- Thứ như vậy mà bị bể nát…. có phần lãng phí. Đường Kiếp lẩm bẩm nói.
Thần trân khó được, mỗi một kiện đều là bảo vật của thiên địa, có thể dùng để trấn phái.
Nếu thứ đó mà bị bể nát, không khỏi quá lãng phí của trời, Đường Kiếp không muốn như thế.
Ngay sau đó Hà Nhạc Dương lại cong người bắn ra, xuất ra liên tiếp mười hai đạo chỉ phong đánh lên chuông Thái Huyền, trên mặt chuông lập tức lóng lánh ra một mảnh linh quang, nương theo sự chuyển động của quang hoa, vô số phù văn đan vào nhau, từ trên mặt chuông bắn ra mười hai đạo âm tiễn đâm thẳng vào bản thể.
Đường Kiếp cũng không tránh né, mặc kệ cho mười hai đạo âm tiễn kia rơi vào trên thân, tạo thành mười hai lỗ nhỏ trên người.
Cũng bởi vì chuông Thái Huyền bắn ngược công kích, bởi vậy uy lực được quyết định bởi công kích, mà Hà Nhạc Dương là người khống chế chuông Thái Huyền cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể khống chế phương hướng bắn ngược ra. Như vừa rồi rõ ràng là Hà Nhạc Dương phát ra công kích, không ngờ đạn lại hướng về phía Đường Kiếp, từ đó có thể thấy được bảo vật này thần dị thế nào.
Càng là như thế càng khiến Đường Kiếp động tâm, cười to nói: - Bảo bối tốt, ta muốn có nó!
Nói xong bàn tay to đã chộp về phía chuông Thái Huyền kia.
- Chỉ bằng ngươi sao? Hà Nhạc Dương tức giận, chỉ về phía chuông Thái Huyền, chuông Thái Huyền cư nhiên bay lên, mạnh mẽ vọt tới hướng Đường Kiếp. Bảo vật này không chỉ có thể bắn ngược công kích mà còn có thể làm vũ khí của bản thân, đánh nhau với kẻ thù.
Ngay một khắc chuông Thái Huyền đụng vào trên người Đường Kiếp, Đường Kiếp liền cảm giác giống như một ngọn núi đập trúng mình, cả người đều bay lên, lực lượng khổng lồ chấn động khiến hắn hoa đầu chóng mặt, đúng là không thể thua lực lượng bản thân hắn.
Lần đụng vào này khiến Đường Kiếp lảo đảo vài cái, suýt nữa đã té xuống, thế nhưng Đường Kiếp lại không kinh sợ mà còn cảm thấy mừng, cười to nói: - Bảo bối tốt, bảo bối tốt, còn có thể thoải mái sử dụng!
Nói xong đã gầm thét lần nữa xông lên.
Sắc mặt Hà Nhạc Dương khẽ biến đổi, chợt mắng: - Kẻ điên!
Mặc dù như thế nhưng vẫn khống chế chuông Thái Huyền đụng vào Đường Kiếp.
Lực lượng đến từ chuông Thái Huyền thật sự không như bình thường, nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm đã bị nghiền thành bột mịn.
Chỉ tiếc Hà Nhạc Dương lại gặp phải bản thể Đường Kiếp, cái khác không có, chỉ có khí lực hùng mạnh, giống như một đậu phụ chưng không nát, luộn không nóng, đè không dẹp, xào không vỡ, mặc cho ngươi có làm thế nào thì nó vẫn bất tử, bất diệt, bất bại!
Dòng khí ngút trời giữa hai người nổ lên, thanh âm của chuông Thái Huyền triệt vang khắp chân trời, giống như tiếng chuông nhà thờ, nhiều tiếng trống lay động, từng trận kim kêu không ngừng vang vọng bên tai, mây khói trong nháy mắt tràn ngập không gian, khiến màn sương đen trong đại trận Vụ Ảnh Thiên Huyễn bị xua đi rất nhiều.
Khi bọn hắn toàn lực giao chiến, người Thiên Thần cung đến từ bốn phương tám hướng đã theo tiếng mà đuổi về phía Hà Nhạc Dương —— sở dĩ Huyền Chung Tử cấp cho Hà Nhạc Dương bảo chuông không chỉ là để hắn khắc địch, đồng thời cũng cần tiếng chuông để biết được phương hướng.
Mà việc phân thân Đường Kiếp cần làm là toàn lực ngăn cản người Thiên Thần cung cứu viện.
Giống như chiến thuật kinh điển: Bao vi cục bộ, trở địch lai viên, diệt địch nhất bộ.
Bởi vậy khi “một bộ phận trong địch” như Hà Nhạc Dương chưa bị tiêu diệt; phân thân, Quỷ Vệ, Y Y, còn có Đậu Binh dưới tác dụng của đại trận Vụ Ảnh Thiên Huyễn đã bắt đầu ngoan cường mà thảm thiết chiến đấu.
Trên một tảng đá lớn trong khu rừng, Đậu Vương đàu đội vương miện huyết sắc, đang mặc kim giáp, cầm trong tay quyền trượng đang chỉ huy quân đội của nó phát động công kích kẻ thù trong sương mù.
Vô số Đậu Binh đang chiến đấu ở thế tre già măng mọc, đối mặt với kẻ thù dũng mãnh, những Đậu Binh này không sợ sinh tử, dũng cảm không sợ chết xông lên, gắt gao chắn lại công kích của viện binh Thiên Thần cung ở bên ngoài vòng tròn, không những thế còn giết chết đại lượng đệ tử Thiên Thần cung.
Lần này Nam Ngưng Giang mang đến một trăm đệ tử Điệp Huyết đường, dưới số lượng lớn Đậu Binh vây công liền chết hầu như không còn, mà ngay cả đám người Nam Ngưng Giang cũng bị đánh tới sứt đầu mẻ trán.
- Đây rốt cục là vật gì? Nhìn binh lính nho nhỏ không ngừng xuất hiện trong màn sương đen, lão nhị Điền Chung không kìm nổi hoảng sợ kêu lên.
- Không biết…. Đường Kiếp chết tiệt, hắn thật sự là có rất nhiều thủ đoạn yêu nghiệt! Lão tam Chu Phương Hoa cũng phẫn nộ kêu lên, mặc dù hắn có kiến thức rộng rãi nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy Đậu Binh cổ quái như vậy.
Một đống đậu thành Binh, làm sao lại có uy lực lớn như vậy chứ?
Hí!
Trong màn sương đen vang lên tiếng rít gào.
Nương theo tiếng rít gào kia, một đội kỵ binh chợt xuất hiện từ trong sương mù.
Chúng nó chỉ nhỏ bằng một quyền, nhưng trên người mỗi tên lại phát ra khói đen, ở bên trong sương khói lượn lờ lại bất diệt tựa như là u linh, toàn bộ lao ra năm trăm thiết kỵ màu đen, cầm đầu chính là một chiến tướng áo giáp, thời điểm lao ra khỏi màn sương khói liền ném ra chiến mâu trong tay về phía lão tam Chu Phương Hoa.
- Cẩn thận! Điền Chung hô một tiếng, trở tay chém một chưởng lên chiến mâu.
Thời điểm chưởng phong và chiến mâu chạm vào nhau, chiến mâu kia cố nhiên lại bị một chưởng đánh bay, còn chưởng kia lại truyền tới một cảm giác đau đớn.
Một chiến tướng nho nhỏ ném ra chiến mâu cư nhiên lại có được lực lượng cường đại như thế.
Ngay sau đó năm trăm thiết kỵ đã cùng nhau gào thét phóng về phía Điền Chung, chúng nó đạp không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Nam Ngưng Giang bổ ra một chưởng, kéo theo chưởng phong mãnh liệt muốn cuốn bay toàn bộ kỵ binh này, mà Đậu Binh lúc trước giằng co với bọn họ cũng đồng thời nhảy lên, liên kết lại đánh ra một kình phong mãnh liệt, cứng rắn chống lại một kích toàn lực của Nam Ngưng Giang, một gã Đậu Binh không chịu nỗi mà kêu thảm ngã ra, rơi trên mặt đất chết đi, hóa thành một cây đậu nho nhỏ.
Một kích toàn lực đến từ chân nhân Linh Hoàn lại chỉ diệt được một viên đậu, khiến Nam Ngưng Giang không biết nói gì.
Lần đánh trượt này khiến năm trăm kỵ binh đã xông lên bên người Điền Chung.
Chu Phương Hoa biến sắc kêu to: - Nhị ca cẩn thận!
Ngay sau đó liền nhìn thấy vố số Đậu kỵ binh đã chen chúc đánh vào trên người của hắn.
Điền Chung đang mặc Thiên Thần Giáp, chúng nó liền công kích tới tứ chi, cổ và những chỗ không thể phòng ngự, đánh vào trên người Điền Chung giống như một bầy ong tấn công người, chiến mâu như vòi ong, lần lượt tạo thành vô số lỗ máu trên người Điền Chung, chỉ trong nháy mắt trên người Điền Chung đã bị đâm ra vô số miệng máu, đau đến mức hắn phải ngửa mặt lên trời thở ra.
Thân thể hắn là lão nhị trong mười hai ưng, chuyên về bí pháp truy tung, cảnh giới tu luyện lại tương đối bình thường, cảnh giới chỉ mới tới Khai Thức, ngay cả Tam Khô cũng không thể tiến vào, thực lực so ra còn kém xa so với đám người Nam Ngưng Giang.
Thời điểm vô số kỵ binh nhảy vào trong cơ thể hắn, thương tổn nhìn như không lớn, sau khi tụ lại liền tạo nên một lực lượng vô cùng kinh khủng, điên cuồng tàn sát bừa bãi trên người hắn, bắt đầu khởi động ra dòng nước xiết cuồng bạo nhất.
Ngay sau đó liền nhìn thấy tất cả miệng máu trên người hắn đều phát ra cột máu thật nhỏ, điên cuồng phun ra như suối.
Máu tươi của Điền Chung chỉ tuôn ra trong vài giây, nhưng chỉ trong nháy mắt cả người liền nhanh chóng quắt lại giống như túi da.
- Lão nhị! Nam Ngưng Giang đau lòng rống to ra tiếng.
- Nhị ca! Tất cả ưng ở đây đều đau lòng kêu lên.
- Yêu nghiệt, nhận lấy cái chết này! Thanh âm bén nhọn của Lý Tùng vang lên.
Hắn vọt ra từ trong màn sương đen, ra tay như thiểm điện bắt lấy một gã đậu kỵ binh, đồng thời lúc thu về liền dùng sức bóp liền bóp vỡ kỵ binh kia. Cùng lúc tay phải khẽ vung lên, một hắc triều đã bay về phía Binh đàn, nếu nhìn kỹ liền phát hiện đó là một mảnh Hắc Thủy.
Đây là hoàng tuyền do Lý Tùng nhiều năm sưu tập mà thành, âm hàn tới cực điểm.
Đậu Binh có được chiến pháp liên kết, tuy số lượng nhiều nhưng dùng để đối phó nước hoàng tuyền liền không có tác dụng gì. Nước hoàng tuyền này có thể nói chính là khắc tinh của Đậu Binh, với thực lực thân thể của chúng nó, căn bản dính vào là chết ngay lập tức. Lúc này Lý Tùng đã trở nên giận dữ, không tiếc nước hoàng tuyền muốn giết chết những cây đậu này.
Chỉ có điều khi nước hoàng tuyền vừa mới ra liền thấy ngang trời bay tới vô số đóa hoa, chính là nâng lấy nước hoàng tuyền này và thổi về hướng không trung, rõ ràng là Khởi La Thiên Chức của Y Y. Nàng là người ngăn cản Lý Tùng, ngay lúc đóa hoa xuất thủ đã biết được phương hướng, nhanh chóng đánh về phía Y Y, đúng lúc này lại lao ra một đạo hắc ảnh đánh về phía Lý Tùng, bức Lý Tùng không thể không thu hồi chưởng tự bảo vệ mình.
Dưới va chạm lớn này, một bóng người nhanh chóng bay ra, chỉ một thoáng hiện ra liền biến mất, thế nhưng Lý Tùng vẫn nhìn ra là ai, hắn lên tiếng nói: - Quế chân nhân, ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Có thể giữ ngươi là được. Bên trong sương mù, thanh âm đến từ Quỷ Vệ thoáng chốc vang lên.
- Vậy chúng ta thì sao? Hai thanh âm khác cũng đồng thời vang lên.
Kim Ngân Nhị Lão.
- Các ngươi là của ta. Thanh âm của Đường Kiếp từ trong bóng tối lại lần nữa truyền đến.
Hai tay của hắn đưa lên, trong tay hiện lên vô số lá bùa, cũng không thèm nhìn mà tiện tay ném ra, từng mảng lôi điện, băng sương, hỏa diễm, còn có các loại đao quang kiếm ảnh điên cuồng đánh về phía hai người.
Dưới sự điên cuồng cướp bóc, trong tay Đường Kiếp sớm đã tụ tập vô số tài nguyên, thứ có thể được dùng tự nhiên đã sớm dùng, không thể dùng cũng được ném tới để phân giải, còn những thứ khác lại đợi đến một khắc bây giờ.
Mặc kệ đối thủ của ngươi là người phương nào, mạnh bao nhiêu, đều có thể bị động bị đánh trước những lá bùa được ném ra trong tay Đường Kiếp, đừng mơ có thể tiến thêm một bước.
Lúc này trận chiến của Đường Kiếp và Hà Nhạc Dương cũng đã tới thời khắc phân ra thắng bại.