Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 637: Tàn sát (p2)



Y kinh ngạc nhìn Thập Nhất lang, Thập Nhất lang cũng nhìn hắn, trên cổ của gã có một lỗ hổng lớn, máu loãng không ngừng phun ra ngoài.

Lấy thực lực của gã, cho dù chịu một kích này cũng không dễ chết đi, nhưng thời khắc này gã lại như trẻ con vô lực chậm rãi quỳ xuống.

Gã muốn cử động nhưng lại không nhúc nhích được, pháp thuật cũng không phát ra được, chỉ biết trừng mắt nhìn Tịch Tàn Ngân, cổ họng phát ra những tiếng khào khào, sau đó nghiêng đầu chết đi.

Tịch Tàn Ngân vội lui ra sau vài bước, ngẩng đầu nhìn lão đạo.

Tàng Thanh Phong vẫn đứng trên tàng cây, ha hả mà cười.

- Là ngươi!
Tịch Tàn Ngân kêu lên:
- Là ngươi giết hắn!

Tàng Thanh Phong cười đến vui vẻ:
- Không, lão phu chỉ khống chế hắn, kẻ giết người là ngươi.

- Vì sao?
Tịch Tàn Ngân cắn răng hỏi.

- Ta đã nói rồi...
Sắc mặt của Tàng Thanh Phong đột nhiên âm trầm:
- Ngươi giết người quá ít, Vô Lượng kiếm chưa ăn no uống no. Tuy nhiên không sao, chỉ cần giết hết ngàn tu giả Thiên Thần Cung ở đây cũng gần đủ rồi.

Tịch Tàn Ngân nghe mà rùng mình:
- Không, điều đó không có khả năng, ta sẽ không làm!

- Ngươi sẽ.
Tàng Thanh Phong chỉ phía sau y:
- Ngươi xem.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều Chấp Dịch võ sĩ đã nghe được động tĩnh đang xông tới.

Sau đó bọn họ nhìn thấy Thập Nhất lang trong vũng máu, rồi tới huyết sắc trường kiếm trên tay Tịch Tàn Ngân.

Mọi người đồng thời ngạc nhiên, một người còn kêu lên:
- Thập Nhị thiếu, ngươi!

Tàng Thanh Phong nói:
- Ngươi không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ giết ngươi. Đã giết một người rồi thì cứ đại khai sát giới đi. Chớ lo lắng người đông thế mạnh, có lão phu ở đây, mọi chuyện đều không thành vấn đề.

Nói xong lão vung tay áo lên, chỉ thấy những người vừa tới hoàn toàn bất động.

- Ngươi!
Tịch Tàn Ngân quay đầu lại căm tức nhìn Tàng Thanh Phong.

Tàng Thanh Phong thở dài:
- Cũng được, ta giúp ngươi một phen.

Nói xong lão vung ống tay áo lần nữa, Tịch Tàn Ngân lập tức cảm thấy thân thể của mình mất khống chế bay đi, Vô Lượng kiếm tỏa ra huyết sắc quang, Tịch Tàn Ngân liều mạng hô:
- Không!

Y hoàn toàn không khống chế được thân thể của mình, kiếm quang bay lên, suối máu ngút trời.

Động tĩnh lớn khiến càng nhiều người đến hơn nữa.

Tàng Thanh Phong không thèm để ý, ngửa mặt lên trời, lên tiếng giận dữ hét:
- Uống thoải mái đi, Vô Lượng kiếm, hôm nay là lễ trưởng thành của ngươi! Thanh phong thôi ẩn giấu, vạn năm rồi sẽ về! Ha ha ha ha!

Trong tiếng cười điên dại, biển máu hiện ra.

Tịch Tàn Ngân không tiếp tục khống chế thân thể của mình được nữa, hắn liều mạng xông tới trước chém giết, phía trước là một biển máu đang nhấn chìm y.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tịch Tàn Ngân khôi phục sự tỉnh táo.

Mở mắt nhìn quanh, y thấy người chết đầy núi.

Khắp nơi đều là thi thể, vắt ngang trong núi.

Thập Nhất lang, mấy vị Chân Nhân, hai trăm đệ tử Điệp Huyết đường, năm trăm Chấp Dịch võ sĩ, còn có này kim giáp chiến tốt nằm bừa bộn khắp núi.

Những người này liên hợp lại cũng có thể đối phó với Hóa Hồn chân nhân, vậy mà cứ thế bị một người một kiếm của y giết đi.

Mọi người, không một ai may mắn sống sót.

Vô Lượng kiếm phát ra tiếng ngân dài hưng phấn, bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ có một lần sảng khoái ăn no máu tươi như thế.

Đây là đại đồ sát khủng bố!

Hơn ngàn người cứ như vậy chết đi, trước đó, Tịch Tàn Ngân còn chưa bao giờ trải qua huyết sát điên cuồng như thế.

Đây là ta làm sao?

Tịch Tàn Ngân quả thực không dám tin vào hai mắt mình.

Dù biết do bản thân không tự chủ được nhưng y vẫn thấy căm hận bản thân mình.

Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, y không nên tin cái gọi là kỳ duyên kia.

Đường Kiếp nói không sai, không có cái bánh nào rơi từ trên trời xuống.

Trên thân kiếm có một đạo hồng sắc quang hoa giống như có thứ gì đó đang thức tỉnh, thậm chí Tịch Tàn Ngân có thể cảm nhận được lực lượng ẩn giấu bên trong.

Quay đầu nhìn lại, Tàng Thanh Phong vẫn lẳng lặng yên đứng ở đó, chỉ có điều sắc mặt hơi trắng.

Thoạt nhìn giúp Tịch Tàn Ngân giết chết nhiều người đơn giản như vậy, nhưng cái giá lão phải trả cũng không nhỏ.

Tuy nhiên phần nhiều vẫn là hưng phấn.

Đại công khiến lão hưng phấn!

Lão cười to nói:
- Ha ha, huyết quang tái hiện, huyết hồn sống lại, Vô Lượng kiếm rốt cục đã thứ tỉnh. Tuy nhiên thoạt nhìn còn thiếu chút nữa. Cái này cũng khó trách, dù sao cũng là tu giả cấp thấp, giết thêm vài tên lợi hại nữa là đủ rồi."

Nói xong lão vung tay áo lên, vươn tay giữ Tịch Tàn Ngân lại, Tịch Tàn Ngân muốn phản kháng, lại phát hiện mình trong tay lão nhân này thì không động đậy được.

Y cắn răng muốn phát động tâm đầu ý hợp báo tin cho Đường Kiếp, lại phát hiện bị Tàng Thanh Phong khống chế, đến cả linh khí cũng không thể vận chuyển, chứ đừng nói đến chuyện thi pháp.

Tàng Thanh Phong giữ y bay qua bên kia thung lũng, cất giọng nói:
- Nếu như ngươi ngoan ngoãn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ chân chính thu ngươi làm đồ đệ. Nếu còn dám làm trái, đến lúc đó đừng trách lão phu vô tình.

Ngoài Thông Linh sơn chìm trong chém giết, bản thể Đường Kiếp cũng mang theo Hứa Diệu Nhiên, Tiên Đào Hồng Uyển Y Y Quỷ Vệ cùng với Tiền Anh Thần tiến nhập mê cung.

Trong mê cung hoàn toàn yên tĩnh.

Không còn ồn ào náo động, duy chỉ có thi thể ngang dọc và máu nhắc nhở mọi người, nơi này từng phát sinh một cuộc chiến.

- Cẩn thận chút, nơi này hẳn là còn sót sát ma chưa bị giết chết, thấy thì không cần vội vã giết, chỉ cần tiến lên, tìm được cửa ra là được.
Đường Kiếp nhắc nhở.

- Biết rồi. Ta nói này, ngươi còn giữ người kia làm gì? Theo ý của ta, một đao giết chết là được.
Hồng Uyển chỉ chỉ Tiền Anh Thần nói.

- Giữ lại, vũ giả hóa thú dùng làm vật hi sinh cũng tốt. Con đường phía trước gian nan, cũng không ai biết sẽ có nguy hiểm gì.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Ý nghĩa của vật hi sinh không phải chịu đựng công kích mà là thí nghiệm thuộc tính công kích. Không ai biết nguy hiểm phía trước có tính chất thế nào, có lẽ tu giả có thể kháng trụ, nhưng chỉ cần có một loại không đỡ được thì bằng nghĩa với mất mạng. Bởi vậy trong tu giới, vật hi sinh có ý nghĩa ở chỗ làm thí nghiệm công kích chứ không phải là hấp thu hỏa lực.

Đáng thương Tiền Anh Thần một thế hệ thiên kiêu, không ngờ lại rơi vào vận mệnh làm vật hi sinh.

Một đường đi, rất kỳ quái là không có đụng phải sát ma nào.

Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, mọi người nghĩ chuyến đi này đã an toàn thì đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng chém giết xa xa.

- Hả? Vẫn còn người chưa rời khỏi mê cung?
Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc.

Hắn ở cửa ra gào thét bao lâu, cho dù là người ngu ngốc đến đâu cũng tìm được đường ra, thế sao vẫn còn có người ở lại?

Khó trách bọn họ đi mãi mà không gặp được sát ma, phỏng chừng chúng đã bị bên kia hấp dẫn.

Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên nhìn nhau, tất cả đồng thanh nói:
- Đi xem.

Dù sao cũng sắp tới cửa, Đường Kiếp không quá vội vã, không bằng nhìn xem là ai trâu bò đến giờ chưa rời khỏi mê cung. Nếu là đối thủ có thực lực dũng mãnh thì không ngại để y vĩnh cửu lưu lại nơi đây.

Đang tưởng tượng, Đường Kiếp hy vọng là Kim Ngân nhị lão Lý Tùng —— thực lực vừa lúc có thể đánh bại.

Đương nhiên đánh tâm lý hắn cũng biết chuyện này gần như không có khả năng.

Hai người cùng nhau đi tới chỗ đánh nhau, gần tới khu trung tâm, mơ hồ còn thấy quang hoa pháp thuật và tiếng người hô quát.

Tiếng quát có phần quen thuộc, Đường Kiếp nhất thời không nhớ ra.

Đợi tới gần, mượn dùng ánh sáng pháp thuật, Đường Kiếp rốt cục thấy rõ diện mạo người đang chiến đấu, không kìm nổi lên tiếng kinh hô:
- Tại sao là các ngươi?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com