Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 677: Tự do chi đô (p2)



Nam tử kia vừa nghe, vui mừng không ngậm nổi miệng. Hắn kỳ thực cũng không xác định được là Đường Kiếp cứu hắn, nhưng một tiếng hừ kia quá khéo, lại vừa lúc cứu hắn một mạng, hắn biết hơn phân nửa là có người nhúng tay vào. Lúc ấy trừ mình ra cũng chỉ có Đường Kiếp vào thành, nam tử kia theo bản năng liền đoán được là Đường Kiếp. Hắn tiến lên trước nói tạ ơn, nếu là đoán sai thì cũng không sao cả, nếu như đoán đúng sẽ thừa dịp mà tiếp cận Đường Kiếp.

Phải biết rằng ở thế giới này, hiểu được kết giao cũng chính là mấu chốt trọng yếu của việc sinh tồn. Giống như năm đó Đường Kiếp dựa vào Vệ Thiên Xung để nhập học, hiện tại nam tử này cũng một lòng muốn dựa vào Đường Kiếp

Lúc này tên nam tử kia vội tiến lên nói:
- Tiểu nhân tên là Lý Ba Phong, được đại nhân cứu giúp, vô cùng cảm kích. Đại nhân nếu không chê, tiểu nhân xin nguyện đi theo làm tùy tùng của người, cống hiến cả đời.

Đường Kiếp quay đầu lại nhìn Lý Ba Phong:
- Thú vị đấy.

Hắn nói thú vị, hiển nhiên là nhìn ra tâm tư của Lý Ba Phong.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy, lợi dụng một chút cơ hội hữu hạn này để nịnh bợ mình, có thể thấy được Lý Ba Phong này cũng là một tiểu tử tâm tư linh hoạt. Vừa lúc Đường Kiếp cũng mới đến, tuy rằng Hàn Phong từng nói qua nơi này một lần, nhưng rốt cục hắn vẫn không quen thuộc, cũng cần phải có một người hỗ trợ mới được. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ngươi nắm rõ Tự Do Chi Đô không?

Lý Ba Phong vừa nghe có cửa, mừng rỡ nói:
- Tiểu nhân ngụp lặn trong Tự Do Chi Đô đã lâu, ở đây không có gì là tiểu nhân không biết cả.

- Vậy sao ngươi lại bị người đuổi giết?

- Hắc, chẳng phải là bán mạng để kiếm tiền sao?
Lý Ba Phong bất đắc dĩ nói.

Tự Do Chi Đô mỗi ngày đều có đại lượng hàng hóa được giao dịch, thương đội lui tới tất nhiên là không ít. Bên trong thành bảo hộ thương nhân không được giết chóc,bên ngoài thành thì không quản được rộng như vậy. Một vài đạo tặc cùng hung cực ác suốt ngày du đãng bên ngoài tìm cơ hội giết người cướp của, thương đội tự nhiên cũng không cam tâm bị cướp, đồng dạng sẽ đi tìm bảo tiêu hộ tống. Bởi vậy trên quãng đường đi thông tới Tự Do Chi Đô này lúc nào cũng tràn ngập máu tanh và mưu sát.

Lý Ba Phong bất quá chỉ là một tên xui xẻo trong đó mà thôi, hắn tiếp nhận một nhiệm vụ hộ tống, lại bất hạnh gặp phải công kích của Huyết tộc, mọi người đều bị đánh tan tác, đều mang theo một ít hàng hóa chạy trốn. Do tất cả mọi người đều có túi giới tử, bởi vậy thương đội ở nơi này khác với những nơi khác, bình thường cũng có hai loại là xe vận chuyện và túi giới tử, trong đó xe vận chuyển là hàng hóa số lượng lớn mà rẻ, bên trong túi giới tử lại là hàng ít và trân quý.

Khi gặp phải công kích, mọi người đều phân công nhau chạy trốn vào trong thành, đối với từng người hộ tiêu, đây là chuyện rất bình thường. Chính vì vậy Lý Ba Phong mới gặp phải đám người Huyết tộc đuổi giết. Nếu hắn muốn giữ mạng kỳ thực cũng đơn giản, giao túi giới tử ra là được. Tuy nhiên người này cũng coi như làm hết phận sự, dám chạy một mạch vào thành.

Vào thành, hắn coi như là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần đem hàng hóa giao cho thương gia chỉ định là được.

Đường Kiếp nhìn Lý Ba Phong, người này là Linh Sư cấp Khai Thức, nói về cảnh giới thì coi như cũng được. Ngẫm nghĩ một lát, hắn nói:
- Vậy ngươi đi chuyến này, được bao nhiêu chỗ tốt?

Lý Ba Phong trả lời:
- Đi tới đi lui tổng cộng tám ngày, nếu không gặp chuyện không may sẽ được khoảng bốn trăm miếng hắc thạch tệ, hiện giờ xảy ra chuyện cũng chỉ còn được một nửa, ôi.

- Hắc thạch tệ?
Đường Kiếp kinh ngạc:
- Nơi này không giao dịch bằng linh ngọc sao? Hắc thạch tệ là cái gì vậy?

Lý Ba Phong trả lời:
- Linh ngọc được nhân loại dùng là chính, nơi này không dùng được. Giao dịch trong Tự Do Chi Đô này đều dùng hắc thạch tệ cả, nhưng cũng chỉ dùng để giao dịch ở nơi này thôi.

Đường Kiếp nghe vậy mặt mày nhăn nhó, hắc thạch tệ này hắn không có chút nào.

Lý Ba Phong nhìn Đường Kiếp xấu hổ, cười nói:
- Đây là lần đầu tiên đại nhân đến đây sao? Vừa lúc ta phải giao hàng ở chỗ này, đợi tiền vào tay sẽ đưa đại nhân một ít, để tạ ơn cứu mạng của ngài.

- Không cần, ngươi chỉ cần nói cho ta biết làm thế nào có thể kiếm hắc thạch tệ là được.

- Đại nhân hỏi, không biết sẽ không nói. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giao tục danh của ngài.

- Đường Kiếp.

Lý Ba Phong lúc này mới bắt đầu giảng giải.

Muốn ở Tự Do Chi Đô này, chủ yếu có ba phương pháp. Một là kinh thương, Tự Do Chi Đô là nơi buôn bán sầm uất nhất Huyết Hà Giới, các loại hàng hóa của ba đại thế lực đều được đưa tới nơi này. Bởi thương lộ khó khăn, nguy hiểm khôn lường nên lợi nhuận hàng hóa thường cũng rất lớn, một kiện thương phẩm sau khi được vận chuyện đến đây, giá bán cũng phải có giá cáo gấp mười, hai mươi lần. Hai là trở thành người làm công. Như Lý Ba Phong chính là như vậy, làm chút việc cho người khác để kiếm tiền. Giá trị sử dụng của hắc thạch tệ cao hơn linh ngọc một chút, nếu chỉ xét về giá trị thực dụng thuần túy, đại khái một hắc thạch tệ có thể đổi được năm miếng linh ngọc, đương nhiên đối với những hàng hóa khác nhau mức quy đổi này cũng sẽ khác. Ba chính là đấu trường Thiên Hỏa.

Trên thực tế nơi này mới là địa phương khiến người ta chú ý nhất.

Hàng năm đều có đại lượng nhân vật anh hùng tới đấu trường Thiên Hỏa để thi đấu, cạnh tranh chém giết lẫn nhau. Mà đám đại nhân vật có tiền không có chỗ tiêu sẽ đến nơi này xem những màn biểu diễn giết chóc.

Chính đấu trường này lại là một nơi đốt tiền chính hiệu, ở trong này, mỗi một trận đấu đều bán ra một lượng lớn vé vào cửa, cũng căn cứ vào độ thu hút của trận đấu để định giá. Chính vì vậy, bất luận ai lên sàn đấu đều cũng sẽ được tiền, bất kể thắng hay bại. Chỉ là kẻ thua được ít, kẻ thằng được nhiều. Đương nhiên, nhiều khi kẻ thua cũng không còn mạng mà lấy tiền.

Những người quan sát thường thích xem những màn chiến đấu đổ máu.

Chính vì vậy, ai giết chóc tàn nhẫn nhất, người đó cũng sẽ được hoan nghênh nhất.

- Ai cũng có thể đi sao?
Đường Kiếp đã từng nghe nói về đấu trường Thiên Hỏa, nhưng trước đó lão giả Hàn Phi nói không tỉ mì, bởi vậy những gì hắn biết cũng rất hạn chế, lúc này lại cảm thấy hứng thú.

- Đúng, bất luận kẻ nào cũng có thể báo danh.
Lý Ba Phong trả lời:
- Tuy nhiên lúc mới bắt đầu tham gia giác đầu phần lớn là hỗn chiến, vả lại thu vào cũng chỉ có mười miếng hắc thạch tệ. Chỉ có sống sót trong hỗn chiến, khẳng định được thực lực của mình mới có tư cách để chiến đấu độc lập. Mỗi một trận đấu tay đôi đều được khán giả bỏ phiếu ủng hộ. Khi ủng hộ đạt được mức nhất định sẽ được tiến vào sàn đấu chuyên nghiệp. Chỉ có tiến vào sàn đấu chuyên nghiệp này mới có tư cách nhận được giải thưởng. Mà những giải thưởng đó, cho dù là cường giả Tử Phủ cũng đều phải động tâm.

- Không quan trọng cảnh giới sao?

- Đấu trường Thiên Hỏa chỉ nhìn vào thực lực, không nhìn vào cảnh giới. Ngược lại hoàn toàn, chênh lệch về cảnh giới lại càng dễ mang đến tính kích thích cùng sự kịch tính khó dự đoán. Chỉ cần có đủ chắc chắn, ai cũng có thể khiêu chiến người có cảnh giới cao hơn mình. Đương nhiên, cảnh giới thấp hoặc xếp hạng thấp có thể cự tuyệt khiêu chiến của người có cảnh giới cao hơn hoặc xếp hạng cao hơn.

- Cảnh giới cao nhất hiện nay của đấu trường Thiên Hỏa là thế nào?

- Hóa Hồn. Về phần cường giả Tử Phủ bình thường chắc sẽ không tham gia chiến đấu.

Đường Kiếp gật gật đầy, loại tồn tại như cảnh giới Tử Phủ, đích xác không cần dựa vào giác đấu để kiếm tiền, để người ta biết có lẽ sẽ cười đến rụng răng mất.

- Như vậy…
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Nghe cũng có chút thú vị.

- Đại nhân, ngài không phải là muốn đi đấu trường đó chứ? Ngàn vạn lần nên cẩn thận, đó là nơi đổ máu ở Tự Do Chi Đô, không biết bao nhiêu nhân vật anh hùng đã bỏ mạng ở đó rồi. Không ai có thể đảm bảo mình vĩnh viễn thắng lợi, mà chỉ sợ thất bại một lần, sau đó chính là vạn kiếp bất phục!

- Ta biết, nhưng nó vẫn hấp dẫn rất nhiều người tham gia đúng không?

Lý Ba Phong thở dài:
- Thực tế là do giải thưởng quá mức mê người mà.

Người tham gia đấu trường Thiên Hỏa có xếp hạng thực lực của chính mình, chỉ cần là người có tên trong bảng xếp hạng, mỗi người đều có giá trị con người không hề rẻ, mỗi lần xuất trướng chiến đấu đều có được tiền lời kếch xù.

Đống tiền lời đó nếu đổi thành tài nguyên, đủ để cho bất cứ kẻ nào cũng phải đỏ mắt.

Mà nếu muốn tiến xa hơn, nhanh hơn trên tiên lộ, thiếu đi những tiền lời này là không thể được.

Đường Kiếp có thể trong hơn hai mươi năm ngắn ngủi thành tựu chân nhân có mối quan hệ chặt chẽ với nguồn tài nguyên mà hắn nhọc lòng kiếm được.

Từ lúc đầu lợi dụng Vệ gia, về sau là mưu đoạt Thiên Thần Cung, rồi Hạnh Hoa lầu, Vô Hồi Cốc, Lão Nha Lĩnh, Lang Gia Phúc Địa, Thạch Môn Phái, Thủy Nguyệt Động Thiên, rồi đến điên cuồng tranh cướp ở Mạc Khâu đều phải tranh thủ nắm bắt thời cơ, điên cuồng tranh đoạt mới có Đường Kiếp với thực lực ngày nay.

Nhưng cho dù vậy, hắn cũng chỉ bước đi hữu hạn trên tiên lộ, trước mắt vẫn còn rất hư vô mờ mịt.

Trong cuộc sống tương lai, còn có những con đường càng thêm lâu dài, xa xôi mà hắn phải đối mặt, phải chinh phục.

Trong tình hình như vậy, đấu trường Thiên Hỏa là một lựa chọn không tồi.

Nơi này tụ tập tất cả các thể hệ ưu tú trong giới, có không đếm hết chiến đấu và giết chóc, không đếm hết hoa tươi và tôn vinh, cũng có không đếm được phần thưởng tài nguyên tu luyện hấp dẫn.

Dưới tình huống như vậy, cho dù là Đường Kiếp cũng không tránh khỏi cảm thấy hứng thú.

Đương nhiên hiện tại hắn sẽ không đưa ra quyết định, hắn sẽ quan sát một chút, sau khi phân tích nguy hiểm cùng tài nguyên sẽ tính tiếp. Về phần trước mắt, cũng chỉ có thể dựa vào Lý Ba Phong này thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com