Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 649: Con rối thú (p2)



Một khắc này, Ngạo Sí Hổ thu kiếm lại, liên tục múa ra hơn hai mươi đạo kiếm quang, khó khăn lắm mới ngăn được công kích của thanh đao, trong lòng kinh hãi, bật thốt lên:
- Lục phẩm, đây là con rối đỉnh cao cấp lục phẩm.

Lục phẩm đỉnh cao, thì phải là tương đương với con rối Hóa Hồn kỳ rồi, chả trách chỉ một kích đã đánh bay Ngạo Sí Hổ.

Ngay tại khi Ngạo Sí Hổ bị đánh lui, đồng thời Đào ngột và Hải trãi cùng nhau lao lên, không chỉ có vậy, ngay cả Tử la thiên cương trận cũng bị chúng dẫn dắt chủ động công kích, cho dù là mầy người Hà Trường An cũng phải bó tay.

- A.
Hư Minh Nguyệt kêu lên một tiếng sợ hãi.

Ít nhất có bốn đạo điện quang màu tím đồng thời bổ về phía nàng.

Thấy điện quang buông xuống, một bàn tay từ trên trời phía xa cũng bổ tới, chặn đứng mấy đạo điện quang này.

Chính là Hà Trường An.

Hà Trường An mặt đầy giận giữ:
- Còn không mau chóng giải quyết hai con rối đi, trận này để ta lo.

Nói xong hai tay đẩy ra phía trước, đánh ra vô số chưởng ảnh, dùng sức mạnh chắn lại toàn bộ công kích của Tử la thiên cương trận lại.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn, phải biết rằng đây chính là đại trận lục phẩm đấy.

Uy lực của trận pháp xưa nay cao hơn uy lực người tu đồng cấp, nếu không thì sự tồn tại của trận pháp cũng không còn ý nghĩa. Lục phẩm Tử la thiên cương trận, đại biểu cho việc nó có thể giết chết cả Hóa Hồn kỳ, bởi vậy trước đó tất cả mọi người chỉ lấy né tránh làm chính, chứ không ai có ý định cứng rắn chống đỡ với nó. Không ngờ tới Hà Trường An chân chính phát uy, thì lục phẩm đại trận cũng có thể chống đỡ được không chút sơ sót.

- Còn ngẩn ra cái gì.
Hà Trường An giận dữ thét lên.

Ngay sau đó, hai đạo nhân ảnh đồng thời phóng về phía Đào ngột và Hải trãi, chính là Huyền Chung Tử và lão quản gia.

Lão quản gia giờ phút này cũng đã triển khai thực lực chân thật của ông ta, quả nhiên không nghi ngờ gì, chính là Hóa Hồn. Kỳ thực thực lực của ông ta còn mạnh hơn cả Huyền Chung Tử.

Lúc này ông ta phóng thẳng về phía Hải trãi, cũng không biết ông ta sử dụng vũ khí gì, hai tay đẩy ra, múa ra vô số trảo ảnh, đánh lên người Hải trãi, chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng liên tục vang lên.

Giống như chim gõ kiếm gõ vào thân gỗ. Thân thể Hải trãi vốn cực kỳ cứng rắn, do tử ngô đồng vạn năm chế tạo thành, tuy bản chất là gỗ, nhưng bản chất cứng như kim tinh. Nhưng dưới công kích của lão quản gia, cơ thể nó như phiến gỗ bị thủng lỗ chỗ.

Hải trãi cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn thì cũng bị đục thủng. Con rối yêu hồn đột nhiên phát ra tiếng thét dài, chiếc sừng trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một đạo lôi điện loang loáng, lần này cũng tách ra khỏi sừng, mà trực tiếp đâm về phía lão quản gia.

Lão quản gia cũng không né tránh, chỉ ha hả cười một tiếng.

Ngay tại khi lôi điện ầm ầm đánh xuống, thì thân hình ông ta chợt biến hóa, lôi điện bổ xuyên qua cơ thể như sương khói của ông ta, như bổ và không trung. Ngay sau đó, sương khói lại ngưng kết lại lần nữa, bóng dáng của lão quản gia lại hiện ra lần nữa, đánh ra một trảo, lưu lại năm lỗ ngón tay trên người Hải trãi, sau đó âm trầm nói:
- Xuẩn vật cũng chỉ là xuẩn vật mà thôi, sao có thể cùng người tranh phong.

Khi nói chuyện, năm ngón tay ông ta lại dùng sức, thả ra quang hoa lợi hại, hoàn toàn xuyên thủng cơ thể Hải trãi.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Đường Kiếp, hắn kêu ra tiếng.

- Liệt Ngọc Chỉ.

Lão quản gia đang dùng chính là Liệt Ngọc Chỉ.

Bất quá ông ta không sử dụng một ngón tay, mà vận dùng toàn bộ mười ngón tay, phát động ra Liệt Ngọc Chỉ, khiến nó không chỉ là chỉ công, mà là trảo kình.

Chỉ có điều bởi vậy nên Liệt Ngọc Chỉ trở nên sắc bén vô cùng, uy lực lại lớn đến kinh người.

Đường Kiếp cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi ngây người.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có người có thể vận dụng Liệt Ngọc Chỉ như vậy, hơn nữa lại còn hoa lệ đến thế, quá mức mạnh mẽ dũng mãnh.

Một khắc này, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, rốt cuộc lão quản gia này là ai.

Người này tên là Chu Vận, giống như Tàng Thanh Phong, cũng là phản đồ của Tẩy Nguyệt phái.

Nghe nói trước kia Tẩy Nguyệt phái cũng có một nhân tài, Liệt Ngọc Chỉ chính là sở trường của ông ta. Nếu thành tâm hướng đạo, ông ta có thể có tiền đồ rộng mở, chỉ tiếc tham hoa háo sắc, ngấm ngầm tạo ra vô số án tử. Tẩy Nguyệt phá sau khi phát hiện ra, định trừng phạt ông ta, không ngờ tên cầm thú này đã biết trước, nên đã chạy trốn thoát.

Không có ai biết ông ta trốn ở đâu, chỉ biết sau đó, Tẩy Nguyệt phái cũng không dò la được hành tung của ông ta, thậm chí có nhiều người nghĩ rằng ông ta đã chết.

Không ngờ ông ta chạy tới Thú Luyện Môn, sở thành người của Huyết Sát Chân Quân, là quản gia kiêm bảo tiêu của nhi tử ông ta.

Ngẫm lại cũng đúng, cũng chỉ có Thú Luyện Môn mới chịu thu nhận và giúp đỡ phản đồ của Tẩy Nguyệt phái.

Thời khắc này, lão quản gia thi triển quỷ trảo, Hải trãi bị ông ta đè áp không thể động đậy, đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, chuyển hướng lao về phía những người khác, thay đổi mục tiêu công kích.

Là con rối có yêu hồn khống chế, nên không phải là vật chết, mà là thứ có trí tuệ hẳn hoi. Biết mình đánh không lại, liền quay ra tìm đối tượng khác, giết được một người thì giết thêm một người.

Lão quản gia cũng không ngờ Hải trãi sẽ lựa chọn như vậy, chỉ thấy Hải trãi lao ra, đồng thời chiếc sừng nhọn trên đỉnh đầu lại sáng lên điện quang, đánh vào giữa đám người, trong đó còn có Ngọc Kim Đường.

Lần này Hải trãi xuất một kích đánh trúng tất cả các mục tiêu, uy lực so với lúc trước cũng lớn hơn nhiều lần.

Nhìn thấy lôi điện hướng đỉnh đầu Kim Ngọc Đường bổ xuống, sợ tới mức hồn phách cũng muốn bay mất rồi. Kim Ngọc Đường là con ông cháu cha, cũng là nhi tử của Huyết Sát Chân Nhân, nếu như gã có chuyện gì, thì bản thân ông ta cũng xong.

Đúng lúc này, có một bóng người lao ra, ôm lấy Kim Ngọc Đường, lưng đưa về phía lôi điện phóng xuống, cứng rắn thay gã chịu tấn công của lôi điện này, chính là Đường Kiếp.

Hắn là thiên linh pháp thể, lại là bản thể máu thịt có kháng tính với lôi điện, bởi vậy lôi điện này dù sao cũng không thể giết chết được hắn, mặc dù như vậy, tia điện cũng khiến toàn thân hắn tê dại, lưng hắn là một mảnh máu thịt bê bết.

Về phần những người khác, thì càng thảm hơn.

Dưới Thiên Tâm, đại đa số đều bị điện quang đánh chết, chỉ có rất ít người ở bên ngoài tầm ảnh hưởng của lôi điện may mắn tránh thoát được một kiếp.

Cho dù là Thiên Tâm cũng có người không thể kháng trụ, lão thất trong thập nhị ưng cũng bị lôi điện đánh ngã tại chỗ, một Thiên Tâm Chân Nhân mà Ngạo Sí Hổ mang tới cũng bị chết một người, Minh Dạ Không dựa vào pháp thuật không gian của mình tránh được một kiếp, nhưng cũng bị điện quang ảnh hưởng gây ra chút vết thương nhẹ. Ngoại trừ Hà Trường An, Huyền Chung Tử và lão quản gia, còn lại hầu như ai cũng mang vết thương, người duy nhất không bị chút rắm nào ngược lại chính là Kim Ngọc Đường bị Đường Kiếp đè ở bên dưới.

Tuy nhiên, sau khi thả ra một kích này, Hải trãi hiển nhiên cũng rơi vào đường cùng, bị lão quản gia đuổi theo, bàn tay xuyên thủng qua cơ thể nó, lôi trái tim nó từ trong cơ thể ra goài. Đào ngột đang chiến đấu bên kia, hiển nhiên cũng nhận ra, phát ra tiếng thét đau buồn muốn giở mánh cũ ra.

Chỉ thấy trong cơ thể nó có một ngọn lửa hừng hực thoát ra, mọi người hoảng sợ, nếu lần này ngọn lửa lại bùng nổ, chỉ sợ lại có thêm nhiều Thiên Tâm ngã xuống.

Đường Kiếp lại lôi Kim Ngọc Đường lui hẳn về phía sau.

Đúng lúc này, Hà Trường An cũng đột ngột lui lại.

Ông ta chống đỡ Tử la thiên cương trận, là mặt trước đại điện, đưa lưng về mọi người, lúc này ông ta lui lại phía sau, dường như sau đầu có mắt, lui về phía mọi người, lao xẹt qua người Đào ngột, đánh ra một kích đầy trời chưởng ảnh, nghênh hướng trên không trung, đồng thời tay phải hướng về bên người nhẹ nhàng hạ xuống một chưởng.

Chưởng này đặt tại chính đỉnh đầu Đào ngột.

Không ngờ ông ta vẫn còn sức lực giúp đỡ.

Ngay sau đó, nguyên bản ngọn lửa cuồn cuộn bị chưởng này đánh bay ngược lại, cuốn vào trong cơ thể Đào ngột.

Đây chính là thời cơ, mọi người không thể chậm trễ, Thiên bi chưởng của Huyền Chung Tử, Liệt Ngọc Trảo của lão quản gia, Khai thiên cửu sát kiếm của Ngạo Sí Hổ, còn có Kim ưng trảo của Nam Ngưng Giang, đồng thời đánh lên cơ thể ác thú.

Nương theo tiếng rung ầm ầm, ác thú đã bị đánh thành năm bảy mảnh.

Một viên yêu hồn tinh hạch bay lên, lần này Ngạo Sí Hổ nhấc tay bắt được.

Hai con rối thú đến giờ phút này đã bị giải quyết hoàn toàn, mọi người đều đồng thời lau mồ hôi trán.

Chỉ là một cửa trước khi nhập điện đã gian nan như vậy, thực không hiểu vào bên trong thì còn thế nào nữa.

Không có con rối thú cản trở, mọi người lại lần nữa gia nhập phá giải Tử la thiên cương trận, áp lúc của Hà Trường An cũng theo đó mà được giảm đi nhiều.

Chỉ có điều trong quá trình này, tránh không được việc trừng mắt nhìn Kim Ngọc Đường, nếu không phải tại thằng nhãi khốn khiếp này, làm sao có thể thương vong lớn đến vậy.

Phải biết rằng vì hai con rối thú, mọi người đã chết không ít người.

Vật hi sinh tuy nhìn như không có sức chiến đấu gì, nhưng nếu muốn qua mấy cơ quản khảo, phải dùng bọn họ để thử nghiệm thuộc tính các loại công kích, con đường tiếp theo đã không dễ đi rồi. Đừng nói là tổn thương còn có cấp bậc Thiên Tâm.

Nghĩ tới tổn thất lớn đến đau lòng, mọi người không tránh khỏi nảy sinh oán hận với Đường Kiếp, làm gì không làm, cứu tên tiểu tử kia làm gì chứ.

Người duy nhất cảm kích hắn chỉ có Ngạo Sí Hổ và lão quản gia kia.

Lão quản gia Chu Vân tự mình đi tới, bái Đường Kiếp một bái:
- Đa tạ Tiền công tử cứu thiếu gia nhà ta, ân tình này nhất định không dám quên.

Đường Kiếp cười nói:
- Nếu ông thực muốn cảm tạ ta, thì đưa tinh hạch trong tay cho ta đi.

- Hả?
Chu Vận ngẩn ra, không ngờ tới thằng nhóc này lại không biết xấu hổ, mở miệng là đòi bảo bối.

Tuy nhiên lời đã nói ra, ông ta cũng không thể hối hận, chỉ còn cách đưa tinh hạch cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp tiếp nhận tinh hạch nhìn Ngạo Sí Hổ, Ngạo Sí Hổ vốn cũng muốn nói tạ ơn đấy, nhưng vừa nhìn thấy vậy, liền cảm giác mình không tới tạ ơn thì hơn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com