Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 665: Vạn Tiên Đỉnh (p2)



Nhưng bất luận như thế nào, phân thân trở về cũng không khó như tưởng tượng, cho nên Đường Kiếp cũng không nóng vội, ngược lại khó mà có thể đi đến thế giới này nhìn ngắm thế giới, đúng là chuyện có thể mở mang kiến thức, cho nên chỉ từ từ nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì lớn đâu, không bao lâu nữa, nàng sẽ nhìn thấy Y Y đấy.

Hứa Diệu Nhiên thấy ái lang nói tự tin như thế, củng không nói gì nữa.

Lúc này Tàng Thanh Phong đã chết, Đường Kiếp thuận tay lấy túi Giới Tử của y mở ra xem, quả nhiên là hàng tốt không ít. Các loại pháp bảo, bùa chú vô số, đáng tiếc có lẽ là do gặp phải sự hạn chế của tài nguyên, cơ bản đều dừng lại ở giai đoạn pháp bảo, không có bảo bối nào ở cấp bậc thần trân.

Mặc dù như thế, chất không đủ thì số lượng bổ sung, bảo vật đầy ắp kia nếu đổi ra linh tiền, cũng đáng giá cả vạn rồi.

Ngoài ra còn có số lượng lớn dược thảo, trong đó có đủ vật quý hiếm, đoán chừng là vì chuẩn bị luyện chế Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan. Giá trị của những thảo dược này trên cả pháp bảo.

Cuối cùng Đường Kiếp còn thấy một quyển sách.

Sách không tên, lật ra thì chỉ thấy ghi đầy những ghi chú vầ phương pháp luyện đan.

Đường Kiếp chỉ cần suy nghĩ thêm một chút thì ý thức được, đây chắc là tâm đắc luyện đan của Tàng Thanh Phong.

Lại nói về thân thế lai lịch của người này, luân hồi vô số, nghiên cứu thiên nhân, trình độ tạp môn tạp học vô cùng cao. Quyển sách nhỏ này tuy không có tên chấn động thiên hạ gì, không phải kinh điển truyền thế nhân gì, nhưng suy nghĩ đến sự nhẫn nại của bản thân tác giả, chỉ sợ giá trị thực tế không kém bất kì sách luyện đan nào.

Sở dĩ Tàng Thanh Phong viết lại những thứ này, đoán chừng là có liên quan đến việc y một lòng một dạ muốn luyện Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan, chính vì vậy, trình độ chế tạo binh khí của y cũng cao ngang vậy, nhưng không thấy luận của sự tồn tại. Mà bộ phận cuối cùng trong tâm đắc luyện đan, chính là luyện pháp của Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan.

Dựa vào những gì trong sách ghi, thuốc này là một trong những thần dược thời cổ, thần diệu vô song, có thể thay da đổi thịt, đạp đất phi thăng. Tục truyền năm đó người luyện thuốc này, đem nửa viên thuốc cho con rắn nhỏ ăn, con rắn kia lập tức hóa rồng bay đi, nên có tên là Thăng Long Đan. Còn về Bách Chuyển Thiên Hồi thì là chỉ gian nan của việc luyện thuốc này.

Đồn đại mặc dù chỉ là những lời khoa trương, nhưng việc thần kì của thuốc này hoàn toàn không thể nghi ngờ, dựa theo ghi chép trong sách, thuốc này là linh dược vô thượng trong công kích Tiên Đồ.

Phàm nhân tu luyện, kỳ thật chính là quá trình từ người phàm đến linh tu, rồi từ linh tu đến tiên đài. Tam Khô Kiếp là thành tựu linh thể, Đăng Tiên Đài đó là thành tựu tiên thể. Thăng long đan có khả năng thay da đổi thịt, bởi vậy chính là thuốc linh thành tựu Tiên Đài. Tàng Thanh Phong muốn đánh phá gông cùm xiềng xích, sớm Đăng Tiên Đài càng cần viên thuốc này hơn nữa.

Tuy nhiên luyện chế thuốc này cực không dễ dàng, phải là Vạn Tiên Đỉnh Táng Thần Diệm những loại thần vật vô thượng này đúc thành, bởi vậy Tàng Thanh Phong vẫn luôn tìm kiếm hai vật này.

Trước đây khi chân thân còn là Huyền Vũ, cũng từng là khách quen của Vạn Giới Vương Đình, đáng tiếc sau này Vương đình diệt vong, Vạn Tiên Đỉnh và Táng Thần Diệm thì không biết tung tích. Y đi tìm khắp mọi nơi ngàn giới, đi tìm vô số mảnh vỡ của Vương đình, cuối cùng mới xác nhận khi đó mảnh vỡ ngọc nữ Tiên cung của Vạn Tiên Đỉnh rơi ở chỗ này nên không ngại ngàn núi vạn biển tìm đến đây, không ngờ gặp phải gió lốc hư không, đi đời nhà ma, sau khi chuyên thế luân hồi,tu luyện lại từ đầu, kết quả vẫn chưa được lấy được bảo vật, lại xảy ra chuyện thị phi, bị Vân tổ phái Tẩy Nguyệt một chưởng đánh chết, sau đó lại tu luyện luân hồi nữa…

Vì Vạn Tiên Đình này, Tàng Thanh Phong coi như là nhận hết đau khổ.

Tử vong vô số, khiến tích lũy và năng lực của như nhau, tạp mà không tinh.

Những linh dược vì tu luyệt Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan mà chuẩn bị tuy là quý báu, nhưng lại càng cách xa cách nhu cầu luyện đan, bởi vậy cho dù y có thể đạt được, cũng không thể lập tức luyện đan, còn phải tiếp tục vượt ngàn núi vạn biển để tìm vật liệu. Một khi chết thêm lần nữa, lại phải làm lại từ đầu, giống như bây giờ.

Nói tóm lại, Thăng Long Đan là thần vật, mãi mãi không thể cầu được.

Đường Kiếp lại không rành về luyện đan, bởi vậy cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà vẫn trân trọng giữ lại sách này, là một quyển sách luyện đan, nó không thua bất kì đan kinh đương thời nào.

Ngoại trừ đồ đạc bên trong túi Giới Tử, trên người của Tàng Thanh Phong còn có một vật vô cùng có giá trị, chính là thi thể của con trăn lớn kia.

Trăn lớn kia cũng không biết Tàng Thanh Phong là từ đâu mà lấy được, dũng mãnh vô cùng, mặc dù không là yêu quái biến hình gì, nhưng toàn thân cứng hơn kim cương, khí của máu thịt đủ đầy, nếu lấy khí lực luận, không thua bất kì yêu vật biến hình nào. Tàng Thanh Phong lấy này làm đuôi, diễn thành ảo ảnh Huyền Vũ, trong cơ thể này ít nhất có một giọt tinh huyết của Huyền Vĩ, ăn là đại bổ.

Bởi vậy Đường Kiếp cũng không khách khí, liền lột da con rắn này rồi cách thủy, đang tiếc là Chu Vận và Thạch Tịnh Trai đã rơi xuống bụng rắn, không thể cứu được.

Ngoại trừ Tàng Thanh Phong, túi Giới Tử trên thân của bọn người Ngạo Sí Hổ Hà Trường An y cũng không khách khí lấy hết toàn bộ.

Phát tài trên người chết thì luôn là chuyện vui vẻ nhất, viên tinh hạch của Ngạo Sí Hổ cuối cùng cũng rơi vào trong tay Đường Kiếp, trừ lần đó ra, vô số pháp bảo của người chết ùn ùn kéo đến, trong đó có một ít là đồ vô cùng quý báu.

Đường Kiếp ở cùng với Tịch Tàn Ngân, Hứa Diệu Nhiên, phân bảo bối cho mỗi người, đương nhiên cũng không quên giữa cho Tịch Tàn Ngân một phần, tên tiểu tử này còn ngủ bên thông đạo kia. Công pháp hắn luyện là do Tàng Thanh Phong dạy cho, do vậy lão đạo này một chưởng là hắn hoàn toàn hôn mê.

Lúc này Tịch Tàn Ngân đã được bọn họ Tiên Đào Hồng Uyển cứu tỉnh lại, đang sờ đầu nghe bọn họ kể cuộc chiến đấu bọn họ đang trải qua.

Đường Kiếp đã đứng ở trước Vạn Tiên Đỉnh.

Đứng trước Thanh Đồng Đại Đỉnh, Đường Kiếp cảm thấy một hơi thở hoang vắng đã lâu.

Trên đỉnh khắc là cảnh tượng vạn tiên đến triều, ở chính giữa nhất trên đỉnh là một cảnh trên mây của Tiên Cung Lăng, cảnh tượng rất giống với Binh Giám Thì Ẩn mà lúc trước Đường Kiếp đã mở ra. Trong tiên cung thấp thoáng thấy bốn quang đoàn, mơ hồ có cảnh tiên người động, nhưng lại mơ hồ không thể nhận ra. Ngoài cung là vô số tiên nhân đang cầm tiên trân, cưỡi dị thú đến Tiên cung, quỷ bái đỉnh tiên cung. Ở phía trên nhất của tiên cung, có cảnh ảo ảnh hắc ám, nhìn không rõ là vật gì, phía dưới thì viết tám chữ bằng chữ cổ triện to: Vạn Tiên đến tiều, đỉnh định thiên giới.

Cái này chính là lai lịch của Vạn Tiên Đỉnh rồi.

Nghe nói Vạn Tiên Đỉnh là khi Vạn Giới Vương Đình nổi danh nhất năm đó, tập hợp thiên hạ kì trân đúc thành một Đạo Binh, công sâm tạo hóa, hữu định Càn Khôn, chủ âm dương uy năng vô thượng.

Đạo Binh và thần trân, pháp bảo đều khác nhau.

Pháp bảo phụ trợ là chủ yếu, yêu cầu là lực lượng bản thân phát huy, ít nhất có hiệu quả đơn độc tấn công. Ví dụ như Đoạn Tràng Đao tuy có ngọn lửa công kích,nhưng nếu thoát khỏi Đường Kiếp một mình vận dụng, uy lực giảm nhiều. Là pháp bảo, trọng yếu nhất là lực lượng của người sử dụng có thể kết hợp với nhau, phát huy thực lực của người sử dụng. Nếu là pháp bảo tốt, càng có thể phát huy loại sức mạnh này.

Còn ngược lại với thần trân, nó lấy thần thông làm tiêu chuẩn. Ví dụ như Thái Huyền Chung có thần thông điên đảo càn khôn, nhưng có thể công kích ngược lại, Mục Dương Châu có khả năng ba đầu sáu tay, vả lại có thể nâng cao lực lượng máu thịt.

Chính vì vậy, cũng không phải phàm chuyện gì có thần trân đều là tốt. Nếu như Hà Trường An những loại tồn tại này tự thân dũng mãnh, sử dụng thần trân không bằng sử dụng pháp bảo cực phẩm. Uy lực của Bát Hoang Thương Thiên Kích ở trong tay hắn, tuyệt đối không kém hơn bất kì thần thông nào.

Bởi vậy uy lực thần trân là kiểu mẫu. Nếu Thái Huyền Chung tuy có thần thông, nhưng so sánh Điên Càn Khôn với ba đầu sáu tay kém hơn nhiều, dù sao Mục Dương Châu không chỉ có thần thông dũng mãnh, trọng yếu hơn là còn có một chút đạo niệm, dính đến đạo biên.

Đạo Binh thì hoàn toàn lấy đạo là tiêu chuẩn, mỗi một Đạo Binh đều có một Đạo Niệm. Như lúc trước Vương Tuyệt Diệt dùng Phần Thiên Thất Bảo, Đạo Niệm này được gọi là thủ hộ, biểu hiện là thành lũy. Loại mượn Đạo Niệm để thể hiện uy lực có tính dũng mãnh tuyệt đối, cho dù là Đế Nhận cũng không thể cản phá. Còn nói về bản thân Phần Thiên Thất Bảo đã có một chút thần thông, như thiên hỏa chẳng hạn, ngược lại không quan trọng rồi, đạo không mạnh, cũng chỉ là rách trong Đạo Binh. Chính vì vật, số lượng đạo vân trên Đạo Binh, độ sâu của Đạo Niệm mới là mấu chốt quyết định cao thấp của Đạo Binh. Phần Thiên Thất Bảo bởi vì vậy nên được gọi là rác nhất Đạo Binh, chính vì những thứ nói trên yếu nhất, cất giấu thủ hộ, không hơn mười hai đại đạo, chân tâm không là gì.

Vạn Tiên Đỉnh thì không giống, nó được mệnh danh định Càn Khôn, chủ âm dương chính là nó.

Một hàng chữ, càng nói rõ thâm hậu của đạo vân, Phần Thiên Thất Bảo sao có thể so sánh.

Bách Chuyển Thiên Hồi Thăng Long Đan là vô thượng thần dược, vô đạo lực không thể so sánh, Vạn Tiên Đỉnh đó là thành tựu mấu chốt. Ngoài ra, bản thân nó cũng là một bảo vật đỉnh định thiên hạ, đỉnh định ngàn giới, đã đủ nói ra uy lực mạnh mẽ của nó.

Tuy nhiên nguyên nhân chính là đây, Đường Kiếp phát hiện một phiền toái lớn.

Thứ này quá mạnh mẽ, hắn không dùng được!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com