Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 708: . Chu Tước (p2)



- Như vậy, nói cách khác là bây giờ ngươi sẽ không... mà cũng không thể đem Thiên Thần Chi Niệm trả lại cho ta rồi?

Sau khi nói chuyện với trầm tư nửa ngày xong, Đường Kiếp cũng nói ra.

- Nếu không có ta, Thiên Thần Chi Niệm kia cũng sớm tan. Nói thế nào thì nói cái đó cũng có một nửa là của ta mới đúng.

- Thế nửa còn lại của ta thì sao?

Chu Tước bị hắn bắt lấy điểm yếu, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng, vẻ măt tức giận nói:
- Ngươi có cần hẹp hòi vậy không? Tốt xấu gì bản cô nương cũng đã truyền đạo âm dương giúp đỡ cho ngươi rồi.

- Cũng từng dùng lửa thiêu ta thành than.

Chu Tước khẩn trương:
- Đó là phong ấn ra lệnh cho ta, ta không thể không theo!

- Nói cách khác nếu bây giờ ta muốn nhập cốc để hái thuốc ngươi cũng vẫn ngăn cản ta?
Đường Kiếp bắt lấy điểm mấu chốt.

Mặt Chu Tước đỏ lên, cúi đầu trả lời:
- Đúng vậy. Là do cấm chế đã hạ trong huyết mạch trên người ta, ta không thể không theo. Trừ phi….

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi giống như lúc nãy có thể có nhiều thêm mấy phần Thiên Thần Chi Niệm như thế, có lẽ ta có thể mượn lực phá tan cấm chế.

- Điều đó là không thể, còn có biện pháp khác không?

- Vậy chỉ có thể đợi một ngày nào đó sau khi ngươi thông qua chín lần khảo nghiệm, ta cũng hoàn thành sứ mạng của mình thì cấm chế cũng tự giải rồi.

Trong lòng Đường Kiếp thở than:
- Lời này thà không nói còn hơn. Nói ngắn gọn một câu, tuy rằng ngươi có thể biến thành hình người, có thể nói chuyện nhưng ngoại trừ nói chuyện với ta ra thì không còn giá trị gì nữa. Hơn nữa nếu ta muốn nhập cốc hái tiên thảo ngươi cũng vẫn đánh ta không chút lưu tình như thế này đúng không?

Chu Tước giận dữ:
- Cái gì gọi là ngoài nói chuyện với ta ra thì không còn giá trị gì nữa?

Hai tay Đường Kiếp mở ra:
- Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi có thể làm được gì để bù lại một nửa Thiên Thần Chi Niệm đã mất của ta?

Chu Tước lặng im.

Nàn trái lo phải nghĩ, thật sự là bản thân nàng cũng tìm không ra việc gì có thể giúp đỡ được.

Dưới tác dụng của cấm chế nên tiên thảo ở trong cốc nàng cũng không thể hái đem ra ngoài được mà Đường Kiếp đi hái thì nàng bị cấm chế khống chế nên không thể lưu tình được. Nghĩ tới những điều này nàng cảm thấy mình đúng là không có giá trị gì cả.

Nghĩ đến đây, Chu Tước nổi giận:
- Dựa vào cái gì mà lão nương phải chia một nửa Thiên Thần Chi Niệm cho ngươi. Cứ cho là còn một nửa đi thì sao, lão nương nuốt cũng đã nuốt rồi, hết phần của ngươi rồi, làm cái gì nữa?

Nói xong hai tay chống nạnh, bày ra bộ dạng không thèm nói đạo lí. Dù sao ngươi đánh cũng đánh không lại ta, ta sợ ai?

Đường Kiếp bị bộ dạng như vậy của nàng làm cho ngẩn ngơ, nhất thời cũng bị làm cho không biết phải nói gì. Hơn nửa ngày sau mới bật cười nói:
- Hóa ra lại là một nha đầu không biết nói lí lẽ.

Chu Tước rất xấu hổ:
- Ai là nha đầu, bản cô nương sống trong này đã tám nghìn năm, luận về tuổi tác đã có thể làm bà nội tổ của ngươi rồi.

- Nếu đã như vậy thì bà nội tổ cứ tiếp tục mà ở lại đây đi, thứ cho tiểu tôn không phụng bồi được nữa, phải đi trước một bước rồi.
Đường Kiếp không khách khí nói.

- Cái gì? Ngươi muốn đi đâu?
Chu Tước ngẩn ngơ. Nàng vừa mới khôi phục thần trí, đang lúc rất muốn được nói chuyện, đột nhiên Đường Kiếp lại muốn đi thì lập tức cảm thấy không muốn.

Giọng Đường Kiếp hừ lạnh:
- Ngươi là cái người không biết nói đạo lí, cầm đồ của người khác mà không biết trả phí, tất nhiên ta phải tránh đi thật xa mới tốt, lão nhân ngài cứ từ từ ở đây mà chơi đùa đi.

Nói xong liền làm bộ dứt khoát muốn đi.

Chu Tước nghe thấy vậy, thái dộ khẩn trương:
- Này, uy, không cần vậy a.

Lần này Đường Kiếp đúng là đánh vào tử huyệt của nàng. Đừng nói là linh trí của nàng vừa mới mở muốn có một người ở bên làm bạn giải buồn mà có muốn cởi bỏ cấm chế cũng cần Đường Kiếp phải một đường qua của. Nếu Đường Kiếp tức giận từ nay về sau không tới nữa, vậy nàng cũng không có hi vọng thoát khỏi vây khốn để được tự do.

Mà từ sau khi linh trí mở ra, đối với Chu Tước mà nói, chẳng còn cái gì có thể quan trọng hơn tự do cả.

Nhìn thấy Đường Kiếp muốn đi chỉ có thể ăn nói khép nép:
- Được rồi, được rồi, người ta chỉ nói giỡn thôi mà, chỉ là hiện tại thật sự ta không có gì để đưa cho ngươi cả.

Đường Kiếp dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Tước, cười nói:
- Vậy mới đúng chứ. Đồ vật có hay không không quan trọng, cái này có thể thương lượng, mấu chốt chính là thái độ. Thái độ hòa hảo thì chúng ta mới nói chuyện với nhau được. Đến, ngươi lại đây, chúng ta nói chuyện.

Chu Tước lắc đầu:
- Ta chỉ có thể ở trong đây, không thể bước ra khỏi thung lũng được.

Quả nhiên là như vậy.

Trong lòng Đường Kiếp thay Chu Tước thở dài.

Vốn Bí Cảnh cũng không lớn, đáng thương cho nha đầu kia chỉ có thể nhìn mà không thể ra, suốt ngày chỉ có thể bồi hồi ở trong dung nham với sơn cốc, trong đầu buồn bực thì vùi đi ngủ, khó trách sau khi khai trí lại quay trở lại mông muội… thật đúng là có thể gây chết người được.

Đường Kiếp cười cười:
- Để ta tới vậy.

Nói xong bèn đi tới sơn cốc.

Chỉ cần hắn không ngắt tiên thảo trong cốc, Chu Tước cũng sẽ không công kích hắn.

Lúc hắn vào cốc, Chu Tước cũng đáp hạ xuống.

Đường Kiếp đi tới bên cạnh Chu Tước cười nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không hẳn là không có cái gì. Phải biết rằng tự bản thân ngươi cũng đã là của cải lớn nhất rồi.

Vẻ mặt Chu Tước khẩn trương:
- Ngươi đang đánh chủ ý gì? Nếu ngươi muốn ta làm người hầu cho ngươi thì tuyệt đối không có khả năng.

Mặc dù linh trí của nàng mới được mở ra, còn chưa bằng nhân loại nhưng trí nhớ lưu trong huyết mạch cũng có rất nhiều kinh nghiệm của tổ tiên lưu truyền lại, trong đó cũng bao gồm một điều “không thể dễ dàng bán mình” để ngừa hậu bối lúc còn ngây thơ chưa hiểu biết bị người bắt kí kết khế ước, tự bán mình với giá rẻ.

Bán thì cũng được, thời kỳ thượng cổ mặc dù Tứ Thánh Thú cũng mạnh nhưng cũng không bước được đến đỉnh cấp cao nhất, mà dù có được bản lĩnh thông thiên triệt địa của cấp đại năng đi nữa, bán mình một chút cũng không phải không thể suy xét. Nhưng bán mình với giá rẻ thì tuyệt đối không được.

Đường Kiếp không nghĩ tới trong huyết mạch của Chu Tước lại cất giấu nhiều kinh nghiệm quý báu như vậy, một chút tâm tư còn chưa kịp mở miệng đã bị Chu Tước bóc trần khiến hắn có chút trở tay không kịp, chỉ có thể ngửa mặt lên trời cười ha hả che giấu đi xấu hổ. Nhanh chóng suy nghĩ liền sửa thật nhanh lời muốn nói ra:
- Ngươi hiểu lầm rồi, ta làm sao có thể yêu cầu chế ngự sai sử thánh thú? Mà nếu muốn chế ngự sai sử ngươi thì cũng phải có thêm mấy phần Thiên Thần Chi Niệm mới được.

Chu Tước liên tục gật đầu, hồn nhiên không biết trong lúc vô ý đã đem giá trị của chính bản thân định ở mấy phần Thiên Thần Chi Niệm. Tuy cái giá này cũng không tính là rẻ nhưng tính trên người Chu Tước lại không giống, quan trọng nhất là hiện tại hắn có thể lung lay được Chu Tước rồi.

Đường Kiếp thấy nàng đã mắc câu, lúc này mới cười nói:
- Nhưng nếu là muốn cả ngươi chắc không được, lấy một phần có thể đi.

- Cái gì? Ngươi muốn đem bản cô nương ra cắt thành từng miếng bán hay sao?
Chu Tước giận dữ.

Đường Kiếp cười nói:
- Trong lòng lại gấp gáp rồi phải không? Ngươi hiểu lầm rồi, ý của ta là thân là thánh thú, chỗ nào cũng là chí bảo, nếu như ngươi nguyện ý cho ta một ít máu huyết, chung quy cũng có thể phải không?

Chu Tước bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là tiểu tử này muốn máu huyết.

Mà cũng phải nói là điều này không phải không được, hơn nữa đây đích thực cũng là một cái phương pháp.

Nàng quay đầu nhìn Đường Kiếp:
- Điều này cũng có thể nhưng mà máu huyết này không giống máu huyết bình thường, là tinh hoa huyết khí thánh thú, cho dù là trên người của chúng ta nhưng cũng không thể lấy nhiều được.

- Ta sẽ không lấy quá nhiều đâu.

- Vậy ngươi muốn lấy bao nhiêu?
Chu Tước vô tình bị Đường Kiếp nhắm mũi dắt đi.

Đường Kiếp cười nói:
- Một phần mười cũng tạm đủ rồi.

- Cái gì?
Toàn thân Chu Tước mạnh mẽ bùng nổ một ngọn lửa, khí thế ngập trời phóng vút lên cao, đôi lông mày dựng đứng, đằng đằng sát khí nhìn Đường Kiếp.

Một phần mười máu huyết?

Đúng là một tên vừa khốn kiếp vừa tham lam, hắn không biết một phần mười máu huyết có ý nghĩa như thế nào sao?

Vạn năm, cho dù Chu Tước cái gì cũng không làm, chỉ dựa vào lực lượng của huyết mạch được nâng cao cộng với với được dung nham nơi đây bồi dưỡng thì cảnh giới của nàng cũng tăng đến bước đỉnh cao phân thần, kém một chút là có thể được nhập vào cảnh giới Phản Hư. Sở dĩ không thể đột phá chủ yếu chính la do cấm chế Binh chủ hạn chế nó tăng lên, bởi vì vừa nhập Phản Hư, đẳng cấp cũng đã giống với Tiên Đài, mặc dù là cấm chế Binh Chủ thì cũng khó mà có thể tiếp tục giam giữ được nó.

Khi đã lấy đi một phần mười máu huyết, thực lực của Chu Tước ít nhất cũng giảm xuống một bậc, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Chu Tước.

Đường Kiếp vẫn không vội:
- Cô nương đừng vội. hãy nghe ta nói đã.

- Mặc kệ ngươi nói gì cũng không được!
Chu Tước phẫn nộ nói:
- Yêu cầu này của ngươi thật quá đáng, một phần mười máu huyết, phải mất mấy trăm năm ta mới bù lại được.

- Ta cũng biết không thỏa đáng.
Đường Kiếp cười nói:
- Cô nương Chu Tước nghĩ xem, nếu ta lấy đến năm phần Thiên Thần Chi Niệm đổi lấy trăm năm sai khiến cô nương, hẳn không có vấn đề gì đi?

“Năm phần Thiên Thần Chi Niệm” Chu Tước cúi đầu ngẫm nghĩ.

Năm phần Thiên Thần Chi Niệm cũng coi như đủ giúp nàng thoát khỏi trói buộc. Nếu thật có thể như thế nàng trở thành nô bộc một trăm năm cho Đường Kiếp cũng đáng, còn hơn vẫn giống ngày trước bị vây khốn tại chỗ này.

Nghĩ vậy liền gật đầu nói:
-Nếu là năm phần thì có thể.

Đường Kiếp nói:
-Vậy ngươi xem, nếu n năm phần Thiên Thần Chi Niệm có thể mua được cô nương, như vậy thì một nửa phần Thiên Thần Chi Niệm chẳng lẽ không phải vừa đúng một phần mười giá trị thân thể cô nương? Cho nên ta muốn lấy một phần mười máu huyết cũng không phải là ăn nói lung tung mà là có căn cứ đạo lí đấy chứ.

À? Lại còn có tính toán kiểu như vây?

Nhất thời Chu Tước trợn mắt há mồm.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là cảm giác tính toán này có gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra là vì sao.

Nghĩ nửa ngày hét lớn:
- Ta biết rồi, tính toán này rõ ràng không đúng!

Trong lòng Đường Kiếp giật nảy, nghĩ nha đầu này tỉnh ngộ cũng thật nhanh, linh trí của nàng không phải mới mở sao? Cho dù có huyết mạch lưu truyền kinh nghiệm thì cũng không thể thay thế trí tuệ của bản thân đi, làm thế nào mà lập tức đã thông suốt khúc mắc của phương diện này rồi.

Chợt nghe Chu Tước kêu lên:
- Lúc trước ta đã dùng qua một phần Thần Niệm, lại thêm năm phần, vậy hẳn là sáu phần. Một nửa phần Thần Niệm phải là một phần mười hai, không là một phần mười!

-….
Đường Kiếp không có gì để nói..

Nhìn bộ dáng Chu Tước vừa giật mình vừa vui mừng kia, Đường Kiếp giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt sùng bái nói:
- Cô nương anh minh, tại hạ đã biết tiểu xiếc nho nhỏ ấy không thể gạt được cô nương. Nếu đã như thế, vậy lấy một phần mười hai máu huyết đi.

-….


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com