Đường Kiếp cười nói: - Quả nhiên là khảo nghiệm lực lượng.
Ngay sau đó thân hình hắn lớn mạnh, lực lượng mãnh liệt không ngừng từ trong cơ thể tràn ra, như vô hình lốc xoáy cuốn quanh thân thể hắn. Đường Kiếp bắt lấy vòng sắt vung mạnh vào không trung.
Lúc này đây, vòng sắt bị kéo ra.
Vòng sát bị lôi ra khỏi ngọc đài, trên đài phát ra tiếng ầm ầm vang dội.
Quanh bạch ngọc đài xuất hiện bốn đồng trụ lớn.
Đồng trụ dâng lên, trên trụ khắc đầy hoa văn quỷ bí, Đường Kiếp chỉ nhìn một cái, chợt nghe có vô số thanh âm ở gầm rú, cảm giác mình như đang ở thượng cổ chiến trường, kỵ binh lưỡi mác tiếng động rõ ràng ở tai, huyết quang sôi trào, sát khí ngút trời. Trong lòng kịch chấn, sợ hãi nói: - Đạo vân!
Thứ khắc trên trụ rõ ràng đều là đạo vân, còn là ảo ảnh đạo vân.
Binh Chủ tinh thông ảo thuật, điểm này Đường Kiếp sớm đã biết.
Phục Chế Thuật chính là ảo thuật đại thành, ảo trong ảo, nếu đoán không sai, phải làm giống như Binh Tự Quyết, minh làm pháp, ám làm đạo, là hình thức truyền xuống đạo pháp, cũng là chỗ Binh Chủ khiến người ta sợ hãi.
Mà bốn trụ trước mắt đều khắc ảo ảnh đạo vân.
Chẳng lẽ đây là cửa thứ năm sao?
Đường Kiếp vừa nghĩ đã biết mình sai lầm rồi.
Ngay sau đó bốn trụ cùng tỏa ánh sáng, Đường Kiếp phát hiện toàn bộ bạch ngọc trên cũng thay đổi.
Mình như ở trong vô tận hư không, chung quanh là tinh quang đầy trời.
Hắn nhìn thấy một người khổng lồ sừng sững giữa biển sao.
Là Binh Chủ!
Y cao lớn, nguy nga, khổng lồ đứng giữa thiên địa, càng sâu sắc rõ nét hơn Quảng Pháp thiên thần.
Sừng sững giữa hư không, ảo ảnh Binh Chủ bắt đầu cử động.
Nhìn kỹ, rõ ràng là đang đánh quyền.
Động tác trông có vẻ đơn giản, nhưng Đường Kiếp có thể cảm thấy mỗi một động tác đều chứa thiên địa.
Khi hắn hết sức chăm chú nhìn Binh Chủ, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở biến hóa, lực lượng bôn đằng.
Hắn vừa xem vừa làm theo động tác của Binh Chủ, mới đầu chỉ là giống diện mạo mà ý khác xa, nhưng theo từng lần một tập theo động tác kia hạ xuống, khí huyết trong cơ thể cuồng bạo, dần dần đuổi kịp tiết tấu của Binh Chủ, Đường Kiếp càng cảm thấy trong lòng hưng phấn, càng đánh càng cảm thấy khí huyết trào dâng, càng đánh càng cảm thấy lực lượng sung mãn.
Đó là một loại lực lượng phát ra từ sâu trong nội tâm, hùng hậu, vô biên, dường như bản thân là một thế giới, máu như trường giang, đưa lực lượng đi các nơi.
Hô!
Hô!
Hô!
Trên ngọc đài, Đường Kiếp quyền cước uy vũ, làm người ta kinh ngạc là động tác của hắn không nhanh, mỗi một động tác đều chậm rãi như Thái Cực Quyền, nhưng khí lưu quanh thân thể hắn càng lúc càng kịch liệt, khi đến cuối cùng, động tác của Đường Kiếp càng ngày càng chậm, khí lưu càng lúc càng dữ dằn, dần dần hình thành lốc xoáy, bốn phương tám hướng bắt đầu cuồn cuộn nổi lên cơn lốc hướng về quanh thân Đường Kiếp hội tụ, lấy Đường Kiếp làm trung tâm tạo thành một vòi rồng lớn.
Ngọc đài, vòi rồng mênh mông.
Gió to gần như che kín toàn bộ ngọc đài, chỉ mơ hồ lộ ra bóng người đang đánh quyền trên đài, tư thế kia, khí phách kia, mờ mờ ảo ảo đã có chút oai của người khổng lồ trong biển sao.
Rốt cục, Đường Kiếp đánh xong vòng quyền thứ mười hai, đột nhiên hữu quyền hướng lên trời.
Chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên hiện ra một bóng thiết quyền lớn, nhằm phía không trung, phá vỡ tầng mây, vọt tới tráo năng lượng phía chân trời.
Oanh.
Thiết quyền dội ngược tạo ra ánh sáng ngút trời.
Một kích này oai hùng, dũng mãnh.
Cùng lúc đó, phía dưới ngọc đài Đường Kiếp cũng phát ra tiếng cười ha ha: - Diệt Ma Quyền! Đây là Diệt Ma Quyền!
Quyền hắn vừa dùng là Diệt Ma Quyền, chẳng qua không còn thấy bùng nổ trước mắt mà là một pháp môn chiến đấu chân chính, quyền pháp khai thác sự hùng mạnh của Thể Tu, mà vừa rồi một quyền Đường Kiếp cũng có nét tương tự với người khổng lồ ngoài biển sao.
Đây mới là Binh Chủ chiến pháp, chiến kỹ Thể Tu.
Mãi tới hôm nay, Đường Kiếp mới được xem như một Thể Tu đầy đủ .
Trước đó, hắn học pháp thuật đều là thuộc loại pháp tu, lấy cảnh giới của hắn, tuy rằng cũng có thể sử dụng như Loạn Không Bộ, nhưng năng lực phát huy còn xa mới bằng phân thân.
Duy có Diệt Ma Quyền, mới là chiến kỹ Thể tu chân chính.
Thật không ngờ ở cửa thứ năm mới xuất hiện.
Tuy nhiên một quyền gần như vét sạch khí lực của mình, Đường Kiếp cũng ý thức được tại sao phải như thế —— Uy lực Diệt Ma Quyền to lớn vượt xa tưởng tượng, thần thông bình thường cũng không bì nổi. Nếu tu vi không đủ, cưỡng ép sử dụng sẽ bị mệt chết.
Mà Đường Kiếp khai thác, phát triển ra Diệt Ma Quyền, mới có thể thi triển tài năng của mình. Theo phương diện này mà nói, hắn không làm sai, bởi vì ngay cả Binh Chủ cũng không thể ở cảnh giới thấp đánh ra Diệt Ma Quyền. Đường Kiếp lấy phương thức của mình giải quyết xong vấn đề dùng Diệt Ma Quyền ở tầng thấp, chẳng qua trả giá có cao hơn chút thôi.
Khi Đường Kiếp lĩnh ngộ Diệt Ma Quyền, vung tay một cái, ảo giác trên bốn trụ đồng thời biến mất, đứng yên bất động, mà ở giữa bạch ngọc đài xuất hiện một cửa động màu đen.
Đi vào động khẩu màu đen, Đường Kiếp nhìn xuống nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Nơi này chính là cửa thứ sau sao?
Bởi vì Bí Cảnh ngoài thế giới, Đường Kiếp vốn dự tính kế tiếp sẽ không thay đổi cảnh tượng mà giống như đệ tam đệ tứ, trực tiếp cởi bỏ cấm chế. Nhưng giống như như bây giờ, trực tiếp xuất hiện một thế giới dưới lòng đất, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Đường Kiếp.
Bí Cảnh còn lớn hơn mình tưởng tượng.
Chỗ động khẩu có một thang đá, Đường Kiếp đi dọc theo thang đá xuống dưới, ước thêm trăm mét thì tới thực địa.
Đường Kiếp duỗi tay ra, hỏa quang trong lòng bàn tay dâng lên chiếu sáng lên bốn phía, Đường Kiếp nhìn thấy mình đang ở trong một huyệt động dung nham.
Quanh hang động và đỉnh vách đá treo không ít thạch nhũ, trong đó có một ít lóe ra ánh sáng trong suốt, Đường Kiếp nhìn kỹ lại, phát hiện đó là măng đá ngọc tuyền.
Măng đá ngọc tuyền là một loại linh vật liệu cực kỳ hiếm thấy.
Loại măng đá này thân mình cũng không quá lớn, tuy nhiên một khi trưởng thành tới trình độ nhất định, sẽ có năng lực đặc thù, ngưng khí hóa dịch.
Đem linh khí hóa thành linh dịch, như Thủy Nguyệt Động Thiên hình thành cái gọi là linh tuyền.
Đây cũng là nơi măng đá ngọc tuyền tồn tại.
Linh tuyền do tự nhiên sinh ra, mà măng đá ngọc tuyền chính công cụ chế tạo linh tuyền tốt nhất.
Măng đá ngọc tuyền chằng chịt phân bố trước mắt, nhìn như hỗn độn, kì thực ngầm có quy luật, cho thấy không phải do thiên nhiên mà do con người tạo ra. Măng đá ngưng tụ từng giọt linh dịch, như ngọc trong suốt tồn tại.
Cũng không biết phải dành dụm bao lâu, măng đá mới có thể nhỏ ra một giọt linh dịch.
Măng đá phía dưới là ngọc thạch lồi lõm giăng khắp nơi, linh dịch rơi xuống không phá nát đá, mà nhập thành hoa văn, ở trong đó chậm rãi chảy xuôi, nhỏ giọt tích tụ thành khe suối, một đường chảy tới trước.
Theo dòng suối đi tới trước, Đường Kiếp đi tới hang động, trước mắt hiện ra một hồ nước.
Một vùng linh dịch ngưng tụ thành hồ nước, so với Thủy Nguyệt Động Thiên càng thuần túy, cũng càng vô biên!
Đường Kiếp không khỏi run rẩy.
Không ngờ trong Bí Cảnh còn một tòa Linh Hồ tồn tại.
Ở giữa Linh Hồ có một hòn đảo nhỏ, tiểu đảo không lớn, trên đảo mơ hồ thấy có gian nhà lá.
Bóng Đường Kiếp chợt lóe, đi vào trên đảo, chỉ thấy trên đảo này trồng một ít hoa cỏ, thần kỳ nhưng lại đều là phàm vật, cũng không có linh dược. Dọc theo hoa viên, Đường Kiếp đi sâu vào trong, chỉ thấy bên trong có một nhà cỏ.
Đi qua xem, trong nhà cỏ trống rỗng, trừ nồi bát muôi thìa, một chiếc giường lớn thì cái gì cũng không có. Chỉ có điều ở nóc nhà treo một viên bụi châu. Đúng là lúc này bụi châu chiếu rọi, khiến nhà cỏ không nhiễm một hạt bụi, thậm chí trải qua vạn năm cũng không mục.
Nếu nói là bảo vật, bụi châu chính là bảo vật duy nhất trên đảo.
Sau nhà cỏ còn có hoa viên, bên trong có linh cốc, sớm không còn sinh trưởng, nhưng cũng không hủ bại.
Đảo nhỏ dưới ảnh hưởng bụi châu, không hư thối cũng không sinh trưởng, dường như thời gian đang đọng lại.
Dạo một vòng trên đảo, Đường Kiếp không có phát hiện gì, lúc này mới quay đầu rời đi.
Đang muốn chạy, đột nhiên ánh mắt xoay chuyển, dừng lại ở một vật phía góc tường rồi đột nhiên kịch chấn.
Đó là một pho tượng màu đen thoạt nhìn thường thường không có gì lạ.
Đỉnh màu đen này Đường Kiếp từng thấy qua.
Lúc thông linh với đại sơn, hắn từng ở trong hoa viên địa cung thấy một người con gái hái thuốc.
Lúc ấy nàng hái một gốc Cửu Thiên Phượng Loan Thảo, mà chỗ đó chính là mộc đỉnh màu đen này.
Cửu Thiên Phượng Loan Thảo là thiên hạ thần dược, mặc dù ở thời kỳ Vạn Giới Vương Đình cũng là thần vật, đáng tiếc lúc mảnh vỡ trở mình, Đường Kiếp vẫn chưa nhìn thấy Chu Tiên Thảo, lại không biết dùng xong sẽ như thế nào. Nhưng Đường Kiếp biết trong thung lũng Bí Cảnh thật sự có một gốc cây Cửu Thiên Phượng Loan Thảo.
Nó ở giữa thung lũng, cao cao tại thượng như vua của vạn hoa, nhận lấy sự cúng bái của hàng vạn tiên thảo trong thung lũng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Thiên Phượng Loan Thảo trong thung lũng, Đường Kiếp cũng thở dài Binh Chủ bút tích to lớn, ngay cả hãn thế tiên thảo cũng có được. Phải biết rằng thứ giống như Cửu Thiên Phượng Loan Thảo, đoạt thiên địa tạo hóa, hút tinh hoa càn khôn, thế gian ít có, trình độ càng sâu hơn Bảo Xán Hà Tiên Thiên Đạo Binh.
Nhưng khi thấy mộc đỉnh màu đen, trong đầu Đường Kiếp xuất hiện hình ảnh nữ tử hái hoa kia.
Chẳng lẽ gốc Cửu Thiên Phượng Loan Thảo trong thung lũng chính là gốc cây năm đó nàng kia đào lên?