Bởi vậy thời điểm này vừa nghe xong giới thiệu, Đường Kiếp liền hứng trí nói: - Cho ta xem thử.
Hắn tiếp nhận cuốn tịch kia, vừa mới mở ra tờ thứ nhất liền thấy trước mắt xuất hiện một đám chữ vàng, mang theo cảnh tượng khôn cùng ánh vào trong mắt, đáy lòng liền nổi lên cuộn sóng ngập trời, bên tai vang lên Thiên Âm kinh thế, chấn động khiến lòng Đường Kiếp run lên, suýt nữa đã vứt cuốn sách này.
Hắn vội vàng khép sách lại, lúc này mới khôi phục thanh tỉnh, bật thốt lên: - Thật là Đạo Niệm lợi hại.
Cô gái kia dịu dàng nói: - Là nô tỳ sơ suất, quên nói cho công tử. Vô Cực Hồn Thiên Công này chính là nguyên bản pháp thủ, là do Vô Cực Thiên Tôn lấy đại thần thông viết thành; ở bên trong ẩn chứa, lắng đọng Đạo Niệm vô thượng, tùy tiện không thể nhìn nổi. Nếu công tử muốn tập phương pháp này có thể sử dụng phó sách. Chỉ có điều phương pháp này là công pháp thuộc loại cao nhất trong tháo, tổng cộng phân thành bảy tầng, với cấp bậc bây giờ của công tử chỉ có thể mượn trước hai tầng. Cho dù là trở thành Sát Thần cũng chỉ có thể học được trước sáu tầng. Còn tầng thứ bảy là không thể truyền thụ.
- Vậy nếu ta muốn mượn nguyên bản của pháp thu này thì sao? Đường Kiếp hỏi.
Thiếu nữ khẽ kinh ngạc: - Công tử muốn muộn nguyên bản sao?
Phó sách là tự viết, có thể hủy đi một ít nổi dung, còn nguyên bản lại không thể nào bị người khác tách ra, tự nhiên bảy tầng tâm pháp đều là ở trên. Quan trọng nhất là, Đạo Niệm ẩn ở bên trong Vô Cực Hồn Thiên Công cùng một nhịp thở với Vô Cực Hồn Thiên Công, bởi vậy xem nguyên bản không chỉ có thể học được đầy đủ công pháp, mà ngay cả thần vận bên trong cũng có thể lý giải được, điểm này phó sách hoàn toàn không thể làm được.
Dựa theo quy củ của Thiên Hỏa Tháp, nếu có thể bắt đầu học công pháp từ trong nguyên bản, Thiên Hỏa Tháp có thể dàn xếp ngoại lệ cho thiên tài.
Vấn đề là hắn có phải loại thiên tài này hay không?
Đường Kiếp đã lại mở ra nguyên bản.
Một đám chữ vàng lại tỏa sáng, trong mắt Đường Kiếp sinh ra vạn vật, đáy lóng nổi sóng, bên tai vang lên trăm thanh âm.
Lúc này đây Đường Kiếp đã có chuẩn bị, tay trái cầm sách, tay phải nắn chỉ ấn Thanh Minh kiếm, miệng tụng Bích Hải Triều Thiên thanh tâm chú, tâm vận vấn tâm Tẩy Nguyệt, sau đầu phát ra một vòng trăng sáng.
Tẩy Nguyệt phái nặng nhất tâm tích, Bích Hải Triều Thiên thanh tâm chú và vấn tâm của Tẩy Nguyệt phái đã trải qua Thanh Tâm Thánh Điển, thời khắc này kinh luân vừa ra, Tâm Hải Đường Kiếp một mảnh kiên định, sóng cuồng dần bình phục, không hề có chút gợn sóng.
Đồng thời mi tâm của Đường Kiếp cũng dựng thẳng lên, có thể nhìn rõ mọi thứ, không chỗ nào che giáu được, quang hoa lập tức giảm xút, ảo giác tan biến, trước mắt hiện lên một mảnh hào quang trong sáng.
Cuối cùng hắn lặng yên vòng qua Âm Dương Đạo, tuy phân thân Đường Kiếp chưa nhập đạo nhưng ngộ đạo cũng đã ở đỉnh cao, Đạo Niêm Vô Cực Nguyên Điển tuy mạnh nhưng cũng không thoát khỏi phạm trù âm dương, bởi vậy chỉ cần vận chuyển một chút thì âm thanh nổ vang trong tai cũng dừng lại.
Ba dị tượng lớn tiêu trừ, chứ viết trong Vô Cực Nguyên Điển cư nhiên hiện ra trước mắt Đường Kiếp, Đường Kiếp không khách khí gằn từng tiếng đọc, chỉ cảm thấy giống như châu ngọc, đọc xong cảm thấy vô cùng vui vẻ, sảng khoái.
Đang hết sức đọc, thiếu nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc: - Công tử nếu muốn mượn đọc nguyên bản cũng có thể, nhưng không thể mang đi, chỉ có thể xem ở chỗ này, vả lại thời gian cũng không được vượt qua một nén hương.
Có thể cưỡng ép đọc nguyên bản cũng không phải là không có, nhưng nếu muốn đọc xong tất cả chỉ trong một nén hương, thậm chí có thể nhỡ kỹ tất cả lại là chuyện không hề dễ dàng.
Phải biết rằng đây là quyển nguyên bản, chịu ảnh hưởng của đạo pháp thần thông, là không thể nào dùng bất luận pháp thuật gì để hút vào trong óc, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của chính mình.
Đây cũng là một thứ nghiệm đối với thiên tài, dùng để phá ảo giác cũng không đủ.
Đường Kiếp thế nhưng lại trả lời: - Một nén hương sao? Đủ rồi.
Trí Tuệ Đạo trong đầu vận chuyển, làm cho nội dung đã đọc chiếu vào trong mắt, ghi tạc trong đầu sẽ không quên.
Đó cũng không phải sử dụng pháp thuật ghi chép mà chỉ đơn thuần là tinh thông đủ loại sách đơn thuần, tự nhiên không chịu ảnh hưởng của nguyên bản.
Mà hắn qua loa đại khái, chỉ cầu hồi tưởng, đọc nhanh như gió, giống như ra đa thu hết nội dung liên can vào mắt, tốc độ đúng là càng lúc càng nhanh.
Quyển sách nguyên bản kia vốn cũng không dày, rất nhanh đã bị hắn lật từ đầu tới cuối.
Sau khi nhắm mắt suy tư, xác nhận tất cả nội dung đều đã ghi nhớ, lúc này mới mở mắt ra, thả Vô Cực Nguyên Điển lại chỗ cũ, lại nhìn về thiếu nữ kia, cười nói: - Một nén hương đã qua chưa?
Thiếu nữ giật mình, không biết trả lời như thế nào.
————————
Trở lại nhà trọ, như thường lệ lấy ra nghiền ngẫm pho tượng ngục nũ và kiếm Vô Lượng, tận lực tìm hiểu giết chóc. Sau khi hoàn thành tất cả, Đường Kiếp liền bắt đầu tu luyện Vô Cực Hồn Thiên Công.
Vô Cực Hồn Thiên Công là sách công pháp của một vị thiên tôn, được xưng là bác đại tinh thâm, vô cùng mênh mông, Đường Kiếp vừa tu luyện vừa tán thương.
Từ lúc này trở đi hắn không tiếp tục tham gia sân thi đấu, mà toàn tâm ở trong nhà trọ tu luyện công pháp.
Vô Cực Hồn Thiên Công này thoạt nhìn phức tạp, nhưng học lại dễ dàng thoải mái hơn so với những thứ trước kia.
Cái này không phải nói Vô Cực Hồn Thiên Công vốn là như thế, mà là sau khi Đường Kiếp lĩnh ngộ âm dương đại đạo, tất cả công pháp, thuật pháp, học dưới đại đạo đều là suy một ra ba. Vô Cực Hồn Thiên Công tuy mạnh cũng không ở ngoài âm dương, Đường Kiếp học tự nhiên là không có gì khó khăn.
Chỉ có điều dùng thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày, Đường Kiếp đã có chút thành tựu đối với Vô Cực Hồn Thiên Công.
Hôm nay Đường Kiếp lại ngồi xuống, hai tay phân hóa âm dương, trái phải lộ ra một ít khí tức xa thẳm.
Khí tức bên trái theo đầu ngón tay ra, giống như rắn ngân uốn lượn lượn lờ, trong trẻo nhưng lạnh lùng u lạnh, như tuyết sương, cao cao tại thượng.
Khí tức bên phải lại ra từ trong lòng bàn tay, giống như ngọn lửa bay múa lượn lờ, nóng rự như mặt trời mới mọc lên, mang theo ánh sáng thiên cổ.
Hai cổ hơi thở một âm một dương đồng thời bay lên không trung, cuối cùng quyện lại cùng một chỗ, chiếm cứ một bên, dưới tâm niệm của Đường Kiếp biến hóa ra các loại tổ hợp; là Long Diễn Châu, âm khí là long, dương khí là châu; là Thái Cực đồ, hai khí âm dương chiếm cứ mỗi bên; là Nhật Nguyệt Đương Không, hai khí âm dương hóa sao múa trên khoảng không; là Thiên Địa Sơ Phân, hai khí âm dương hóa thành Huyền Hoàng, tái diễn cảnh thiên địa phân chia…
Cái này chính là khả năng biến hóa của đạo âm dương, thiên địa vạn pháp đều ở bên trong âm dương, lấy hai khí âm dương là có thể diễn vạn pháp.
Cuối cùng hai khí âm dương kia hợp thành một đoàn, hóa thành một mảnh cuồng phong thổi về phía chân trời.
Cái này chính là khả năng hồn thiên cuối cùng, giao hòa âm dương sinh ra uy năng khôn cung, về phần uy năng lớn hay nhỏ thì được quyết định bởi hai khí âm dương nhiều hay ít.
Đường Kiếp hiện tại phân hóa ra hai khí âm dương vẫn chỉ là một tia, dù vậy vẫn có thể chế tạo ra một trận cuồng phong.
Tạm thời Đường Kiếp không vội đối với uy lực của Hồn Thiên Công, hắn từ lúc mới bắt đầu đã coi trọng hai khí âm dương. Vận dụng âm dương giao thái bất quá chỉ là một loại thủ đoạn vận dụng hai khí âm dương mà thôi, với việc hắn nắm giữ đạo âm dương, sau này hoàn toàn có thể khai thác, phát triển vận dụng cường đại hơn, ở điểm này Đường Kiếp cực kỳ có lòng tin.
Lại mất thời gian hơn hai mươi ngày, Đường Kiếp rốt cục tu thành tầng thứ nhất của Vô Cực Hồn Thiên Công.
Mặc dù nói công pháp Phổ biến đo của tầng thứ nhất cũng không phải quá khó khăn, nhưng chỉ mất hơn một tháng đã tới được bước này có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
Nhìn lại tiền trong tay dư lại không còn nhiều, Đường Kiếp biết rằng mình lại phải đi tới sân đấu.
Trong khoảng thời gian đi vào kinh đô tự do, kiếm được tiền vẻn vẹn chỉ đủ tiền trả tiêu phí hàng ngày. Cũng chỉ có sau khi trở thành Huyết Thủ mới có thể dư dả một chút. Đường Kiếp bởi vì vừa trở thành Huyết Thủ liền cố gắng tu luyện, bởi vậy vẫn không có hưởng thụ chỗ tốt của thi đấu thượng đẳng, hiện giờ rốt cục đã tới lúc lên sân đấu rồi.
So sánh với chiến đấu trước kia, sân chiến đấu của cấp bậc Huyết Thủ phải lớn hơn rất nhiều. Không chỉ lôi đài không đơn sơ, mà còn có thể nhiều địa hình có thể lựa chọn. Đương nhiên thực lực của đối thủ cũng cường đại lên rất nhiều.
Theo Huyết Thủ bắt đầu, chân nhân Linh Hoàn liền chiếm đại đa số.
Ở trình độ nào đó, Linh Hoàn, Tâm Ma, hóa hồn ứng với Huyết Thủ, Tu La và Sát Thần.
Trước kia Đường Kiếp đối mặt với những tiểu tử ngay cả cảnh giới cũng không thể vượt mình, mà hiện tại đối thủ của hắn ít nhất cũng có cảnh giới không hề thua kém hắn.
Bất quá đối với Đường Kiếp mà nói, đại bộ phận người trong đó vẫn không thể tạo thành phiền toái với mình, khó khăn chỉ là làm thế nào tiếp tục ẩn giấu thực lực thật sự của mình. Cũng may có Ngũ Nhạc Triều Tông kiếm nến đại bộ phận đối thủ Đường Kiếp còn có thể ứng phó. Một khi thật sự đụng tới kẻ lợi hại, Đường Kiếp nếu không muốn bại lộ quân bài chưa lật thì cùng lắm là nhận thua một lần.
Thời gian trôi qua, Đường Kiếp dần dần cũng có chút danh khí ở sân thi đấu.
Rất nhiều người đều biết rằng, một người thực lực không được tốt lắm đến sân thi đấu Thiên Hỏa này, có không ít bảo bối, chỉ dựa vào một thần trân liền thắng hơn hai mươi trận ở sân thi đấu cấp bậc Huyết Thủ.
Một ít người giỏi thật sự đã bắt đầu nhìn chằm chằm Đường Kiếp, cũng đang mong đợi có thể chạm trán với Đường Kiếp.