Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 704: Oai thiên thần (p2)



Thời gian như dừng lại.

Đường Kiếp, Hà Xung, thiên thần chỉ, tất cả đều bất động.

Một lát sau, chợt nghe một tiếng răng rắc vang lên.

Ngón tay thiên thần đột nhiên nứt ra một cái khe nhỏ.

Tiếp theo cái khe này nhanh chóng mở rộng, nhanh chóng xuất hiện vô số vết rạn, trong nháy mắt như mạng nhện rậm rạp che kín.

Sau đó đầu ngón tay bắt đầu vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh, từng tảng lớn đổ xuống, tiêu vong vào hư không, ngay tiếp theo thiên thần giống cũng bắt đầu không ngừng đổ vỡ, tiêu tan trong hư không. Mắt thấy thiên thần sắp sửa biến mất, Hỏa Điểu đột nhiên phát ra âm thanh Xi..Xiiii..kéo dài.

Thiên thần như ngây ra ở hư không, cuối cùng hình ảnh không bị tiêu diệt mà trực tiếp hóa thành một đạo thần quang bay về phía Hỏa Điểu. Hỏa Điểu đem thần quang nuốt vào.

Cùng lúc đó, bản thể Đường Kiếp đột nhiên rung lên, lập tức nổ thành một đám sương máu.

Dưới tác dụng của một chỉ đầy thiên uy, xương cốt Đường Kiếp vỡ vụn, mỗi một khối xương đều vỡ thành mảnh nhỏ sắc lẹm, máu thịt bốc hơi lên thành sương, kinh mạch cũng không còn tồn tại.

Từ góc độ sinh mạng, lúc này bản thể Đường Kiếp đã chết.

Nhưng ngay lúc hắn nổ thành sương máu, phân thân chỉ vào bản thể, bản thể đã nát bấy kia lại lần nữa bắt đầu khôi phục.

Sinh Mệnh Đạo.

Thua thiệt là phân thân, Sinh Mệnh Đạo tuy mạnh, nhưng trừ phi là sinh mạng đứng đầu, nếu không, muốn khởi tử hồi sinh thật không có khả năng.

Chỉ khác với Đường Kiếp, hắn là nhất hồn song thể, ở trình độ nào đó, một thân thể chỉ tương đương với nửa cái mạng, bởi vậy với Đường Kiếp mà nói, sống lại không phải sống lại, mà là tổ chức lại.

Dù vậy, cũng còn chưa đủ.

May mắn chính là hắn còn lĩnh ngộ Âm Dương Đạo, hơn nữa hắn lĩnh ngộ điều thứ nhất của Âm Dương Đạo là sinh tử.

Lúc này, sinh tử thay đổi liên tục, phân thân phun ra một ngụm huyết, khí huyết toàn thân suy bại. Nhưng mà mượn dùng chỉ này, Đường Kiếp liên tục thay đổi sinh tử, cho bản thể một chút sinh mệnh chi hỏa, đồng thời mở rộng ngọn lửa này, tổ chức lại bản thể.

Đây cũng là con át chủ bài khiến Đường Kiếp có gan đối mặt với Hà Xung.

Dù vậy, lấy sự hùng mạnh của bản thể, lần này sống vẫn tiêu hao trăm năm thọ nguyên của phân thân. Sự tổ chức lại này, nếu chưa từng tái sinh thì cho dù tháo tung phân thân cũng không được, trừ khi hắn lĩnh ngộ sâu thêm một tầng. Sinh Mệnh Đạo lĩnh ngộ càng sâu, thọ nguyên trả giá cũng nhỏ đi.

Dưới tác dụng của Sinh Mệnh Đạo, màn sương huyết sắc tán đi, hình tượng bản thể lần nữa uy phong lẫm lẫm hiện ra.

Hắn bước ra từ hư không, từ tử vong sống lại, phảng phất như tái sinh từ tro tàn, không vì sống lại từ cái chết mà vui sướng, còn mang theo lĩnh ngộ phượng hoàng niết bàn.

Nhìn nắm tay, hắn lẩm bẩm nói:
- Cái này... Chính là sinh tử!

Ngay sau đó, liên tiếp mười tám đạo vân xuất hiện ngang trời, trực tiếp khắc lên cơ thể hắn.

Sau khi Đường Kiếp trải qua một lần sinh tử chuyển hoán, khái niệm của hắn với sống và chết càng thêm rõ ràng, loại rõ ràng này thể hiện trực tiếp là ở việc trong nháy mắt hắn đã ngưng tụ ra mười tám cành Âm Dương Đạo Vân.

Thời khắc này bản thể vừa mới sống lại, nhìn phân thân vẫy tay một cái, phân thân vừa mới suy bại lập tức khỏe mạnh lại, lần này cũng là đến lượt bản thể trị thương cho phân thân, chỉ có điều càng thêm dễ dàng nhẹ nhàng.

Quay người lại thân, Đường Kiếp trì hoãn nói:
- Giờ ngươi còn trò gì nữa?

Đã không có thiên thần tâm niệm, Hà Xung không còn vốn để tiếp tục chống đỡ với Đường Kiếp.

Y ngạc nhiên nửa ngày, rống lớn nói:
- Không!

Mãnh liệt xung phong liều chết.

Một khắc này, không có sinh tử, không có ân oán, duy chỉ có tuyệt vọng vô bờ.

Lúc này y không nghĩ thắng lợi, không nghĩ giết chết Đường Kiếp, chỉ là theo bản năng không muốn từ bỏ.

Thiên Nguyệt Thương trong tay kết thành ánh đao lạnh lùng, kích động bổ tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp lại đứng yên bất động.

Ngay lúc đao phong tới gần, hắn vung tay, oanh ra một quyền.

Một quyền này chấn động trời đất mênh mông, mang theo sức mạnh to lớn vô tận, lại có thêm vài phần uy thế của thiên thần lúc trước.

Hà Xung Tuyệt Ý Thiên Đao cùng cuồng phong của Đường Kiếp va chạm, giống như gió đánh vào núi, nháy mắt tiêu mất vô hình, uy áp khổng lồ cứ tiếp tục như núi đè tới, đập vào người Hà Xung.

Hà Xung nhắm hai mắt lại, xúc động chịu chết.

Nhưng lúc quyền phong tới gần, y lại cảm thấy một luồng gió nhẹ quất vào mặt rồi đi, quyền phong cuồng dã kia không hề giảm bớt vật mà khi tới người y cứ như vậy mà lướt qua.

- Ảo thuật?
Hà Xung bật thốt lên. Chợt tỉnh ngộ, nếu như là ảo thuật, sao có thể đánh được một đao kia.

Là dạng pháp thuật gì, phá nát đao cương nhưng không đả thương người mảy may?

Hà Xung khó hiểu.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Đạo âm dương, một chút hư thật chuyển hoán mà thôi.

Đạo vân nhập vào cơ thể, Đường Kiếp rốt cục có thể giống như chim lửa tự nhiên khống chế công kích của mình, tuy nhiên so sánh với chim lửa thao túng như ý muốn, thủ pháp của Đường Kiếp còn non nớt trúc trắc rất nhiều, nhưng dù vậy, rơi vào mắt Hà Xung cũng đã là một chuyện vô cùng thần kỳ.

- Đạo âm dương, hư thật chuyển hoán...
Hà Xung thì thào:
- Hoá ra, ngươi đã lĩnh ngộ rất nhiều đại đạo.

Mờ mịt nhìn không trung, một khắc này, tâm tình Hà Xung đột nhiên sáng rỡ.

Thua rồi!

Giãy dụa vô nghĩa, mình đã là hoàn toàn bại, không hề có một hy vọng xoay người.

Kỳ thật y đã sớm biết có thể như vậy.

Kết cục khi tiến vào Bí Cảnh đã định, ở trong này, Đường Kiếp nắm mọi thứ trong tay. Y chỉ không cam lòng, còn muốn giãy dụa, muốn thoát khỏi vận mệnh kia.

Song khi thất bại, Hà Xung ngược lại tĩnh tâm.

Không bàng hoàng, hoang mang và sợ hãi, Hà Xung chỉ nói:
- Ta đã bại, sao ngươi còn chưa động thủ?

Nói xong nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong đến.

- Giết ngươi?
Như người khổng lồ nhìn con kiến dưới chân, Đường Kiếp cười lạnh:
- Tại sao phải giết ngươi? Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã sớm chết rồi. Giết người, không phải nhất định phải mạnh hơn ngươi mới có thể làm được. Với ta mà nói, ngươi còn sống sẽ giá trị hơn khi đã chết

Hà Xung ngạc nhiên nửa ngày, chợt hiểu ra cười nói:
- Ngươi muốn ta bán đứng Thiên Thần Cung? Đường Kiếp, ngươi đang nằm mơ sao? Muốn giết cứ giết, muốn ta bán đứng Thiên Thần Cung, không có khả năng!

Hơi nhíu mày, Đường Kiếp lộ ra ý cười khinh thường:
- Thiên Thần Cung? Ta đối phó nó còn cần bán đứng sao?

Tay vừa đảo, Thái Huyền chung đã hiện ra trong tay phân thân, nhìn thấy vật này, Hà Xung toàn thân run lên:
- Huyền Chung Tử... Hắn cũng chết ở trong tay ngươi rồi hả?

- Đâu chỉ có gã.
Đường Kiếp ác nghiệt nói:
- Ưng đường thập nhị ưng, Kim Ngân Nhị Lão, Hà Nhạc Dương, Lý Tùng, Ngạo Sí Hổ, Phong Bất Trí...

Một loạt những cái tên vang dội cứ như vậy từ trong miệng Đường Kiếp thoát ra, ngoại trừ người của Thiên Thần Thú Luyện thì còn vô số môn phái nhỏ ở Mạc Khâu, nghe vậy Hà Xung lạnh run rống lớn:
- Không, không, điều đó không thể nào!

- Không thể nào?
Đường Kiếp chau mày, phân thân phía xa mang theo hai người Đoạn Đặng tới, thuận tay tế lên Chu Thiên Tinh Thần Đồ, lần này cũng không dùng để công phạt, mà chỉ tháo xuống mười ba điểm hàn tinh.

Đó là mười ba thần kiếm đến từ Vô Song Kiếm Các.

- Kiếm trủng kiếm đều ở đây rồi. Càng nhiều hơn nữa, thì là như vậy...
Đường Kiếp vung chỉ tay, điểm vào Thiên Nguyệt Thương của Hà Xung.

Pháp bảo vỡ vụn hóa thành vàng cát, hạ xuống Đường Kiếp trong tay, giơ cao nảy sinh Đế Nhận, vàng cát hòa tan vào trong đó, nhìn xem Hà Xung trợn mắt há hốc mồm.

- Cho nên giờ ngươi phải hiểu, ta muốn đối phó Thiên Thần Cung, thật sự không cần ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Đường Kiếp biến trở về hình thể bình thường, huyết khí phóng ra ngoài tự động ngưng kết thành một kiện áo khoác màu đỏ, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm.

- Vậy ngươi giữ ta lại định làm gì?
Hà Xung mở to mắt trừng Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười cười:
- Hà Xung, tuy rằng ngươi là Hóa Hồn Kỳ, nhưng trong Hóa Hồn, thực lực của ngươi là kém. Sở trường chân chính của ngươi cho tới bây giờ cũng không phải chiến đấu.

- Trận đạo?
Rốt cuộc Hà Xung đã hiểu Đường Kiếp muốn cái gì rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com