Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 611: Vào núi (p2)



Đây cũng là khoảng thời gian nguy hiểm nhất đối với Hứa Diệu Nhiên, các nàng đang rơi vào giữa kẽ hở, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Thiên Thần Cung gắt gao lùng bắt khắp nơi, đã tung lưới ở mọi ngóc ngách, không ai biết khi nào thì có người rơi vào lưới, cho dù không bắt được Đường Kiếp thì cũng bắt được Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên biết rõ nếu mình bị bắt thì hậu quả sẽ như thế nào, tuy bọn họ không dám giết mình nhưng chắn chắn cũng sẽ thực hiện một số thủ đoạn để làm cho mình sợ hãi đấy. Đối với bọn họ, nàng chính là con át chủ bài dùng để đối phó với Đường Kiếp.

Bởi vậy cho nên nàng vô cùng cẩn thận, thậm chí còn có một vài chuẩn bị cho việc tự sát. Những chuẩn bị cho việc tự sát này chưa chắc sẽ được áp dụng nhưng cũng đủ để nàng dọa cho mấy kẻ muốn bắt mình sợ ném chuột vỡ đồ.

Sau khi đã chuẩn bị chu đáo, Hứa Diệu Nhiên lại tiếm tục ẩn núp ở trong núi, lặng lẽ chờ đợi một cơ hội mới.

Thật sự là luôn có một số người được trời cao chiếu cố.

Ngay khi Hứa Diệu Nhiên cho rằng mình còn phải chờ đợi rất lâu thì cơ hội lại tới lần nữa.

Giống như những ngày khác, hôm nay Hứa Diệu Nhiên cũng cẩn thận quan sát khu rừng, theo dõi tuyến đường của Thiên Thần Cung, thời gian thay ca…. để tìm kiếm sơ hở.

Thiên Thần Cung dùng phòng ngự kiểu lưới để bao vây ngọn núi.

Tức là ở trong vùng núi, cứ cách một đoạn lại thiết lập một điểm giám sát, lấy điểm này làm trung tâm, tiến hành theo dõi các khu vực xung quanh, đề phòng có kẻ chạy trốn. Phương pháp này có thể khống chế khắp vùng núi, không sợ bị người lẩn qua, nhưng bất lợi chính là nó cứng nhắc quá mức, nếu có chuyện không ổn, rất khó trợ giúp lẫn nhau, một khi gặp phải đả kích, rất dễ rơi vào tình trạng tứ cố vô thân, dễ dàng bị chia nhỏ đánh tan.

Nhưng Nam Ngưng Giang không lo lắng về vấn đề này. Y không sợ Đường Kiếp đi ra, chỉ sợ Đường Kiếp không đến. Vì ứng đối với loại cục diện này, Nam Ngưng Giang đã sớm có chuẩn bị, trong đó, Khuyển Vương Hà Trường An chính là quân bài chưa lật tốt nhất của y.

Nhìn từ góc độ của Đường Kiếp, hắn cần đối thủ phân chia ra thì mới có thể giết chóc. Xét theo góc độ của Nam Ngưng Giang, y cần Đường Kiếp hành động thì mới có cơ hội bắt giữ. Hai người này đều biết đối phương cần gì, bởi vậy cũng không quan tâm tới việc sẽ tạo ra cơ hội cho đối phương.

Tuy nhiên trước đó tinh lực của Đường Kiếp vẫn còn ở trong núi lớn, tạm thời không có ý định tham gia trò chơi mèo vờn chuột này cùng với Nam Ngưng Giang. Nhưng bất luận là hắn làm gì, Nam Ngưng Giang vẫn luôn tin rằng một ngày kia sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Đường Kiếp nhất định sẽ ăn mồi, tới lúc đó, Nam Ngưng Giang sẽ lại đạt được cơ hội một lần nữa.

Đó là một quá trình đọ sức kéo dài, người cười cuối cùng mới là người thắng.

Tuy Hứa Diệu Nhiên không biết điều này nhưng bản năng khiến nàng phải chú ý giám sát, cũng thử tìm cơ hội từ đó.

Hôm nay nàng đang chăm chú quan sát thì đột nhiên trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang.

Ngay sau đó, một bóng người từ không trung rơi thẳng xuống.

Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

Phải biết rằng bầu trời tại vùng núi Thông Linh này chính là cấm địa.

Nếu bay lượn ở tầng trời thấp thì không sao, chỉ cần không phải là quá cao thì sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng một khi bay cao sẽ lập tức bị núi lớn đả kích. Người đang rơi xuống kia chắc hẳn là đã bị ý chí của ngọn núi lớn trực tiếp nghiền ép.

Bởi vì đặc điểm của vùng núi này cho nên tu giả từ bên ngoài đều đi bộ vào núi, tuyến phong tỏa cũng đa phần được bố trí trên mặt đất. Mặc dù có thể bay ở tầng trời thấp kia nhưng thật sự thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn tới độ cao đó rồi.

Không ngờ vào thời khắc này, người đang từ không trung rơi thẳng xuống kia lại là một lão giả râu ria hoa râm, toàn thân mặc đạo bào.

Thoạt nhìn, lão đạo kia hoàn toàn không bị núi lớn ảnh hưởng, nơi rơi xuống vừa khéo chính là một chốt giám sát, trước mặt là mười tên đệ tử Điệp Huyết đường. Những tên đệ tử Điệp Huyết đường kinh ngạc nhìn lão đạo này, không hiểu lão ta xuất hiện từ chỗ nào. Bọn họ còn đang ngơ ngác thì lão đạo kia chợt lên tiếng:

- Thật nhiều dưa!

Một câu nói này làm cho mọi người nhất thời rơi vào trong mộng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiếp đó, lại thấy lão đạo kia dùng tay chỉ vào từng người bọn họ, nói:

- Một, hai , ba, bốn… chín, mười…. Mười quả dưa to!

Sau đó, lão ta liền ôm bụng cười ha hả, giống như là một kẻ điên.

Nghe ông ta nói vậy, một gã đệ tử Điệp Huyết đường không nhịn được, liền quát lớn:

- Lão đạo kia, ngươi đang làm trò gì đấy? Rốt cuộc là người nào? Sao lại đến đây?

- Nói những lời vô nghĩa cùng hắn làm gì?

Một gã đệ tử Điệp Huyết đường khác đã kêu lên:

- Nơi đây đã bị phong tỏa, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào, đã đến đây rồi thì cứ bắt trước đã, mọi chuyện tính sau.

- Cẩn thật là Đường Kiếp biến thành.

Lại có người cao giọng kêu lên.

Ngay sau đó, mười tên đệ tử Điệp Huyết đường đã xếp thành đội hình, lộ ra mười chuôi đoản mâu màu vàng, đồng loạt đâm tới lão đạo kia.

Bọn họ giống như Đậu Binh, đều có được năng lực liên hợp tác chiến, mười người một tổ, linh lực tương liên. Tuy cảnh giới bọn họ chỉ là Thoát Phàm, nhưng uy lực của một kích này cũng không thua một kích toàn lực của Linh Hoàn Chân Nhân.

Mâu ảnh lóng lánh ra quang hoa thật lớn, đâm thẳng về phía lão đạo.

Lão đạo kia nhìn chằm chằm vào mâu ảnh, chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, cười nói:

- Thú vị, thú vị.

Dứt lời liền bắt lấy mâu ảnh kia.

Mâu ảnh vốn do linh khí ngưng kết mà thành, cũng không phải thực chất. Nhưng thời khắc này, mâu ảnh kia đã bị ông ta nắm trong tay, lại giống như một con rắn giãy giụa điên cuồng nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay đó.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.

Chỉ tùy tiện đưa ra một trảo là có thể chặn đứng pháp thuật công kích của người khác, thực lực mạnh mẽ tới mức nào mới có thể làm được điều này?

Ít nhất thì đám người Hà Nhạc Dương, Lý Tùng tuyệt đối không thể nào làm được đấy.

Huyền Chung Tử thì có lẽ có thể nhưng chắn chắn không thể đơn giản chặn đứng công kích của cấp bậc Linh Hoàn giống như lão đạo này. Thời khắc này, lão đạo kia thoải mái nắm mâu ảnh trong tay, một bên đứng cười hì hì, giống như đang nhìn một món đồ chơi thú vị.

Mười tên đệ tử Điệp Huyết đường không rút được mâu ra, chỉ cảm thấy linh khí toàn thân không ngừng tiết ra ngoài. Mâu ảnh không mất, bọn họ phải lấy linh khí tự thân để duy trì. Quan trọng nhất chính là thời khắc này, bọn họ muốn ngừng cũng không được.

Trong lòng hoảng sợ, tên đệ tử Điệp Huyết đường cầm đầu vội kêu lên:

- Mau rút lui.

Mười người đồng loạt buông tay, chợt nghe một tiềng ầm, mâu ảnh phi tán, phản lực thật mạnh khiến mười người bay lên.

Lão đạo kia nhìn thấy mười người bay lên như vậy khẽ hô:

- Ôi, người bay!

Nói xong, lão đạo liền vung tay lên, tại ngón giữa lập tức bay ra mười đạo linh tuyến, quấn ở trên thân mười người, sau đó chỉ thấy mười người này vẫn lơ lửng ở giữa không trung, không rơi xuống.

Mười người kia bị đùa giỡn ở trên không trung, mặc cho bọn hắn có công kích như thế nào, lão đạo kia cũng không thèm để đi. Không biết trên người lão ta có pháp thuật phòng ngự gì mà bất luận là công kích nào đánh vào người hắn cũng đều giống như đánh vào tảng đá vậy, ngoài những tiếng leng keng ra, ngay cả làn da của lão đạo cũng không thương tổn chút nào.

Tên đệ tử cầm đầu vừa bay múa trên không trung lại vừa cố gắng lấy ra phù lệnh. Một luồng hào quang chợt lóe lên, hiển nhiên báo động đã được truyền ra.

Báo động được phát ra, lực lượng chi viện của Thiên Thần Cung sẽ đến rất nhanh.

Lão đạo kia lại hoàn toàn không thèm để ý, hai tay vẫn tiếp tục múa may. Linh tuyết trong tay càng ngày càng thô, dần dần biến thành một sợi dây trói rắn chắc. Lão đạo kia vắt tay ra sau người rồi vung tay lên, cao hứng lớn tiếng hô:

- Khổng tước, ta là khổng tước.

Cảm tình ông ta đã biến mười người kia trở thành lông đuôi của khổng tước rồi.

Thấy cảnh tượng này, Hứa Diệu Nhiên cũng ngây người nhìn xem.

Lực lượng chi viện của Thiên Thần Cung chạy tới rất nhanh.

Lão đạo đang chơi đùa thì xa xa đã truyền đến tiếng bay vút.

Viện binh gần điểm giám sát nhất đã tới trợ giúp rồi.

Hứa Diệu Nhiên vốn tưởng rằng lão đạo kia phải đại phát thần uy, tiếp tục bắt những người này, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy hơn mười người hùng hổ lao đến, lão đạo liền co rụt cổ lại, quát:

- Không chơi với các ngươi!

Sau đó quay người chạy đi.

Lão đạo chạy đi nhưng vẫn kéo theo mười tên đệ tử Điệp Huyết đường phía sau mông. Thời khắc này bay loạn, thân ảnh của mười tên đệ tử Điệp Huyết đường bị trói kia phập phồng lúc lên lúc xuống, thoạt nhìn thật giống như cái đuôi động vật, lắc lư theo nhịp điệu.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Thiên Thần Cung cực kỳ tức giận, cho dù đối phương không phải là Đường Kiếp thì cũng quyết không buông tha.

Đột nhiên những tiếng ầm ầm không ngừng vàng lên, hiển nhiên các đội truy kích của Thiên Thần Cung đều đang chen chúc mà đến, ngược lại chỗ Hứa Diệu Nhiên đang ở lại vắng ngắt, không có một ai.

Đầu tiên, Hứa Diệu Nhiên ngây người, một lúc sau mới kịp phản ứng, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để minh xông qua vòng vây này sao?

Tinh thần nàng rung lên, vội vàng nói với Tiên Đào và Hồng Uyển:

- Đi mau.

- Đi đâu?

Hồng Uyển còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi.

- Đi gặp Đường Kiếp!

Hứa Diệu Nhiên lớn tiếng trở lời, người đã lao ra như một mũi tên, đi thẳng về phía sâu trong khu rừng.

Nàng xông qua tuyến phong tỏa, vọt vào trong núi lớn.

Đạo nghĩa không thể chùn bước!

Thời khắc này, rốt cuộc nàng cũng đã tiến vào núi sâu. Hứa Diệu Nhiên lấy ra một lá bùa, viết lên vài chữ:
- Ta ở trong núi.

Thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong bốn chữ này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com