Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 687: Không nên chết sẽ không phải chết (p2)



Nhưng mà thời điểm hắn nói ra hai chữ nhận thua, Nguyên Luyện đột nhiên hét lớn một tiếng.

Tiếng hô này như sấm động trời cao, chuông kêu muốn đời, làm cho không gian quanh sân thi đấu đều quanh quẩn lôi âm vô tận.

Một tiếng nhận thua của Đường Kiếp đúng là đã bị nhấn chìm trong tiếng rít gào như sấm kia.

Đồng thời Nguyên Luyện đã dùng tốc độ cao xông lên, bàn tay to điên cuồng áp chế.

Trong sân đấu gió nổi mây phun, áp lực không lồ như sơn băng hải tiếu cuốn tới.

Chỉ trong nháy mắt Nguyên Luyện đã kích phát ra tất cả lực lượng của hắn.

Hắn đúng là muốn ngăn cản Đường Kiếp nhận thua, để hoàn toàn đánh chết hắn.

Thân hình Đường Kiếp hóa thành điện quang bay tán loại ở giữa sân, đồng thời lại nói:
- Ta nói ta nhận thua!

Một tiếng nhận thua này ngưng tụ như kim nhọn, đâm thẳng vào trong tai trọng tài.

Dựa theo quy củ sân thi đấu, trọng tài nghe được nhận thua sẽ phán trận đấu ngừng lại, nếu ai còn tiếp tục động thủ sẽ chịu trấn áp của sân thi đấu.

Nguyên Luyện vẫm rít gào, chấn động toàn trường, lẫn lộn mọi âm thanh, nhưng Đường Kiếp ngưng âm thành châm, tin tưởng thanh âm nhận thua này thế nào cũng rơi vào trong tai trọng tài.

Nhưng trọng tài kia lại giống như bừng tỉnh bất giác, vẫn không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn giữa sân.

Đường Kiếp ngẩn người, lập tức hiểu được, chỉ sợ trọng tài này đã bị Nguyên Luyện thu mua. Nguyên Luyện muốn có được thần trân của hắn, biện pháp duy nhất chính là giết hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng để Đường Kiếp nhận thua rời sân. Bởi vậy sớm đã thu mua trọng tài, dưới lôi âm nổ vang, thanh âm khó phân biệt, trọng tài kia hoàn toàn có thể nói mình không nghe thấy.

- Khốn kiếp!
Đường Kiếp mắng một tiếng.

Bàn tay to của Nguyên Luyện đã chụp vào trên người của hắn, Tuyệt Chỉ Thiên Cương đánh vào thân thể hắn, nghiền nát vòng bảo hộ, xuyên thấy Kim Thân, tọa thành vài lỗ máu trên người Đường Kiếp.

- Chết đi, thần kiếm là của ta!
Nguyên Luyện gào thét bắt lấy hắn, nhưng thật ra là mượn tiếng hô tiến thêm áp chế một bước, chấn động tâm hồn Đường Kiếp, khiến cho hắn khó có thể nhận thua.

Thân thể sắt thép đã mang theo ma tính khôn cùng cuồn cuộn cuốn tới.

Nguyên Luyện vọt tới bên người Đường Kiếp, bàn tay khổng lồ màu đen cuốn lại quanh quẩn trên thiết quyền bên tay phải của hắn, phát ra một cỗ sức lực mãnh liệt, nện về phía Đường Kiếp,

Đây là vận dụng Thái Cổ đại ma công cận chiến, uy lực sẽ càng mạnh.

Nguyên Luyện vốn là cường nhân Luyện Thế, dưới sự kết hợp của Ma Luyện Bá Thế và Thái Cổ đại ma công, uy thế vô song, cả người giống như một man thú thượng cổ, có được sức mạnh to lớn vô tận. Bất tận như vậy, hắn tỉ mỉ luyện hóa ma giáp lại chứa lực phòng ngự dũng mãnh.

Chinh chiến cận người, không ai bằng!

Thời khắc thiết quyền nện xuống, Nguyên Luyện dường như đã nhìn thấy tình hình Đường Kiếp bị tan xương nát thịt dưới thiết quyền của hắn, trên khuôn mặt che khuất hiện ra ý cười dữ tợn.

Đúng lúc đó, Đường Kiếp khẽ giơ tay lên.

Nhìn về phía Nguyên Luyện, ánh mắt như điện, trong trẻo nhưng lạnh lùng, băng hàn giống như nhìn một người chết.

- Ngươi… chính là tự tìm chết!

Đúng là kẻ điếc không sợ súng.

Đây là đánh giá duy nhất Đường Kiếp dành cho Nguyên Luyện.

Hắn xuất kiếm,

Kiếm quang chợt khởi, xuất hiện quang hàn Cửu Châu.

Thiên Quân Tích Dịch kiếm!

Thanh kiếm này không phải là một trong ba thần kiếm, mà là một trong mười bảo kiếm, Đường Kiếp không muốn để người khác biết được hắn có năng lực tiếp tục sử dụng thần trân, cho nên giờ khắc này đổi kiếm, lựa chọn lại là một thành bảo kiếm cực phẩm.

Thiên Quân Tích Dịch, Vạn Phu Mạc Đương!

Uy lực của một kiếm này chính là lực lượng, là hống hách, là điên cuồng hoành tảo thiên quân, hoang dã dũng mãnh!

Sử dụng kiếm này sẽ không để cho tu giả có được uy năng khác, nhưng có thể tập trung, cường hóa và phóng đại tất cả lực lượng của tu giả, tất cả tập hợp trong một kiếm, một lần là xong.

Một kiếm bổ ra, huyết chiến vô song!

Xoảng!

Kiếm quang và thiết quyền va chạm, tạo ra quang hoa rực rỡ nhất.

Trên sân thi đấu đột nhiên hiện ra quang đoàn giống như bùng nổ, sóng khí xông thẳng lên trời.

Ở bên trong mây mù phần phật, Nguyên Luyện và Đường Kiếp cùng bay lên cao.

Hiện trường một trận yên lặng.

Không ai ngờ được Đường Kiếp vẫn còn dư lực phát ra một kích như vậy.

Trong mắt Nguyên Luyện cũng hiện lên một tia kinh ngạc, tuy nhiên ngay lúc bay lên hắn lại lần nữa điên cuồng phát ra tiếng hô, bàn tay to màu đen lại hiện ra, giống như che khuất bầu trời chụp về phía Đường Kiếp.

Hắn còn cho rằng mình có thể đạt được thắng lợi, một kiếm vừa rồi bất quá là Đường Kiếp vùng vẫy giãy chết lần cuối mà thôi, bởi vậy không ngừng rít gào, không để cho Đường Kiếp có cơ hội nhận thua.

Sát ý trong mắt Đường Kiếp đại thịnh:
- Ngươi muốn chết ta liền cho ngươi chế!

Thu hồi Thiên Quân Tích Dịch kiếm, trên tay Đường Kiếp đã xuất hiện một thanh trường kiếm.

Kiếm dài ba thước ba, thân kiếm hùng hồn, chỗ chuôi kiếm còn có một cái vòng.

Một kiếm trong tay, trường kiếm tuôn ra một chút điện quang, nhắm thằng vào cổ họng Nguyên Luyện, tốc độ nhanh nhẹn vô song, cũng đoạt trước một bước đâm về phía cổ Nguyên Luyện.

Nguyên Luyện nhanh chóng lùi lại, bàn tay to màu đen cấp tốc ép xuống, bắt lấy thân kiếm, Đường Kiếp quát lớn một tiếng, vận đủ toàn lực đâm ra, xoảng, lại là một tiếng giòn vang, mũi kiếm đã đánh vào trên cổ họng áo giáp Nguyên Luyện.

Áo giáp nhanh chóng biến hình, nhưng vẫn chặn được một kiếm này.

Thanh âm hung dữ của Nguyên Luyện vang lên, cười to:
- Vô dụng!

Bàn tay to màu đen khống chế bảo kiếm, thiết quyền của Nguyên Luyện nổi lên gai nhọn màu đen, giống như chùy nện xuống người Đường Kiếp.

- Vậy sao?
Đường Kiếp cầm kiếm kéo về sau, ánh sáng chợt khởi.

Chỗ chuôi kiếm cư nhiên lại rút ra một cây đoản kiếm.

Đoản kiếm như thiểm điện nhanh chóng đâm ra, lộ ra quang hoa chói mắt ở phía chân trời, đâm vào chỗ gấp khúc trên áo giáp mà lúc trước trường kiếm đã đâm vào.

Một kiếm phá giáp!

Tử Mẫu Điện Quang kiếm!

- Ngao!
Nguyên Luyện phát ra tiếng gào thét thống khổ từ trước đến nay chưa từng có, chỉ có điều lúc này không phải là để ngăn cản Đường Kiếp nhận thua. Đồng thời trong lòng mọi người ở hiện trường cũng đau xót, một kiếm của Đường Kiếp đâm trúng Nguyên Luyện, cũng giống như đâm trúng bọn họ, hiện trường một mảnh lặng ngắt như tờ.

- Điều đó không thể nào!
Nguyên Luyện không cam lòng gầm rú.

Hắn giữ lại cổ họng, tay phải lục tìm trong túi Giới Tử, lấy ra một bao tay màu đen, thanh âm hung dữ nói:
- Không phải chỉ có ngươi mới có pháp bảo!Ma đạo sát quyền, kiếp ấn thủ!

Theo tiếng hô của hắn, bao tay màu đen đã tạo nên một luồng nước lũ cuốn về phía Đường Kiếp.

Cũng ngay lúc đó, trên không trung đột nhiên hiện ra hai đạo khí trụ trường long một đỏ một lam, giao hội lại một chỗ trên không trung.

Nước lũ màu đen gặp được khí long đỏ lam, giống như tuyết đọng gặp phải ánh nắng, nháy mắt hóa thành hư ảo. Trường long trắng đỏ cuốn xuống, xông vào trên người Nguyên Luyện, đánh hắn văng xa.

Khí long tiêu tan, xuất hiện trước mắt mọi người rõ ràng là hai thành trường kiếm một đỏ một lam, gào thét kích động bay một vòng trên không trung, sau đó rơi vào tay Đường Kiếp.

Phong Hỏa Vân Long kiếm!

Táng Tuyết Hàn Ly kiếm!

Dưới giáp công của băng hỏa, Nguyên Luyện bị thương năng, trong lòng kinh ngạc, rốt cục biết chính mình đã phạm vào sai lầm lớn.

Hắn muốn la lên, muốn nhận thua.

Nhưng ngay lúc hắn phát ra tiếng kêu, Đường Kiếp đã phát ra một tiếng rống to.

Tiếng rống như lôi rền, vang khắp trời cao.

Một thanh Vô Phong đại kiếm đã từ không trung bổ xuống, mang theo xu thế xé rách bầu trời xẹt qua thân thể Nguyên Luyện.

Ngũ Đỉnh Khai Sơn kiếm!

Xoát!

Dưới tác dụng của kiếm quang, thân thể Nguyên Luyện đầu tiên là đình trệ, sau đó liền nổ tung.

Rõ ràng chỉ là một kiếm xẹt qua thân thể hắn, thân thể Nguyên Luyện đã vỡ thành mấy khối.

Mặc dù mang sinh mạng dũng mãnh vô biên của Luyện thế, nhưng cũng đều bị quét hết dưới một kiếm này.

Toàn trường giống như chết lăng.

——————

Phía tây khán đài sân thi đấu.

Một năm tử mặt tráo bào hỏa hồng đang nhìn trận thi đấu này.

Khi thân thể Nguyên Luyện bị chia năm xẻ bảy tuyên cáo cho việc kiếp sống của hắn đã hết, nam tử mặc áo bào đỏ lửa phát ra tiếng cười ha hả:
- Thú vị, thật là thú vị. Tin tức tỳ nữ kia báo lên thật không sai, người này quả nhiên là hiểu được nguyên bản của Vô Cực Hồn Thiên Công. Lại phát hiện một nhân tài, phải ban thưởng cho nàng.

Ngồi cạnh nam tử mặc áo bào màu đỏ lửa là một nữ tử mặc váy dài màu xanh lam, nghe nói như thế liền cười nói:
- Cái này thật kỳ quái, một trận chiến này chỉ thấy hắn dùng pháp bảo tác chiến, cũng không thấy hắn dùng qua cái khác, sao Tây Quân xác định được người này đã hiểu Vô Cực Hồn Thiên Công chứ?

Nam tử mặc áo bào đỏ lửa trả lời:
- Đó là ngươi không chú ý tới hai kiếm cuối cùng của hắn. Thủy Yêu a, ngươi cho là song long một đỏ một lam xuất kích chỉ là do lực lượng của chính pháp bảo sao? Không, lực lượng thật sự chính là hai khí âm dương! Hai thanh kiếm kia bất quá chỉ là phát huy uy lực của hai khí âm dương này đến mức tận cùng mà thôi! Nếu không với ma pháp hộ thân của Nguyên Luyện, cương sát oai, làm sao có thể khinh địch bị đánh phá như vậy chứ? Chẳng qua bởi vì hắn không hề sử dụng thủ đoạn âm dương giao thái, chưa thể hiện công hiệu của Vô Cực Hồn Thiên, thay da đổi thịt nên ngươi cũng không nhận ra được.

- Hóa ra là như vậy.
Nữ tử mặc váy dài màu lam kêu là Thủy yêu lộ ra ánh mặt kinh sợ ao ước, mang theo vẻ mặt sùng bái nhìn nam tử đỏ lửa, ánh mắt này khiến nam tử kia cảm thấy vô cùng tự đắc.

Hắn thích nữ tử lộ ra ánh mắt sùng bái đối với mình, giống như chính mình cao cao tại thượng, không gì không làm được.

Thời khắc này tâm tình sảng khoái, lại bổ sung thêm:
- Không chỉ có như thế, xem trình độ hùng hồn của khí trụ này, người này chắc hẳn đã đạt tới tầng thứ nhất của Vô Cực Hồn Thiên Công. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy, cũng được coi là một thiên tài rồi.

- Chỉ dùng hơn một tháng liền đạt tới tầng thứ nhất sao?
Lần này Thủy yêu thật sự kinh ngạc.

- Đúng vậy! không uổng công ta chờ đợi nhiều trận như vậy, tiểu tử này rất giỏi về che dấu. Lúc này đây nếu không phải là Nguyên Luyện thật đúng là không bức ra được thủ đoạn của hắn. Xem bộ dạng như vậy, tiểu tử này chắc hẳn còn có chuẩn bị ở phía sau.

- Người trên sân thi đấu đều hận không thể lấy hết tất cả vốn liếng ra để người khác xem, duy chỉ có tiểu tử này là một ngoại lệ.

- Hạng người lấy lòng mọi người không tiến được lâu dài. Duy chỉ có người giấu tài, giấu diếm nhất thời sẽ tạo nên huy hoàng.

Thủy yêu đầu tiên là kinh ngạc, lập tức nói:
- Chẳng lẽ Tây Quân xem trọng người này…

Nam tử mặc áp bảo đỏ lửa phát ra tiếng cường gượng:
- Được hay không bây giờ còn khó để nói. Người này giấu diếm quá sâu, đoán không ra sâu cạn, ngược lại cảnh giới tu vi quả thật có chút thấp.

- Vậy ý của Tây Quân là…

- Cứ nhìn đã, lâu ngày mới biết được lòng người, cho hắn gặp thêm vài người giỏi là được.

- Nhưng người này không biểu hiện ra, gặp được cường thủ liền nhận thua.

- Trong trận có thể nhận thua, nhưng bên ngoài trận có thể được sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com