Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 644: Luân hồi (p1)



Đó là một cảnh cửa bằng đá màu đen khổng lồ.

Nó ẩn bên trong tường tường cung, hòa làm một thể với bức tường, nếu không có Đồ Đồ trợ giúp, Đường Kiếp (bản thể) cho dù đứng ở chỗ này cũng không thể phát hiện ra đây là một cánh cửa.

- Ẩn giấu thật tài tình.
Đường Kiếp nói. Vỗ nhẹ cửa đá, nói:
- Nói như vậy, phía sau cánh cửa này sau chính là thế giới vô tận hư không?

Nói xong liền dùng sức đẩy cửa đá vào trong.

Nương theo một trận lách cách tiếng vang, cánh cửa đá xoay mình mở vào bên trong, phía sau nó xuất hiện một con đường, cũng là một hành lang dài xung quanh tối đen, làm gì có thế giới vô tận hư không nào chứ.

Đường Kiếp ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đồ Đồ nhanh chóng kêu lên:
- Đây không phải cánh cửa bình thường, có thể đi tới bất cứ nơi nào. Ngươi xem trên cánh cửa còn có một cái đĩa.

Theo hướng Đồ Đồ chỉ nhìn lên, chỉ thấy trên cánh cửa quả nhiên xuất hiện một chiếc đĩa khắc hoa văn kỳ lạ.

Đường Kiếp dám thề, lúc trước trên cánh cửa tuyệt đối không có thứ này.

Thời khắc này nhìn trên chiếc đĩa, có một chiếc kim , đang không ngừng nhảy, chỉ có điều mặc cho nó làm gì, cũng không thể rời khỏi vị trí trung ương một chút.

Trong lòng Đường Kiếp khẽ nhúc nhích, ngón tay chỉ vào chiếc kim dời sang bên cạnh, sau đó lui lại phía sau.

Chỉ thấy cánh cửa kia ầm một tiếng đóng lại.

Cùng lúc đó, cả tòa mê cung không ngờ đều phát ra tiếng vang vọng trầm thấp, đó là âm thanh mê cung biến hóa.

Lúc này Đường Kiếp có đẩy thế nào thì cánh cửa kia cũng không mở ra.

Cho tới tận khi tiếng vọng chấm dứt, biến hóa của mê cung dừng lại, Đường Kiếp lại dùng lực đẩy cánh cửa ra, chỉ thấy thế giới phía sau cánh cửa đã thay đổi, trước mắt là một hoa viên phủ sương trắng mờ ảo, chính là nơi mà phân thân lúc trước vừa đi qua.

- Hoá ra cửa này thật sự thông với bất cứ nơi nào.
Hứa Diệu Nhiên cũng bật thốt lên:
- Cánh cửa thật thần kỳ.

- Không, không phải vấn đề ở cánh cửa.
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn một chút phía sau:
- Là trận pháp. Mục đích tồn tại cảu toàn bộ trận pháp chính là cánh cửa này... Một trận pháp vận chuyển có thể biến hóa không ngừng... Quả thực quá thần kỳ!

Trong mắt Đường Kiếp sáng lên ánh hào quang.

Chả trách mê cung này có thể không ngừng biến hóa, hoá ra mỗi một lần biến hóa đều tương ứng với vị trí đằng sau cánh cửa, trung tâm biến hóa chân chính của mê cung chính là ở trên chiếc đĩa này, chẳng qua nó ở ngay trên cánh cửa đá cùng nhau đều ẩn vào trong bức tường, nên không dễ dàng bị phát hiện. Nếu không phải Đồ Đồ và Thạch Tịnh Trai vượt qua khoảng không mà đến, thì từ bên ngoài tiến vào cánh cửa này, thật đúng là không dễ có thể phát hiện mê cung bí mật này.

Nghĩ đến việc cửa đá có thể dẫn tới vô tận hư không, không hề nghi ngờ đích thị là một địa điểm trọng yếu trong Vạn Giới Vương Đình, chỉ sợ còn có thể thông hướng tới rất nhiều địa điểm quan trọng khác.

Trong khi những người còn lại trong địa cung trung đau khổ tìm kiếm, thì Đường Kiếp có thể mượn cơ hội này cướp sạch bốn phía một phen.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng không khách khí, một lần nữa khởi động kim chỉ trên chiếc đĩa.

Mê cung biến hóa, phía sau cánh cửa đá lại hiện ra hành lang dài màu đen.

- Mọi người tiến vào trước, nhìn thấy có thứ gì tốt liền đoạt lấy, lấy xong thì quay trở về.
Đường Kiếp dặn dò Hứa Diệu Nhiên nói.

- Vậy còn chàng?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

- Ta phải ở lại chỗ này, nghiên cứu một chút vận chuyển pháp trận, bản thân pháp trận chính là một kho báu lớn.
Đường Kiếp hưng phấn nói.

Một pháp trận có nhiều điểm vận chuyển, loại trận pháp này còn chưa xuất hiện ở Tê Hà Giới, nếu như Đường Kiếp có thể nắm giữ, lại bố trí nó ở trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, không thể nghi ngờ chính là một sát thủ.

Hứa Diệu Nhiên gật gật đầu, sau đó dẫn Tiên Đào Hồng Uyển nhảy vào hành lang dài.

Nhìn các nàng rời đi, Đường Kiếp này mới bắt đầu triển khai tuệ nhãn, bày bố pháp trận.

Mắt là thông linh tuệ nhãn, trận là thiên cơ đại trận.

Tuệ nhãn xem xét thế giới, thiên tính vô song. Muốn hiểu rõ sự huyền bí của mê cung đại trận này, nhất định phải thấy rõ được diễn biến và thủ đoạn. Nếu không như thế, Đường Kiếp thậm chí còn bổ sung một trắc linh trận, một cái động minh trận, có thể kiểm tra đo lường linh khí, khiến hắn có thể thấy rõ toàn bộ, cuối cùng lại dùng một loại ảnh hiện thuật ghi chép lại toàn bộ suy nghĩ của hắn.

Thời khắc sau khi vận dụng nhiều loại pháp thuật, toàn bộ tình hình của mê cung đã hết thu mắt Đường Kiếp.

Hai mắt Đường Kiếp như điện, quét qua toàn bộ cảnh trong mê cung, toàn bộ cảnh trí biến thành hết tư liệu, hình thành vô số các loại số liệu hiện ra trước mắt hắn, cuối cùng dưới tác dụng của ảnh hiện thuật, toàn bộ pháp trận được hiện lên trên một tấm bản đồ.

Vì thế một pháp trận vận chuyển đa hướng cứ như tranhh 3D được in ra, từng điểm từng điểm đều xuất hiện trên tấm trận đồ.

Thời gian cứ như vậy từng chút từng chút trôi qua.

Trận đồ ban đầu trống rỗng, dần dần trở nên phong phú, tràn đầy hơi thở tới từ thế giới thần bí thượng cổ.

Trong chuyện này có một chút là Đường Kiếp trong quá trình động sát cũng đã hiểu được, có một chút lại chỉ thấy được hình mà không hiểu được bí mật bên trong, sau này phải chậm rãi nghiên cứu. Nhưng mặc dù có thế nào chăng nữa, sau khi Đường Kiếp ghi chép lại cách bố trí trận, cả đại trận mê cung đa hướng đề đã dần đân hình thành trong đầu Đường Kiếp.

Mắt thấy trận đồ đã hoàn thành hơn phân nửa.

Đúng lúc này, trong tầm mắt đột nhiên hoa lên, như có thứ gì đó xông vào phạm vi động sát của Đường Kiếp.

Nhìn kỹ lại, chính là một ông gia, trong tay còn xách theo một người, không ngờ là Tịch Tàn Ngân.

Nhìn thấy Tịch Tàn Ngân, trong lòng Đường Kiếp chấn động mạnh.

Có chuyện gì vậy?

Đang lúc hắn cảm thấy khiếp sợ, đột nhiên lão đạo kia ồ lên một tiếng, nhìn ra xung quanh như nhận ra điều gì.

Điều này làm cho Đường Kiếp hít một hơi khí lạnh.

Phải biết rằng muốn điều tra rõ mê cung, Đường Kiếp đã sử dụng thông linh tuệ nhãn và động minh trận, sau khi trận pháp kết hợp, hơn nữa Đường Kiếp sau khi lĩnh ngộ động sát, mới phát hiện lão đạo kia tồn tại. Chính chỉ một cái liếc mắt, dĩ nhiên cũng đã khiến lão đạo có chút cảm giác. Thực lực của ông ta không thể nghi ngờ là rất mạnh đấy.

Bất lậu vô tưởng.

Cảnh giới đã tiếp cận tới Bất lậu vô tưởng.

Chẳng lẽ ông lão này là Tử Phủ? Hoặc giả thấp nhất cũng là Hóa Hồn đỉnh cao.

Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, đồng thời Đường Kiếp đãm nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn lão đạo kia nữa.

Cảm giác bị thăm dò trong lòng lão đạo chợt biến mất, nghi hoặc lắc lắc đầu nói:
- Có lẽ là do ta nghi thần nghi quỷ rồi.

Nói xong lại nhấc Tịch Tàn Ngaan lên, đi dọc theo đường trong mê cung, nhìn ông ta quẹo trái quẹo phải, có vẻ khá quen thuộc với mê cung này.

Đường Kiếp không dám nhìn lão đạo kia, chỉ có thể phát ra Tâm đầu ý hợp:
- Tàn Ngân.

Tịch Tàn Ngân bị lão đạo khống chế, không thể phát động Tâm đầu ý hợp, nhưng có thể tiếp thu, lúc này nghe thấy âm thanh của Đường Kiếp, mừng rỡ đáp lại:
- Đường đại ca, có một tên rất lợi hại đến đây.

- Ta nhìn thấy ông ta rồi, người này là ai?

- Tàng Thanh Phong.

Tàng Thanh Phong?

Tâm thần Đường Kiếp chấn động.

Người này chính là Tàng Thanh Phong.

Đọc qua lịch sử về Tàng Thanh Phong, tất nhiên Đường Kiếp biết rõ người này khủng bố thế nào.

Đây chính là “mãnh nhân” mà ngay cả Tiên Đài Đại Năng của Tẩy Nguyệt phái cũng không giết chết được.

Ngay sau đó, Tịch Tàn Ngân đã lại nói:
- Ông ta giết hết mọi người, hơn một ngàn nguời của Thiên Thần Cung, bố trí mai phục quanh Thông Linh sơn, đều bị ông ta giết chết, lão già súc sinh này, không có tí nhân tính nào.

Tịch Tàn Ngân lúc này mới đứt quãng, kể lại mọi chuyện đã phát sinh.

Đường Kiếp nghe xong, hít một ngụm khí lạnh:
- Ngươi nói ông ta chính là người truyền pháp cho ngươi, còn cho ngươi mượn kiếm? Đợi đã, ngươi nói kiếm của ngươi tên là gì? Vô Lượng kiếm… thanh Vô Lượng kiếm, không có chuôi kiếm.

Trong mắt Đường Kiếp toát ra thần quang.

Một khắc này, hắn gần như có thể khẳng định, Tàng Thanh Phong và chủ nhân bạch ngọc tiêu lâu nhất định có quan hệ rất sâu đậm.

Chỉ có điều Vạn Giới Vương Đình đã ngã xuống cả vạn năm trước, nếu là như vậy, Tàng Thanh Phong phải sống bao nhiêu năm rồi chứ?

Nghĩ tới đây, Đường Kiếp không tự chủ nổi hết da gà.

Đúng lúc này, trong lòng Đường Kiếp vừa động, đó là tin tức đến từ Thiên Cơ trận.

Tin tức này chính là toàn bộ sưu tập về mê cung đại trận, nhưng ngay tại quá trình này, đột nhiên xuất hiện một chút tạp chất, giống như ngoại lực, nhảy tới bàn cờ đã được bố trí chu đáo vậy.

Tàng Thanh Phong!

Đây chính là do Tàng Thanh Phong xuất hiện, làm ảnh hưởng tới Thiên Cơ trận.

Trong lúc đó Đường Kiếp chợt hiểu ra.

Hắn hiểu Tàng Thanh Phong muốn đi đâu.

Cửa đá.

Đáng chết.

Đường Kiếp gần như muốn chửi thề vài câu.

Dù thế nào cũng không thể nghĩ tới, loại chuyện như thế này sẽ phát snh. Tàng Thanh Phong hiện tại đang dùng tốc độ cao tiến tới đây, mà Hứa Diệu Nhiên các nàng vẫn ở trong một góc nào đó, vẫn chưa trở về.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp vội vàng đóng kín cửa đá, đồng thời bản thân thì hướng về một phía khác lui đi.

Đối mặt với nhân vật khủng bố thế này, Đường Kiếp cũng không nắm chắc rằng mình có thể đối phó, chỉ có thể tạm thời tránh lui đi đã.

Tàng Thanh Phong rất nhanh đã xuất hiện trước cánh cửa đá.

Giống như ông ta biết rõ, nơi này có cánh cửa đá vậy, đi thẳng tới trước cánh cửa, ấn nhẹ một chưởng, cánh cửa đã ầm ầm mở ra, thủ pháp tinh diệu hơn Đường Kiếp gấp bao nhiêu lần.

Lão đạo cũng không quản cánh cửa dẫn tới đâu, chỉ có điều ngón tay đẩy chiếc kim chỉ trên đĩa một chút.

Ngay sau đó, mê cung biến ảo, không ngờ phía sau cánh cửa đá xuất hiện một hành lang dài tràn ngập lửa đỏ.

Nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt hành lang dài, Tàng Thanh Phong thở dài, trong mắt như nhớ lại hồi ức gì đó, sau đó mang theo Tịch Tàn Ngân tiến vào bên trong, rồi quay người ấn vào trên cửa đá một cái, không ngờ kim chỉ trên cánh cửa đá tự động biến hóa. Kể từ đó, người khác có muốn theo đường cũ đuổi theo ông ta cũng không được.

Trong mê cung lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Một hồi lâu, thân ảnh của Đường Kiếp mới từ chỗ tối đi ra.

Kim chỉ trên cánh cửa đá đã khôi phục lại vị trí ban đầu.

Nhưng Đường Kiếp biết rằng, đây không phải là phương hướng mà Tàng Thanh Phong vừa đi.

Tàng Thanh Phong rất cẩn thận, bất quá ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tịch Tàn Ngân nằm trong tay ông ta không ngờ đã báo nhất cử nhất động của ông ta cho Đường Kiếp. Ông ta càng không nghĩ rằng Đường Kiếp sẽ to gan lớn mất đến tình trạng như thế, biết rõ thực lực của ông ta, mà lại vẫn dám đuổi theo.

Ngay sau đó, Đường Kiếp đã xoay chiếc kim xuống đáy.

Cửa đá mở ra, hành lang dài đầy lửa đỏ đang cháy lại tái hiện.

Đường Kiếp cũng không có vội vã đi vào, mà là quay đầu dặn dò Đồ Đồ:
- Ta đi rồi, ngươi đẩy mũi kim quay trở về hành lang màu đen, sau khi Hứa cô nương trở về, nói cho nàng biết chuyện vừa phát sinh ở đây.

Không có đợi Đồ Đồ trả lời, Đồ Đồ dường như si ngốc đứng đó không nhúc nhích.

Đường Kiếp kỳ quái hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?

Hắn vỗ vỗ đầu của Đồ Đồ, Đồ Đồ lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lsij, trả lời:
- À, ừ, ta biết rồi.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

- Không có gì.
Đồ Đồ gãi đầu trả lời:
- Chỉ có điều... Ta dường như ngửi được mùi vị vô cùng quen thuộc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com