Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 724: . Kiếm hồn (p1)



Thỏ con nghe thấy xem thường lắc mình, bất quá vẫn theo ý tứ của Đường Kiếp bay xuống.

Bay thẳng đến trong rừng, xa xa chỉ thấy một vật đội đất lên, là một ngũ sắc lưu ly tháp.

Lưu Ly Tháp có bảo quang lồng lộng, toàn thân tản ra bảo quang lấp lánh, là kiện bảo vật trung phẩm không thể nghi ngờ gì nữa.

Đường Kiếp vung tay áo thu lấy Lưu Ly Tháp, đang muốn đem đi thì chợt thấy khác thường, biết là không tốt, ngay sau đó trên người có ánh sáng bừng lên bông hoa đại phóng, cùng lúc đó chỉ thấy biển hoa quanh thân sưu sưu bốc lên vô số quang ảnh, mưa rền gió dữ như đánh tới Đường Kiếp.

Thứ bùng lên tập kích rõ ràng là bông hoa màu lam.

Mỗi một cánh hoa như độc tiêu mang theo ánh sáng màu lam trong suốt, trên không trung xoay tròn bắn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp biết không tốt, liền phát động Sương Tuyết Giới và pháp thuật thủ hộ.

Sương sắc băng hoa trên người Đường Kiếp tràn ra, tráo hướng về hoa nhưng không giảm được nửa phần tốc độ, mưa tên như châu chấu bay tới người Đường Kiếp, kích động ra thái quang ngút trời, đồng thời suýt làm Đường Kiếp rơi khỏi lưng thỏ.

Leng keng, chỉ thấy quần áo Đường Kiếp vỡ vụn, hiện ra một áo giáp vàng, đúng là Thiên Thần Giáp dùng Vân Mẫu Tinh Kim tạo ra.

Nếu không có Thiên Thần Giáp, chỉ sợ vừa rồi Đường Kiếp đã bị vạn hoa xuyên tim, tuy nói không chết nhưng cũng bị thương nặng, phải tiêu hao thọ nguyên để khôi phục.

Một kích hung mãnh khiến Đường Kiếp và Y Y giật nảy mình, chỉ thấy tiếp sau càng có nhiều bông hoa gào thét cuồn cuộn lao tới, trong chớp mắt đã hội tụ thành một đầu rồng nhằm phía Đường Kiếp. Y Y vung tay lên xuất chiêu, chỉ thấy bông hoa trên không trung lộn xộn bay rồi hạ xuống, nhưng lại không chịu bị nắm trong tay.

- Không tốt! Là uy năng thần kiếm!
Đường Kiếp dĩ nhiên đã nhìn ra, cảnh tượng này đúng là uy năng của Lưỡng Nghi phân thần kiếm phân hoá cho các nơi ở Vạn Bảo Thiên.

Năm đó Thiên Câu Thượng Nhân đem Lưỡng Nghi phân thần kiếm đặt ở nơi này, cũng không biết tại sao, chuôi vô thượng Đạo Binh dần dần hòa tan vào phiến thiên địa này.

Hiện giờ thần kiếm đã không còn tồn tại, nhưng thần kiếm tiến hóa như trở thành thiên uy lôi đình của Vạn Bảo Thiên, liên hệ chặt chẽ với các nơi. Vì vậy, ngươi không biết khi nào sẽ gặp được thần kiếm, cho dù là mây bay trên bầu trời hay cây cỏ sinh trưởng trên mặt đất, trong nháy mắt cũng có thể tiến hóa thành dạng tồn tại kinh khủng nhất trong thiên địa.

Đường Kiếp hiện giờ đang đứng chịu uy lực thần kiếm trong biển hoa.

Vì thần kiếm, hoa lá vốn non mềm biến thành sắc bén, cả vòng bảo hộ linh khí cũng có thể bị đục thành lỗ Giờ phút này nghìn vạn đạo hoa tiêu cứ như vậy cuốn tới, như một vòi rồng muốn cắn nuốt Đường Kiếp.

Đây là phân thân Linh Hoàn, dẫn phát uy năng thần kiếm không quá quá mạnh mẽ, nhưng dù vậy, Đường Kiếp cũng không dám cứng rắn chống đỡ.

- Lui!
Đường Kiếp hô lên thành tiếng.

Thỏ con quay đầu bỏ chạy, mang theo Đường Kiếp và Y Y nháy mắt bay ngược lại trăm trượng, đây là lúc tọa kỵ thể hiện ưu điểm của nó, Đường Kiếp không cần phân tâm bay ngược, mà tập trung toàn lực thi triển ra từng đạo pháp thuật.

Cơn lốc xoáy pháp thuật và vòi rồng chạm vào nhau, kích ra quang hoa màu lam ngút trời, đó là cảnh đẹp động lòng người khi từng đóa hoa màu lam vỡ vụn, từ xa nhìn lại như một vùng nắng chiều xanh lam, trừ phi đích thân tới hiện trường, nếu không ai cũng chẳng ngờ mảnh rám màu lam này là dư chấn sau trận chiến.

Đóa hoa vòi rồng lao thẳng đến Đường Kiếp kia đình chỉ truy kích, chúng gào thét lên cuốn trở về, chỉ để lại ba người vẫn chưa hoàn hồn.

Đường Kiếp và Y Y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Y Y nhún vai:
- Ba ngón tay bốc lên? Dễ như trở bàn tay?

Đường Kiếp bĩu môi:
- Vận khí không tốt.

Nói xong vỗ vỗ thỏ con:
- Đi thôi, chúng ta lại đó xem.

- Còn xem?
Đồ Đồ hoảng sợ.

- Đương nhiên, phải thừa dịp hiện tại uy lực còn chưa quá mạnh mẽ, chúng ta còn có thể đứng vững thì nghiên cứu một chút xem uy năng này như thế nào.
Đường Kiếp trả lời.

Uy năng thần kiếm Vạn Bảo Thiên ngoại trừ có liên quan tới tu vi của tu giả, thì cũng có liên quan tới vị trí, càng đi vào trong, uy lực lại càng lớn.

Đường Kiếp khó có dịp ở vòng ngoài gặp được uy năng thần kiếm, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội nghiên cứu một phen, theo hắn, chỉ có gia tăng lý giải mới có thể gia tăng phòng bị. Không thừa dịp này nghiên cứu thì còn đợi tới khi nào?

Thỏ con nghe xong bất đắc dĩ, cũng đành phải theo ý Đường Kiếp, một lần nữa bay trở về biển hoa.

Chỉ có điều lúc này mọi người cẩn thận hơn nhiều, chậm rãi tiến lại gần biển hoa thì dừng lại.

Đường Kiếp nhảy xuống khỏi thỏ con, cẩn thận tới gần . Ai ngờ đi đến tận biển hoa cũng không dẫn phát ra động tĩnh gì.

Mọi người đồng thời thất thần, nhìn nhau.

Đường Kiếp đột giơ tay tóm lấy một bông hoa màu lam.

Đồ Đồ bị Đường Kiếp dọa cho hoảng sợ, quát lên "Đừng", sau đó bay ra sau, nháy mắt đã lao ra hàng trăm trượng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Kiếp êm đẹp đứng ở nơi đó, nhưng không có xảy ra chuyện gì.

Đây là chuyện gì?

Đồ Đồ bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ, nghiêng đầu nhìn lại Đường Kiếp, lúc này mới cả gan đi tới.

Chỉ thấy Đường Kiếp cầm hoa mỉm cười nói:
- Hóa ra là đi ngang qua.

- Đi ngang qua? Uy năng thần kiếm còn có thể đi ngang qua?
Thỏ con kinh ngạc.

Đường Kiếp gật đầu:
- Tuy không biết vì sao, nhưng tình huống thoạt nhìn chính là như thế. Chúng ta vừa rồi không cẩn thận gặp được, giờ uy năng kia đã rời đi.

Nghe uy năng thần kiếm rời đi, Đồ Đồ lập tức nhẹ nhàng thở ra, không ngờ Đường Kiếp nói câu tiếp theo khiến nó cả kinh bay cả hồn phách:
- Không thể để nó rời đi, phải kéo nó trở về.

Nói xong đã bay vào không trung, nhìn quanh tìm kiếm dấu vết uy năng.

Uy năng thần kiếm không biết đã chạy đi đâu, trong biển hoa những bông hoa đón gió phiêu động, mang theo cảnh đẹp hoa mỹ nhưng không còn khủng bố sát khí lúc trước.

Đường Kiếp nhăn mày ngửa mặt lên trời hô to:
- Đi ra đi! Ta ở chỗ này chờ ngươi!

- Ta ở chỗ này chờ ngươi...

- Ở chỗ này chờ ngươi...

- Chờ ngươi...

Tiếng kêu không ngừng quanh quẩn trong núi.

Hành vi liều lĩnh tìm đường chết khiến thỏ con và Y Y sợ tới run rẩy.

Người vào Vạn Bảo Thiên, cho tới bây giờ đều chỉ trốn tránh uy năng thần kiếm, chủ động khiêu khích như thế này vẫn là đầu tiên.

Một thỏ một tinh nhìn nhau, đột nhiên đồng thời hạ xuống đất bay đi, rời xa Đường Kiếp, loại tình huống này nên bảo vệ mình trước thì tốt hơn.

Ngay sau đó chỉ thấy xa xa có một vùng quang hoa nổi lên.

Vô số thanh quang điên tuôn ra xung hướng lên bầu trời.

Thanh quang kia là lá cây, cỏ xanh và bùn đất đang điên cuồng kết hợp vũ động như bóng dáng tử thần gào thét, mơ hồ còn thấy một gương mặt dữ tợn, đang thê lương gào thét.

Không trung, Đường Kiếp mặt không đổi sắc, chỉ lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhẹ nhàng run lên.

Bản thể xuất hiện.

Bản thể khôi phục hình thể liền như một ngọn núi sừng sững phía trước.

Một thời gian ngắn, thân hình của hắn đã tăng ba thước, đạt đến mười tám thước, gần tiếp cận Kim Cương Thể trung kỳ đỉnh cao.

Nhìn hào quang màu xanh nghênh đón, bản thể lộ ra nụ cười "thật thà chất phác".

Ngay lúc thanh quang va chạm, hắn bước lên trước một bước, xòe bàn tay ra.

Thanh quang hoa mang theo "Ám khí" sắc bén như mưa rền gió dữ, điên cuồng giã vào bàn tay khổng lồ kia, tạo ra âm thanh vang dội như sấm.

Bản thể như không hề hấn gì, cười nói:
- Chút trình độ đó chưa đủ.

Nói xong duỗi tay ra, kéo thanh quang vào trong.

Thanh quang dường như cũng cảm nhận được bản thể khinh thị, phát ra tiếng gào thét tức giận, ngay lúc bàn tay ra kình, thanh quang đại phát, một đạo kiếm ý sắc bén ẩn trong thanh quang nội dâng lên, đâm vào tay bản thể.

Chợt nghe vồ một tiếng, thanh quang rõ ràng đã đâm thủng bàn tay bản thể, thấu chưởng mà qua.

Đường Kiếp từ khi học Ly Kinh tới nay, thân thể hơn kim thiết, pháp bảo khó làm thương tổn, đây là đầu bị đục lỗ bàn tay như thế.

Dù ngay sau đó miệng vết thương đã tự động khép lại, Đường Kiếp vẫn thấy kinh dị:
- Quả nhiên là gặp mạnh thì mạnh sao?

Giờ phút này uy năng thần kiếm biểu hiện ra lực lượng không thể nghi ngờ là mạnh hơn so với phân thân lúc trước, rất hiển nhiên đây là do thực lực bản thể mạnh hơn. Nhưng thực lực tuy mạnh thì cảnh giới pháp tu mới tới Cửu Chuyển, bởi vậy cũng có thể nói uy năng thần kiếm căn cứ thực lực của đối phương mà không phải là cảnh giới biến hóa.

Một kích đâm bị thương Đường Kiếp, thanh quang lần nữa phát triển, thanh hoa như điện xông tới bản thể.

Đối mặt với thanh hoa khủng bố, bản thể không chút để ý, ngược lại cười lớn đón nhận:
- Lại đến, Diệt Ma Quyền!

Rồi hướng thanh quang oanh ra một quyền.

Diệt Ma Quyền uy lực dữ dội to lớn, uy lực tinh khiết không thua thần thông Tử Phủ Đại Năng thi triển, điểm khác là thần thông của Tử Phủ có thể liên tục thi triển, còn bây giờ Đường Kiếp chỉ dùng được một kích.

Bất kể thế nào, ít nhất một kích này cũng là một kích cấp Tử Phủ, hoàn toàn ngăn chặn uy năng thần kiếm.

Vì thế, ngay sau khi Diệt Ma Quyền ngập trời phủ xuống, thanh quang bị một kích nghiền thành bột mịn.

Tất cả thanh quang mãnh liệt tản vào không trung, duy có một đạo kiếm hoa cùng quyền kình từ từ dâng lên, như một vòng trăng sáng chiếu rọi không trung.

Không ai chú ý tới, vào lúc đó, mi tâm phân thân đã mở Thiên Mục, gắt gao nhìn thẳng đạo kiếm hoa, trong khoảnh khắc đó, tất cả lực chú ý của phân thân gần như đều tập trung vào kiếm hoa kia, trong Thiên Mục thậm chí chảy ra một giọt máu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com