Thời buổi tự do, thế giới máu tanh, người như thế nào đều có, cái dạng hành vi gì cũng không kỳ quái. Đường Kiếp vừa lộ bảo vật, rồi lại chưa biểu hiện ra thực lực xứng đối bảo vật, dĩ nhiên là khiến hạng người tham lam làm liều.
Hoàn thành trận đấu này, Đường Kiếp cũng chính thức hoàn thành thắng mười trận liên tiếp, trở thành Huyết Thủ.
Huyết Thủ thi đấu liền từ thắng một trăm biến thành thắng một ngàn, đánh chết hai ngàn, ưu đãi lớn hơn nhiều. Đây cũng là lý do vì sao sân thi đấu có thể kéo tới nhiều người tham gia như thế.
Sau khi dấu hiệu thiên hỏa trên ngọc bài biến thành dấu hiệu Huyết Thủ, Đường Kiếp không tiếp tục tham gia trận đấu mà là trực tiếp trở về nhà trọ.
Trở lại nhà trọ, Đường Kiếp liền ngồi xuống, tâm thần tĩnh lặng, thời gian dần trôi qua, không ngờ khắp người lại mông lung ra một mảnh hơi thở màu tro tàn.
Hơi thở này âm u, sợ hãi, lạnh như băng, mang theo tử vong khủng bố, những chỗ dày đặc thậm chí còn hiện ra từng đạo hoa văn, chính là đạo văn của giết chóc đạo.
Theo từng trận giết chóc, lĩnh ngộ của Đường Kiếp với con đường giết chóc cũng dần dần khắc sâu. Dưới sự ủng hộ của Trí Tuệ Đạo đã càng thêm gia tốc về lý giải giết chóc.
Đường Kiếp tiêu hóa, lý giải, hấp thu, thử dẫn những đạo văn này vào trong cơ thể.
Không có Vạn Tiên Đỉnh làm tham chiếu, nếu muốn nhập đạo sẽ ngàn vạn khó khăn.
Thế nhưng Đường Kiếp không hề vội.
Sân thi đấu hôm nay vốn là nơi tốt nhất để tìm hiểu giết chóc, hơn nữa có kinh nghiệm nhập đạo âm dương, hắn lại lĩnh ngộ Trí Tuệ đạo, người khác nhập đạo có thể lạch trời nhưng hắn nhập đạo chỉ là vấn đề tích lũy mà thôi.
Đây là chỗ tốt mà lúc trước Đường Kiếp lựa chọn lĩnh ngộ trí tuệ, Trí Tuệ Đọa phân giải kết cấu thiên địa, hắn có thể chỉ ngắn ngủn trong hai mươi năm lĩnh ngộ sâu hơn Đạo Niệm, thậm chí còn nhập đạo âm dương đều là lấy trí tuệ làm cơ sở, lấy kỳ ngộ làm động lực hoàn thành.
Hơi thở màu tro tàn lượn lờ quanh Đường Kiếp trong một thời gian ngắn liền biến mất.
Đường Kiếp mở to mắt, đã lĩnh ngộ xong giết chóc, trên mặt lộ ra một chút tươi cười: - Cuối cùng đã thành.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người nói: - Xin hỏi Đường công tử có ở đây không?
Nghe giống thanh âm của tiểu nhị nhà trọ.
Trong mắt Đường Kiếp chợt lóe lên hào quang.
Bởi vì hắn biết sau lưng tiểu nhị nhà trọ còn có hai tu giả Ma Tộc, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần mình vừa mở cửa liền xông lên giết người.
Sau khi bại lộ thần trân trên sân thi đấu, hắn liền biết nhất định sẽ có người xuống tay với hắn.
Tuy nói kinh đô tự do trừ sân thi đấu ra sẽ không được đấu, nhưng Đường Kiếp từ lúc vừa bắt đầu cũng không quá tin vào cái loại cấm đoán này. Quy củ là dùng để trói buộc người thành thật, lại không có hiệu quả với tên côn đồ, mà kinh đô tự do không thiếu nhất…. chính là những tên côn đồ.
Chỉ cần hấp dẫn khá lớn, bọn họ cái gì cũng làm được, ở thế giới này, áp hàng cũng có thể mang đến nguy hiểm, giết người cướp đồ thì tính là cái đếch gì chứ.
Tuy nhiên nhóm côn đồ này lại không nghĩ tới Đường Kiếp đã sớm có chuẩn bị, trước khi bọn hắn đến, Đường Kiếp đã để Y Y ở bên ngoài quan sát. Khi bọn họ hỏi địa chỉ của Đường Kiếp và buộc tiểu nhị dẫn đường, Y Y đã sớm nhìn thấy hết.
Nhẹ nhàng lấy ra Tử điện Tru Tà kiếm, trên thân kiếm đã lượn lờ màu tro tàn nhè nhẹ, giấu đi điện quang kia, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra.
Đường Kiếp trả lời: - Có chuyện gì?
Tiểu nhị ngoài cửa run giọng nói: - Trong điếm mới đưa tới một số dưa và trái cây mới, muốn cho khách quan nếm thử một chút.
- Đưa vào đi. Đường Kiếp ném phiến gỗ lên không trung, phiến gỗ kia liền biến thành Đường Kiếp đi ra mở cửa.
Cửa mở.
Hai đạo điện quang sắc bén xông lên, đánh thẳng vào trên người phục chế thể ra mở cửa.
Ầm.
Phục chế thể bùng nổ như cái khí cầu, người đánh lén lập tức ngạc nhiên.
Tiếng cười lạnh như băng vang lên từ một phía khác, Tử điện Tru Tà kiếm đã chém ra điện quang kinh người, xẹt qua mặt tiểu nhị đâm vào đầu tu giả phía sau, một kiếm chém nát đầu tu giả kia.
Tu giả kia gào lên một tiếng, vận hết huyết khí toàn thân muốn khôi phục thương thế. Với thực lực của hắn đã sớm thoát ly thân thể phàm trần, thương tổn bình thường không thể giết được hắn. Nhưng thời điểm đầu trúng kiếm lượn lờ ra hơi thở màu tro tàn này, cho dù tu giả kia có thúc dục huyết khí như thế nào cũng không thể phục hồi như cũ.
Đầu tu giả kia nứt ra giống như sinh ra hai đầu, chỉ cảm thấy sinh mạng trên người mình nhanh chóng bay mất, hắn thế nhưng lại không cách nào ngăn cản, chỉ biết phát ra tiếng hoảng sợ chói tai.
Cái này chính là lực lượng giết chóc, mang theo hơi thở giết chóc, không chỉ tất cả thương thế không dễ phục hồi như cũ, mà thậm chí sẽ còn mở rộng ra, khiến sinh mạng trôi qua nhanh hơn. So sánh với địa cung, Đường Kiếp lĩnh ngộ giết chóc càng lúc càng nhiều, ra tay cũng càng sắc bén, thời khắc này chỉ xuất một kiếm liền chém hết tất cả sức sống của tu giả này.
Cùng lúc đó, một gã tu giả khác cũng kịp phản ứng, trong tiếng huýt gió mãnh liệt đã xuất ra một vật, chính là một khối ngọc ấn, nhanh chóng quay tròn phóng đại trên không trung, nện về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp khẽ cười một tiếng, cong ngón tay bắn ra không trung, đầu ngón tay đánh vào trên ngọc kia, ầm một tiếng ngọc ấn kia đã hóa thành bột mịn, chỉ còn một chút kim quang lóng lánh trên không trung.
- Làm sao có thể chứ? Tu giả kia kinh ngạc nhìn pháp bảo của mình dễ dàng bị Đường Kiếp đập nát, quả thật không dám tin vào hai mắt của mình.
Tay trái Đường Kiếp nhấn xuống một cái, nhấn tiểu nhị khom người xuống, tai phải khẽ vung kiếm xẹt qua cổ họng tu giả kia.
Cổ họng tu giả kia tựa như suối máu phun ra từng tảng lớn máu loãng, hơi thở màu xám lượn lờ xung quanh, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thể ngừng lại.
Đường Kiếp nhìn hơi thở kia, tâm niệm thay đổi thật nhanh, chỉ thấy hơi thở màu xám kia đã bắt đầu ngấm vào theo miệng vết thương, giống như một vật còn sống cắn nuốt tính mạng tu giả kia, tuy nhiên chỉ cắn nuốt vài cái liền dừng lại.
Đường Kiếp thở dài, biết chính mình vẫn không thể chủ động vận dụng lực giết chóc này, chỉ có thể bị động thi triển. Nếu muốn chủ động dẫn đường lực giết chóc ăn mòn kẻ thù, chỉ sợ phải đạt tới cảnh giới nhập đạo mới có thể làm được.
Thế nhưng cũng không sao, cho dù chỉ là lực giết chóc sơ cấp nhất cũng có thể tạo thành thương thế khó có thể khôi phục, tác dụng này cũng thật lớn rồi. Phải biết rằng thực lực tu giả càng mạnh thì năng lực khôi phục lại càng lớn.
Như Đường Kiếp thoát ly khỏi thể phầm trần, cho dù đầu bị đứt rời, chỉ cần không phải thời gian quá dài cũng có thể sống sót. Nếu tu vi cao hơn một chút, chém đầu cũng có thể sống lại. Mà giết chóc ngăn cản hồi phục đã mang ý nghĩa rất lớn rồi. Đáng tiếc hiện tại hắn nắm giữ lực giết chóc còn quá ít, vẫn chỉ có thể tác dụng trên công kích cận chiến. Nếu như có thể tác dụng vào trong pháp thuật thì sẽ tốt hơn.
Tuy vậy hiển nhiên cũng phải nhập đạo mới làm được.
Hai gã đánh lẽn ngã xuống, đúng lúc này, phía sau đột nhiên nổ mạnh.
Một đạo nhân ảnh phá cửa sổ mà vào.
Vẫn còn có người thứ ba!
Thương mang sáng như tuyết đâm thẳng vào sau đầu Đường Kiếp, người đánh lén cư nhiên lại là một gã chiến tướng Ma Tộc mặc chiến giáp màu bạc.
Đường Kiếp cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ vung kiếm,
Thương kiếm chạm vào nhau, kích động ra một mảnh sáng ngập trời.
Ngoài dự đoán của mọi người, một kiếm này của Đường Kiếp không thể đánh lui đối phương, mà là cả hai cùng lùi về phía sau.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu nhẹ, chiến tướng ngân giáp kia lại nói: - Hóa ra là một tiểu tử giấu tài.
- Ngươi cũng không tệ. Đường Kiếp chậm rãi nói, quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt chiến tướng ngân giáp kia mang theo một tấm mặt nạ, lộ vẻ không có ý định để người khác nhận ra mình.
Đường Kiếp cười dài nói: - Đáng tiếc, không có thực lực cũng là giấu đầu lòi đuôi, là hạng người ý mạnh cướp bóc.
Chiến tướng ngân giáp kia tức giận hừ một tiếng: - Hãy bớt nói nhảm đi!
Chiến thương lại vung lên, một mảnh quang hoa sáng rực đã dâng lên trong phòng, giống như ánh sáng mặt trời.
Khách điếm này cũng không phải là địa cung được kiến tạo nên từ kim loại hiếm, thời khắc này dưới uy thế của chiến tướng ngân giáp, toàn bộ nhà trọ đều run rẩy theo, mắt thấy sẽ sụp đổ, Đường Kiếp đột nhiên đâm ra một kiếm về phía trung tâm quang hoa đang như mặt trời mới mọc kia, nhìn như một kiếm tùy ý nhưng lại phá vỡ hết.
Quang hoa trong phòng giảm đi, giống như ánh sáng mặt trời vừa lóe lên liền một một đám mây che khuất, trời nắng nháy mắt biến thành âm u, ngay tiếp theo khí thế khôn cùng cũng theo đó giảm đi, căn phòng rốt cục được bảo vệ.
Chiến tướng ngân giáp kia chấn động, kiếm của Đường Kiếp cư nhiên lại phá được một chiêu đâm tới của chiến tướng kia. Một kiếm này phá dương, trảm trời mênh mông, tỏa ra hơi thở tiêu điều xơ xác, khiến chiến tướng ngân giáp kia cả kinh không dám lưu lại, thét dài nhanh chóng bay về phía sau, sau khi tạo thành một cái động lớn liền bay tít về nơi chân trời xa.
- Còn muốn chạy sao? Lưu lại một ít đồ đã! Đường Kiếp quat lớn lao ra.
Một đạo loan đao cự đại từ trên bầu trời vung xuống đánh vào trên người chiến tướng ngân giáp kia, ngân giáp vỡ vụn, huyết triều dâng lên, một cánh tay đã thoát ly khỏi thân thể chiến tướng ngân giáp kia và bay lên.
Từ phương xa truyền đến một tiếng kêu thống khổ: - Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Cứ mang nhiều người tới đây đi. Đường Kiếp vứt vàng cát trên tay nói.
Quay đầu nhìn lại, điếm tiểu nhị kia đại nạn không chết, đang ở một bên lạnh run.