.

Bọn họ liền giống như một đám mèo, chậm rãi tìm kiếm chuột Đường Kiếp ở trong núi này.

Một lần tìm chính là ba tháng.

Trong ba tháng này, với tuyến phong tỏa có ở khắp vùng núi, khắp nơi đều để lại dấu vết của Đường Kiếp. Như Nam Ngưng Giang phỏng đoán, hắn không hề thử rời khỏi khu vực phong tỏa, cũng không đi sâu vào một bước mà chỉ đi chung quanh vùng này.

Theo người khác, đây là bởi vì Đường Kiếp biết rằng bất kể trốn rất xa cũng không có ích lợi, còn không bằng lợi dụng địa hình đến suy yếu tác dụng của Phí Linh Tán. Mặc dù Phí Linh Tán có thể chỉ được vị trí, nhưng một là không thể mọi lúc đều vận dụng, hai là thiếu bản đồ cụ thể dẫn đường nên rất khó để chỉ ra vị trí cụ thể.

Duy chỉ có Nam Ngưng Giang biết, mục đích của Đường Kiếp không chỉ như thế.

Mục đích hắn ở lại chỗ này là để quen thuộc với nơi này, nắm giữ nơi này, khống chế nơi này, sau đó… lợi dụng nơi này.

Hắn muốn phản kích chứ không muốn phải chạy trốn!

Cũng giống như Đường Kiếp biết Nam Ngưng Giang nghĩ như thế nào thì Nam Ngưng Giang cũng biết Đường Kiếp nghĩ thế nào.

Mặc dù hai người kia chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại biết rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.

Ở sâu trong núi lớn.

Trên một sườn núi nhỏ.

Một đám đậu mầm đang khỏe mạnh sinh trưởng.

Không có ai biết đám đậu mầm này đã được gieo xuống ở ba tháng trước.

Không có ai biết, mấy thứ này ý vị như thế nào.

Khi Đường Kiếp biết được yêu vật sinh hoạt ở trong núi Thông Linh không chịu ảnh hưởng của núi lớn, là khi hắn biết cơ hội thắng của mình như thế nào.

Đây mới là chỗ trọng yếu khi kéo dài kế hoạch.

Vì thế hắn đã chịu đựng suốt ba tháng, đồng thời cũng đánh một trận chiến nhỏ dài đằng đẵng với Thiên Thần cung.

Ngày hôm nay, rốt cục Đường Kiếp lại lần nữa hiện ra ở chỗ đám cây đậu kia.

Nhìn cây đậu đã sinh trưởng thành một mảng lớn, Đường Kiếp hài lòng mỉm cười.

Theo sự trưởng thành của cây đậu, Đường Kiếp biết rằng trận đụng độ không có khói thuốc súng này rốt cục đã kết thúc, sau khi vượt qua giai đoạn gian nan nhất, cuối cùng Đường Kiếp đã chờ được thời khắc mình phản kích.

Hắn nhẹ nhàng nhặt lên một viên đậu, lẩm bẩm nói:
- Kế tiếp sẽ đến các ngươi.

Lúc này, bên ngoài vùng núi, mấy thân ảnh cũng lần lượt xuất hiện.

Bọn họ từ các phương hướng bất đồng tiến vào núi Thông Linh, cứ như vậy tan biến trong rừng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com