Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 651: Gỡ bỏ niêm phong (p2)



Linh Hoàn Chân Nhân tuyệt vọng hoàn toàn, quay đầu căm tức nhìn Hà Trường An:
- Các hạ ức hiếp người của Thú Luyện Môn như vậy, sau việc này, Thú Luyện Môn ta…

Gã còn chưa dứt lời, Hà Trường An lại giơ tay chộp cổ gã. Người nọ hoảng hốt muốn tránh né, hai tay hóa ra một đám pháp ấn. Hà Trường An lại như không cảm thấy gì, trực tiếp xuyên qua, túm lấy cổ Chân Nhân kia, lần này ngay cả uy hiếp cũng không làm, ông ta liền né mạnh gã lên không trung, đồng thời đánh ra một chưởng, vào túi ngự thú của gã. Ngay lúc đó vài con yêu vật lập tức phá túi ra ngoài, trên không trung hóa thành mấy đạo cầu vồng.

Ngay sau đó, trong đại điện vang lên tiếng gào thét, một loạt các cơ quan cạm bẫy đều khởi động, điên cuồng tấn công về phía Chân Nhân kia.

Chân Nhân kia ngay cả kêu cũng không có cơ hội, bị những cơ quan khủng bố bao phủ, hóa thành vô số mảnh máu thịt vụn. Vì thế trong đại điện hình thành một trận mưa máu, có người, cũng có yêu thú, có máu, cũng có thịt vụn, nội tạng, cứ như vậy văng tung tóe khắp nơi trong đại điện.

Đại điện mới vừa rồi còn sáng bóng sạch sẽ, mà trong nháy mắt đã huyết nhục tràn ngập.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người, nhất thời ai cũng cảm thấy run sợ, ngay cả Đường Kiếp cũng nhíu mày không muốn nhìn.

Kim Ngọc Đường lại gần hắn nói:
- Ngươi còn muốn lấy thi thể đi không?

Đường Kiếp nhìn thẳng vào tên nhãi này, hoàn toàn á khẩu.

Lúc này trong đại điện, các cơ quan phần lớn đã xuất hiện, còn lại một chút cơ quan đều ở hai bên ria đại điện, chỉ cần không đi loạn, căn bản cũng sẽ không khởi động chúng.

Dùng lượng lớn tính mạng làm trả giá, Hà Trường An cuối cùng cũng đả thông được con đường đi tới chiếc đỉnh, trong lòng ông ta kích động không thôi. Thời khắc này đứng trước chiếc đỉnh, Hà Trường An có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng khổng lồ từ chiếc đỉnh kia.

- Thần vật.
Hà Trường An không tự chủ run rẩy thốt lên:
- Đây đích thị là thần vật thượng cổ, mặc dù ở Vạn Giới Vương Đình cũng thuộc vào hàng bảo bối hiếm có, cho nên mới được đặt ở đây, phòng ngự nghiêm mật trong đại điện như vậy.

- Còn có ngọn lửa bên dưới cũng là thiên hạ dị hỏa.
Huyền Chung Tử tiếp lời, nói xong ông ta từ trên mặt đất lấy ra một mũi tên nhỏ, ném vào ngọn lửa kia. Mũi tên là do thiên tinh kim luyện thành, cứng rắn vô cùng, thời khắc này chạm vòa ngọ lửa, trong nháy mắt đã tan biến thành hư vô. Uy lực như vậy, khiến Huyền Chung Tử không khỏi run rẩy, thốt lên:
- Thực là ngọn lửa lợi hại, nếu có thể thu phục được ngọn lửa này, thứ gì trong thiên hạ cũng có được.

Ngạo Sí Hổ cũng nói:
- Trong đỉnh còn có bảo vật?

Đỉnh lớn và dị hỏa gã không trông cậy vào rồi, lúc này chỉ hy vọng trong đỉnh còn có chút bảo bối, có thể phân chia với mọi người.

Nam Ngưng Giang, Minh Dạ Chân, đám người Hư Minh Nguyệt hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này. Thấy chiếc đỉnh lớn lóe lên quang hoa khác thường, ngay cả Kim Ngọc Đường cũng nổi hứng bừng bừng.

Không ai chú ý tới, lúc đó Đường Kiếp lại thối lui về phía sau.

Hắn lui về sau cánh cửa chính, vẫn đứng cách xa bọn họ mấy trượng.

Đúng lúc này Kim Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Đường Kiếp, thấy Đường Kiếp, ngây ra một lúc liền nói:
- Anh Thần, ngươi đứng ở xa như vậy làm gì.
Sau đó bước về phía Đường Kiếp.

Vừa đi được mấy bước, chợt nghe trên không trung nổi lên tiếng gầm thét.

Ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo huyết sắc quang hoa nổi lên, tràn ngập cả đại điện, đồng thời cùng với nó là tiếng rít bén nhọn vang lên.

Trong lòng Hà Trường An cả kinh, gầm lên:
- Cẩn thận!

Đồng thời trên người cũng đã thả ra kim quang.

Ngay tại khi ông ta phản ứng, Huyền Chung Tử lại mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.

Ông ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên ngực mình đột nhiên xuất hiện một mũi kiếm.

Huyền Chung Tử kinh ngạc, muốn phản kích, lại phát hiện bản thân căn bản không có sức lực phản kích.

Tất cả máu cảu ông ta tại thời khắc đó điên cuồng chảy theo thanh kiếm, chỉ trong nháy mắt, cả người đã lập tức trở nên khô héo.

- A.
Huyền Chung Tử ngửa mặt lên trời phát ra tiếng thét thống khổ.

Ông ta vốn là Hóa Hồn Chân Nhân, thực lực dũng mãnh, chỉ tiếc số mệnh không tốt, đầu tiên là vị núi lớn áp chế, sau đó lại mất đi pháp bảo sở trường, cuối cùng lại là người đầu tiên bị trúng chiêu, ngay cả cơ hội chứng tỏ bản thân cũng không có, cứ như vậy chết một cách oan uổng, có thể nói, ông ta là người Thiên Thần Cung chết một cách nghẹn khuất nhất.

Cảnh tượng này khiến mọi người khiếp sợ, Hà Trường An, Chu Vận gần như đồng thời xuất chưởng về phía thanh kiếm. Nhưng ngay tại khi chưởng phong xuất ra, thanh kiếm bén nhọn đã xuyên qua ngực Huyền Chung Tử, bay xuyên qua, như một mũi tên nhọn bắn vào cơ thể của một người khác.

- Lão thập.
Nam Ngưng Giang đau đớn kêu lên.

Bi trúng kiếm này, chính là một thành viên trong thập nhị ưng.

Lúc này thập nhị ưng đã chỉ còn lại hai người là Nam Ngưng Giang và Chu Phương Hoa.

- Thập nhị lang.
Chu Phương Hoa bật thốt lên.

Bóng kiếm quen thuộc khát máu một cách khủng bố, chính là Vô Lượng Kiếm.

Máu của thập ưng gần như trong nháy mắt bị Vô Lượng kiếm hút hết, mang theo tiếng gào thets quỷ dị, nó lại tiếp tục đánh về người tiếp theo, lần này là đánh về phía Minh Dạ Chân.

Minh Dạ Chân nhanh chóng quay ngược trở lại, gã nhanh chóng khởi động sở trưởng về không gian của mình, vừa xê dịch vừa tránh né. Nhưng mà trong lúc gã đang nhảy lên, thì đột nhiên cảm thấy dường như có cánh tay ở đầu vai mình ấn xuống một cái.

Chỉ một cái ấn, nhưng lại khiến gã không có khí lực nhảy lên nữa, đồng thời cũng đánh tan toàn bộ linh khí đang vận chuyển trong cơ thể gã. Khiến gã không thể né tránh, di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm xuyên thấu qua cơ thể mình.

Phập!

Hai mắt Minh Dạ Chân chảy ra máu tươi.

Gã nhìn thấy thanh kiếm cắm ở trên lồng ngực mình, tất cả sức lực và sinh mạng như cùng máu tươi chảy vào trong thanh kiếm, màu đỏ tươi ở thân kiếm tách ra hào quang huyết sắc rực rỡ.

Nó đang run rẩy!

Run rẩy vì hưng phấn.

Cúi đầu phát ra một tiếng thét.

Minh Dạ Chân không biết là tại sao, chỉ có điều toàn thân vô lực ngã xuống.

Ở điểm cuối cùng của sinh mệnh, trong chớp mắt gã nhìn thấy một khuôn mặt âm hiểm lóe lên vẻ tươi cười phía sau mình.

————————————

Biến hóa đột nhiên, khiến cho ngay cả Hà Trường An cũng trở tay không kịp.

Cho đến khi Minh Dạ Chân ngã xuống, mọi người mới phục hồi lại tinh thần.

Tiếng gào thét vang lên.

Ngạo Sí Hổ điên cuồng, phát ra tiếng kêu chấn động trời cao, trọng kiếm bổ ra quang hoa rực rỡ vào phía sau lưng Minh Dạ Chân.

Dưới cơn cuồng bạo của trọng kiếm, Minh Dạ Chân đã bị thịt nát xương tan.

Nhưng mà thanh tiểu kiếm đỏ như máu lại nhanh nhẹn như cá tránh thoát, quanh quẩn trên không trung, bay một vòng, rơi vào trong tay một người.

Lúc này, mọi người mới phát hiện ra, trong đại điện đã có thêm một người từ lúc nào.

- Phong lão đạo.
Chu Phương Hoa thốt lên.

Nàng cuối cùng cũng nhận ra, đây chính là lão già điên lúc trước giúp Hứa Diệu Nhiên chạy thoát.

Chỉ có điều, lúc này Tàng Thanh Phong không hề có chút điên cuồng nào cả.

Ông ta đứng trong đại điện, tay cầm Vô Lượng Kiếm, cũng không thèm nhìn mọi người dù chỉ một cái, trong đôi mắt lộ ra hào quang vui sướng hưng phấn.

Ông ta cười ha hả nói:
- Thành công. Ha ha, lão phu cuối cùng cũng thành công, phong tỏa của Vô Lượng kiếm đã được gỡ bỏ rồi.

Sau khi liên tiếp giết chết mấy người Huyền Chung Tử, thập ưng, Minh Dạ Chân, phong ấn của thanh huyết kiếm cuối cùng cũng bị phá bỏ.

Thời khắc này, chỉ thấy trên thân kiếm không cán, huyết khí lan tràn, không ngừng kéo dài hướng ra không trung, toàn bộ đại điện tràn ngập huyết khí, giống như phủ một tầng sương màu đỏ máu.

Hà Trường An lập tức phát hiện không ổn, kêu lên:
- Cẩn thận sương mù máu.

- Vô dụng.
Tàng Thanh Phong hét lớn:
- Vô Lượng đã được gỡ bỏ phong tỏa, các ngươi đều định trước trở thành vật tế Huyết Hà!

Nói xong ông ta vung kiếm lên, Vô Lượng kiếm chỉ lên trời, càng nhiều huyết khí từ mũi kiếm tràn ra, nương theo đám sương máu đó, giữa không trung lại như ẩn hiện một vết nứt khổng lồ màu máu.

Vết nứt màu máu chính là do đám sương máu do Vô Lượng kiếm thả ra tạo thành, nhưng trong cái khe nứt lại mơ hồ truyền tới tiếng gào thét kêu gọi.

Huyết Hà Giới!
Sau khi nghe Tàng Thanh Phong nói, Hà Trường An Chu Vận đồng thời biến sắc.

Hà Trường An kêu to:
- Mau ngăn cản ông ta lại!

Nói xong tay liền nhắm ngay vào Tàng Thanh Phong chỉ ra.

- Vô dụng.
Tàng Thanh Phong điên cuồng hét to:
- Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết ở đây, trở thành vật tế Huyết Hà.

Nói xong tay trái cũng đưa ra một ngón tay, đối chiến với Hà Trường An.

Hai chỉ tay chạm nhau, Hà Trường An tập trung toàn bộ lực lượng đánh ra lại bị dập nát. Chỉ kình của Tàng Thanh Phong như cầu vồng đâm về phía Hà Trường An, ầm ầm tạo ra một mảnh kim quang, đường đường Khuyển Vương Hà Trường An bị chưởng này đẩy lùi mấy bước.

- Ngươi!
Hà Trường An khiếp sợ nhìn về phía Tàng Thanh Phong.

Luận thân thể, ông ta là một trong những người đứng đầu ở Thiên Thần Cung, tầng Hóa Hồn cảnh. Có thể nói ngoại trừ những người đứng đầu lục đại phái cùng lúc tấn công mới không thể địch, không ngờ hôm nay lại bị một kẻ chẳng có danh tiếng gì đánh lui.

Tàng Thanh Phong sắc mặt âm trầm, cười ha hả nói:
- Cái Thiên Vương chó má gì chứ, người đứng đầu lục đại phái, hết thảy bất quá chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng. Thực sự nghĩ rằng dưới Tử Phủ, đám người các ngươi là vô địch sao? Ra khỏi thế giới này, kẻ mạnh hơn các ngươi đầy rẫy. Hôm nay, lão phu cũng cho các ngươi biết rằng, thế nào mới là chân chính đệ nhất dưới Tử Phủ. Ta muốn… giết sạch các ngươi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com