Phía tây nam Thông Linh sơn khu, trong một thung lũng, truyền đến từng tiếng gào thét thê lương. Ân thanh ban đầu kiên quyết, thê lương, mang theo cả kiêu ngạo, căm giận nguyền rủa, dần dần lại biến thành cầu xin đau đớn, cuối cùng chỉ còn là tiếng rên rỉ yếu ớt…
Trong thung lũng, trên một tảng đá lớn, Tiền Anh Thần bị Thất sát trấn hồn ghim ở trên tảng đá, toàn thân nhìn không ra hình người.
Mỗi một chỗ trên thân thể gã gần như đều bị phân tách mở ra, thể chất của người tu hùng mạnh khiến gã không chết đi, nhưng lại phải thừa nhận thống khổ rất lớn.
- Nói ra Vạn Thú Đồng Tâm Quyết, ta liền dừng tay. Âm thanh ác nghiệt vang lên, đầu ngón tay lạnh lẽo của Hứa Diệu Nhiên xẹt qua bộ ngực của Tiền Anh Thần, lóe lên hàn quang tử vong.
Tiền Anh Thần run rẩy: - Không, ta không thể... Ta không thể...
Phập!
Ngón tay giống như xuyên qua đậu phụ đâm vào lồng ngực gã.
Tiền Anh Thần phát ra thê lương thét dài: - A! Đôi cẩu nam nữ các ngươi!
- Sai, là Trống mái song sát! Hứa Diệu Nhiên trả lời.
Phía sau có một đôi tay vươn tới, ôm cả cơ thể Hứa Diệu Nhiên vào trong lồng ngực.
Hứa Diệu Nhiên quay người lại, ôm cổ Đường Kiếp, tặng hắn một nụ hôn dài.
Cũng chỉ có yêu nữ Thiên Nhai Hải Các, mới có thể không coi ai ra gì như vậy.
Sau khi gặp được Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên liền hoàn toàn phóng ra tình cảm vẫn ẩn giấu, tại đây trong trời đất tự do, không quan tâm tới mọi thứ trói buộc. Chỉ cần không bước qua giới hạn cuối cùng, rất nhiều chuyện cũng chỉ là truyền miệng mà thôi, dù cho nước chảy thành sông cũng chỉ là chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này, nàng trở nên trực tiếp, quả cảm, tích cực, và chủ động.
Quan trọng là ..., Đường Kiếp thích!
Sau nụ hôn dài khiến người ta hít thở không thôgn, Hứa Diệu Nhiên buông cổ Đường Kiếp ra, mở to đôi mắt đẹp hỏi: - Thích không?
- Đương nhiên.
- Thật hay giả? Nam nhân không phải đều thích thục nữ sao?
- Ta là ngoại lệ, ta thích yêu nữ, càng yêu càng tốt!
- Vậy... Ta sẽ lại yêu thêm một chút?
- Có thủ đoạn gì cứ sử dụng hết đi, công tử ta chịu đựng được.
Hứa Diệu Nhiên bật cười ha ha.
Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Đường Kiếp, đột nhiên nàng ôm Đường Kiếp bay thẳng lên không trung.
- Này, uy, nơi này không thể bay quá cao…
Không đợi Đường Kiếp nói xong, Hứa Diệu Nhiên đã lại đặt một nụ hôn ngăn chặn lời hắn lại.
Cho nên bọn họ cứ như vậy ở trên không trung, ở trên tán cây, điên cuồng lăn lộn.
Đầu ngón tay ở xẹt qua ngực Đường Kiếp, sau đó tay Hứa Diệu Nhiên vẫn tiếp tục đi xuống dưới.
Đường Kiếp tâm vừa động, nói: - Hay là...
- Được! Hắn lời còn chưa dứt, Hứa Diệu Nhiên đã linh hoạt trả lời hắn.
Nàng ta đáp lại thẳng thắn như thế, khiến cho Đường Kiếp không khỏi ngây cả người: - Nàng… nàng chắc chắn mình không nói đùa chứ?
- Chàng thấy ta giống như đang nói đùa sao? Thanh âm của Hứa Diệu Nhiên tràn đầy hấp dẫn.
Đường Kiếp nuốt nước bọt nói: - Nàng chắc chắn... Ý ta là nói... Nàng có cần suy nghĩ thêm một chút hay không....
Hứa Diệu Nhiên hơi nghiến răng quát: - Câm miệng.
Trong mắt của nàng toát ra một tầng hơi nước, sau đó nàng túm lấy Đường Kiếp, như một con sư tử nhỏ dùng sức xé rách y phục của hắn.
Bàn tay nhỏ bé quấy loạn ở bên trong, từng mảnh vải đen từ trên không trung rơi xuống, giống như cánh bướm đang bay lượn, ngăn cách giữa bọn họ càng ngày càng ít, dần dần không còn mảnh vải.
Đường Kiếp không thể không gọi một ít lá cây tới, khiến chúng xoay tròn kết thành một quả cầu lớn bao bọc hai người.
Đám lá xoay tròn quanh bọn họ, hai người thâm tình nhìn đối phương.
Cuối cùng, Đường Kiếp ôm chầm lấy Hứa Diệu Nhiên, thô bạo kéo y phục của nàng xuồng.
Bọn họ thả lỏng ôm hôn, ở giữa đám lá cảm thụ tư vị của đối phương, thưởng thức mỗi một điểm trên người đối phương.
Đám lá xoay tròn trên không trung, vẫn tiếp tục bay lượn.
Nó bay qua rừng cây, bay qua thung lũng, bay qua ngọn núi, bay qua thác nước, bay về phía trời cao. Trong đám lá cây ngẫu nhiên sẽ truyền ra một hai tiếng kêu dường như thống khổ lại dường như vui vẻ, sau đó là đột nhiên truyền ra một tiếng cao vút cực kỳ vui mừng, như chim oanh đang hót, phát ra âm thanh rung động tâm can.
Sau khi trải qua hết thảy mọi việc, bọn họ cuối cùng đã hoàn toàn thẳng thắn với nhau, giữa hai người không còn bất cứ trở ngại gì, chỉ nỗ lực đưa mình hòa vào trong cơ thể đối phương.
Chiến tới lúc này, lá bóng phá nát, chỉ chừa một chút tàn Diệp Hộ ở, bọn họ giống như một đôi chim to trên không trung vận chuyển, bay lượn, dùng hết các loại tư thế.
Bọn họ hướng lên bầu trời, thời điểm vọt tới chỗ cao, liền quấn lấy nhau, triền miên không dứt, quấn chặt lấy nhau, sau đó nhanh chóng rớt xuống, kết hợp, trao đổi nhiệt độ cơ thể, cảm thụ tất cả về đối phương, tạo thành cảm giác không muốn xa rời.
Tinh lực dự trữ mấy chục năm qua, tại thời khắc này có thể tận tình phóng thích, một cuộc đại chiến từ trước tới nay chưa từng xảy ra, cứ như vậy được triển khai, cho tới khi mây ngừng gió lặng, thì đã là nửa ngảy sau đó.
Trong làn gió phiêu lãng, đám lá ngưng tụ, kết thành một quả bóng lớn, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Hứa Diệu Nhiên cảm thấy mỹ mãn nằm ở trong lồng ngực Đường Kiếp, ngón tay vẽ vòng trong trên lồng ngực của Đường Kiếp, vẽ ra một đám trái tim bay lên, mang theo ánh huỳnh quang giống như điểm sáng, vẩy khắp bốn phía.
Hai người bọn họ cứ như vậy cùng nhau nhìn chúng bay lên, Hứa Diệu Nhiên nói: - Vậy, từ hôm nay trở đi, chàng chính là nam nhân của ta rồi. Trước kia chàng có ước mơ theo đuổi, không ở bên cạnh bản cô nương, ta cũng tha thứ cho chàng rồi. Nhưng từ hôm nay trở đi, mặc kệ chàng đi chỗ nào, đều phải mang ta theo cùng. Đừng nói với ta mấy lời nhảm nhí cái gì mà tiên lộ khó đi, tiên lộ khó hơn nữa, chàng và ta cũng cùng đi. Chàng đi đâu, ta sẽ theo đó! Bản cô nương cũng sẽ không làm cái gì mà nữ nhân sau lưng chàng, mà muốn làm nữ nhân bên cạnh chàng. Nếu chàng không đồng ý, ta lập tức rời đi.
Đường Kiếp cười nói: - Ta nếu không đáp ứng, thì hiện tại cũng sẽ không ở cùng một chỗ với nàng.
- Ý? Đôi mắt Hứa Diệu Nhiên thả ra thần thái: - Ta còn tưởng rằng chàng sẽ nói mấy câu kiểu như, bên cạnh chàng nguy hiểm, cho nên không cho ta đi theo chàng.
- Bên cạnh ta tất nhiên là nguy hiểm đấy, cho nên nàng muốn lưu ở bên cạnh ta, liền phải có năng lực ứng phó với nguy hiểm. Đường Kiếp lười biếng nói: - Đường là do bản thân lựa chọn, nếu đã chọn con đường này, thì không thể quay đầu lại.
Hứa Diệu Nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Kiếp: - Ý chàng là...
- Huấn luyện.
- Huấn luyện? Đôi mắt Hứa Diệu Nhiên mở to như muốn xông ra khỏi hốc mắt: - Huấn luyện cái gì?
- Rất nhiều. Huấn luyện phương pháp giết người đơn giản mà dùng ít sức lực nhất, huấn luyện cách chiến đấu dưới tình huống không thể dựa vào pháp thuật, huấn luyện làm thế nào để lợi dụng được hoàn cảnh trong khi chiến đấu, huấn luyện cách phối hợp chiến đấu với nhau, huấn luyện làm thế nào để chạy trốn dưới tình thế bất lợi, huấn luyện dùng cơ thể truyền ám hiệu, một ánh mắt liền biểu đạt ra được ý của mình, huấn luyện các loại chiến thuật, huấn luyện các loại kinh nghiệm, huấn luyện cách suy nghĩ trong nghịch cảnh, huấn luyện phương pháp sinh tồn... Người tu luôn rất ỷ lại vào pháp thuật, nhưng sự thật là có rất nhiều thứ có dùng pháp thuật cũng không được. Đường Kiếp chẫm rãi nói: - Cho nên thứ nàng cần học tập rất nhiều. Phải biết sẽ rất mệt, rất khổ, nhưng mà ta quyết không nương tay.
Hứa Diệu Nhiên nghe vậy cũng ngây ngốc.
Mãi lâu sau, nàng đột nhiên mỉm cười: - Tốt, vậy thì huấn luyện, yên tâm đi, ta sẽ không trở thành nữ chân kéo chân chàng.
- Ta tin. Đường Kiếp trả lời: - Tuy nhiên không chỉ có nàng cần nhận huấn luyện, cả hai người thị nữ cũng phải học cùng nàng.
Nghe được hai chữ thị nữ, Hứa Diệu Nhiên ngồi dậy, mặt mày biến sắc: - Chết rồi, quên mất Tiên Đào và Hồng Uyển rồi.
Tiên Đào Hồng Uyển thương thế còn chưa lành, đamg cần được chăm sóc. Hứa Diệu Nhiên mới nếm thử trái cấm, không muốn rời xa Đường Kiếp, lên đã quên sạch sẽ hai người bệnh này.
Đường Kiếp nói: - Yên tâm đi, ta đã để Y Y tới chăm sóc các nàng rồi.
- Lúc nào vậy?
- Nửa canh giờ trước.
- Nửa canh giờ trước... Khi đó không phải chàng còn đang cùng với ta... Được lắm, khi đó mà chàng vẫn còn có tâm tình làm chuyện khác... Hứa Diệu Nhiên ngồi lên người của Đường Kiếp "phẫn nộ" nói.
Đường Kiếp gian nan trả lời: - Đây cũng là điều nàng cần học, trong bất cứ lúc nào và loại tình huống nào đều đừng quên chính sự, và cách làm thế nào để bí mật truyền tin tức đi.
- Ít ngụy biện đi, bà cô hôm nay muốn huấn luyện chàng trước đã, chàng có biết cái gì gọi là toàn tâm toàn ý... tái chiến ba trăm hiệp!
- ... Ta nhất hồn song thân, thực sự không có khả năng toàn tâm toàn ý.
- Cô nương mặc kệ!
- ...
——————————————
Ngồi ở trước giường Tiền Anh Thần, Tịch Tàn Ngân nhìn gã, một hồi lâu mới nói: - Ta không ngờ ngài thật sự dám đến.
Khi nhận được tin tức Đường Kiếp dùng tâm đầu ý hợp đưa tới, Tịch Tàn Ngân thực sự giật mình kinh hãi.
Gã chẳng thể ngờ tới Đường Kiếp sẽ gan lớn đến vậy, biết rõ có quá nhiều người có thể nhìn thấu kỹ xảo của hắn, vậy mà hắn vẫn dám xông vào hang hổ.
Đường Kiếp cười khẽ: - Vì sao không dám chứ? Ngươi xem nơi này có ăn có ngủ có tôi tớ hầu hạ, ngày ngày trôi qua thật tốt. Thậm chí ngay cả động cũng không cần động, còn có đại lượng tài nguyên đưa lên đến.
Hắn chỉ chỉ chiếc bàn cách đó không xa, trên đó đều là một ít lễ vật mà Thiên Thần Cung mang tới thăm hắn. Mặc dù không được cao cấp như Hoàng Việt, nhưng cũng không thiếu đồ thượng đẳng. Tiền Anh Thần là nghĩa tử của Chân Quân, địa vị như vậy, kẻ muốn nịnh bợ cũng không ít. Lại thêm Đường Kiếp “cố tình” vô ý ám chỉ, buông vài lời hứa suông, nên hai ngày qua, hắn vơ vét được không ít thứ đồ tốt, chẳng hề kém so với mấy ngày trước đó.
- Chỉ sợ ngài có mệnh lấy, nhưng không có mệnh hưởng thôi. Tịch Tàn Ngân tức giận nói: - Bọn họ không tìm thấy Đường Kiếp, sẽ có lòng nghi ngờ, sau đó có thể tra được trên người của ngài.
- Cho nên bọn họ tìm được rồi. Đường Kiếp trả lời.
Tịch Tàn Ngân thất thần.
Gã không biết Đường Kiếp có phân thân, nhưng thời khắc này nghe được Đường Kiếp trả lời như vậy, rốt cục hơi có điều ngộ ra, ánh mắt nhìn Đường Kiếp cũng càng lộ ra sự khâm phục.