Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 729: Thần trân (p2)



Chỉ có điều muốn chân chính đạt tới tiêu chuẩn này còn cần những bố trí khác, đại lượng tâm huyết tài nguyên, ở điểm này thì những cực phẩm thần trân khác có vẻ không bằng rồi.

Mà hạn chế đó càng làm cho nó có giá trị của nó co hẹp lại, thế cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể bán với giá của hạ phẩm bậc trung.

Với Thất Tuyệt Môn mà nói, đây quả thực là cây cải củ. Nếu không phải Đường Kiếp để lộ bí mật Bí Cảnh và nguyện ý giao dịch tài liệu giá thấp, cho dù Xã Tắc Đồ giá trị thực dụng thấp, Thất Tuyệt Môn cũng không muốn bán.

Người ta không thiếu tiền.

Ngoài ra còn có bát trận kỳ hoàn chỉnh cũng thuộc loại thần trân, tuy nhiên bị hủy đi liền biến thành pháp bảo thông thường.

Còn phiến đá này tạo cho Đường Kiếp cảm giác giống với Sơn Hà Xã Tắc Đồ, thâm thúy như biển. Chẳng qua khi đó Đường Kiếp cảnh giới còn thấp, bây giờ Đường Kiếp đã nhập Thiên Tâm, cho nên cảm thụ không có rung động tới vậy, nhưng Đường Kiếp vẫn xác định, đây ít nhất là kiện thượng phẩm thần trân, thậm chí có thể là cực phẩm.

Cực phẩm thần trân trân quý bậc nào, giá trị thậm chí còn cao hơn Đạo Binh một chút.

Không, phải nói bảo vật như vậy không thể dùng linh tiền là có thể mua được, là vật báu vô giá chân chính.

Mặc dù là ở Vạn Bảo Thiên, muốn lấy được một kiện thần trân như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, có thể nói mỗi một kiện đều phải đổi bằng máu tươi và giết chóc.

Tả Toàn Danh hiển nhiên cũng cảm nhận được bảo vật này uy năng phi phàm, thời khắc này xem chừng đã là kích động không kềm chế được. Cái gì gọi là bảo vật vô giá? Nếu như mang được bảo vật này ra ngoài, chắc chắn những người khác không thể kiếm được bảo vật như vậy, chưa bàn giá cá đã có thể trực tiếp phán Đông thiên vương thắng, bản thân y sẽ thành công thần lớn nhất, sự hồi báo dày có thể nghĩ.

Nếu để cho Đường Kiếp biết điều này, hắn sẽ khinh thường, bởi vì hắn căn bản sẽ không giao ra. Sở dĩ hắn đem bản thể vào qua Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ngoại trừ gia tăng chiến lực, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, chính là thí nghiệm nhập cư trái phép —— có thể vụng trộm mang vào, có thể vụng trộm mang ra ngoài.

Thời khắc này Tả Toàn Danh nhìn thấy bảo vật sao có thể khống chế được mình, bàn tay chộp tới bàn đá xanh.

Ngay lúc sắp sửa chạm vào, chợt thấy một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, mang theo tiếng gào thê lương đánh về phía Tả Toàn Danh.

Tả Toàn Danh kinh hãi, thân hình chợt lóe, lần nữa phát động pháp thuật na di, tránh thoát mới thầy người vừa xuất hiện là một con hầu yêu, trong tay còn cầm thiết côn, hét lên giận dữ không ngừng, miệng liên tục ô ô oa oa.

- Hóa ra là hầu yêu.
Tả Toàn Danh thấy hầu tử còn chưa biết nói chuyện, chưa có biểu hiện của Khai Trí thì không còn sợ hãi. Hai tay nắn động ấn pháp, một đạo kim sắc đánh ra, đúng là kim quang thuật pháp đánh lén Đường Kiếp lúc trước.

Lần này không thi triển trong tay áo nên Đường Kiếp thấy rõ ràng, ấn pháp do 128 loại thủ ấn tạo thành, trong vòng ba giây hoàn thành phóng ra, coi như tương đương với một pháp thuật phức tạp, khó trách phải lấy tay áo che giấu, hoặc trừ khi đối thủ cho y thời gian thi pháp.

Tuy nhiên phương pháp này uy lực không nhỏ, Đường Kiếp cũng thấu hiểu rất rõ.

Thời khắc này kim quang vút ra, hầu yêu không thèm để ý.

Không ngờ hầu yêu thấy kim quang, bị kim quang nện xuống chợt nghe thấy tiếng nổ lớn, hầu yêu cố nhiên bị kim quang chấn động bay lên, kim quang lại cũng bị một côn này triệt tiêu. Lại nhìn hầu tử, trên không trung ngã nhào xuống cũng chỉ lắc lư vài cái, ngay cả máu cũng chưa phun ra giọt nào.

Cảnh tượng này khiến Tả Toàn Danh và Đường Kiếp cùng ngây người.

Sao hầu yêu chưa Khai Trí có thể lợi hại như thế?

Lại nhìn kia hầu tử, đầu tiên là ngây người rồi lập tức giận dữ, nhắc gậy nhắm ngay Tả Toàn Danh đánh tới.

Tả Toàn Danh cười lạnh:
- Bát hầu muốn chết!

Trong tay đã hiện ra đoản kiếm màu bạc đâm tới hầu tử.

Một kiếm như sừng linh dương, vô tích khả cầu, là kiếm pháp ảo diệu mạnh hơn hẳn huyết đao lúc trước dùng. Người này giống như Đường Kiếp, Đường Kiếp là minh kiếm ám đao, y lại là là minh đao ám kiếm, nhìn xem mà Đường Kiếp cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, quả nhiên người này ti tiện không phải không có đạo lý, vũ khí chân chính vốn là Ngân Kiếm.

Thời khắc này một kiếm ra, kiếm quang phủ lên toàn bộ hầu yêu.

Tả Toàn Danh muốn trốn cũng không thoát, không ngờ hầu yêu kia nhảy dựng lên, khua gậy gộc nện xuống, chỉ thấy khoảng không tràn ngập côn ảnh, mỗi một côn đều mang theo huyền cơ thiên địa, nhưng lại rất có ý cảnh của côn pháp khiến Tả Toàn Danh nhìn mà si ngốc.

Mặc dù nói yêu vật thông linh thì thông pháp, nhưng thiên phú pháp thuật và thiên phú côn pháp là hai chuyện hoàn toàn bất đồng.

Một con yêu quái có thể không thầy cũng tự thông tỏ, thả ra hỏa cầu hàn băng phong tiễn, nhưng tuyệt đối không thể không thầy cũng tự thông tỏ kiếm pháp, đao pháp, côn pháp.

Có được năng lực này, nghĩa là nó có người dạy bảo.

Nhưng nơi này là Vạn Bảo Thiên, ai đã chạy tới dạy hầu yêu côn pháp?

Tả Toàn Danh thấy tình cảnh này, thậm chí theo bản năng hô một tiếng:
- Không biết cao nhân phương nào, tại hạ Tả Toàn Danh...

Y lại bắt đầu lải nhải.

Chỉ có điều trong sơn cốc này ngoài tiếng vang của y thì chẳng có ai phản ứng lại.

Duy chỉ có hầu tử không ngừng múa côn ảnh, không chỉ che hết kiếm quang mà còn đập cho Tả Toàn Danh một trận lôi đình.

Tả Toàn Danh bất đắc dĩ, chỉ có thể thu kiếm huy chưởng, bên người đã xuất hiện một bức tường ánh sáng, ngăn được một côn này.

Đây là lần đầu Đường Kiếp thấy Tả Toàn Danh sử dụng thuật pháp phòng ngự, không ngờ lại là do hầu tử ép sử dụng. Nếu đối phương sử dụng pháp thuật phòng ngự, vậy Đường Kiếp cũng không khách khí, dĩ nhiên phát động Động sát, bắt đầu tìm kiếm nhược điểm của phương pháp này.

Trước đây mỗi lần đối địch, mười phần chú ý thì có chín phần ở trên người đối thủ, cho dù có động sát cũng rất khó lập tức phát hiện được nhược điểm của đối thủ. Nhưng giờ hắn chỉ bàng quan, không chiến đấu, tất cả tinh lực đều đặt ở Động sát, hiệu suất tự nhiên nâng cao, chỉ nhìn mấy lần đã thấu ảo diệu trong đó, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

Lúc này Tả Toàn Danh và hầu yêu lao vào cùng chiến.

Hầu yêu thân hình linh hoạt, tốc độ nhanh nhẹn, khi thi triển ra thì chỉ thấy khắp nơi đều là bóng dáng của nó, hơn nữa côn ảnh đầy trời như từ bốn phương tám hướng đánh tới, mà ở trên sơn cốc rõ ràng còn có một bầy khỉ đang xem bọn họ chiến đấu, một bên xem náo nhiệt một bên ríu ra ríu rít kêu không ngừng.

Mỗi khi hầu yêu đánh côn đặc biệt điên cuồng, hoang dã hung mãnh, bầy vượn sẽ bộc phát ra tiếng kêu rung trời như hoan hô cổ vũ, cũng có nhiều con cuồng hô, không biết đang nói gì.

Đường Kiếp ở trong lòng yên lặng phiên dịch :

- Dám cùng ta Đại vương nhà ta đối nghịch, đây là đang muốn chết!

- Thần hầu phục ma côn pháp, giết!

- Hừ, Đại vương nhà ta chỉ cần ba côn là có thể đánh ngã nhân loại này... Năm chiêu... Bảy chiêu... Một trăm chiêu...

- Dám trêu hầu tộc ta, trên trời dưới đất không ai cứu được ngươi!

Tả Toàn Danh không biết Đường Kiếp ở phía sau đang tự biên tự diễn, nhưng y cũng ý thức được, đây chỉ sợ không phải thông linh yêu vật bình thường, không thể theo lẽ thường phán xét, chiến đấu cũng quá hăng. Mắt thấy hầu yêu càng đánh càng mạnh, Tả Toàn Danh cũng dần mất kiên nhẫn, nói:

- Không biết tốt xấu!

Thân hình đột nhiên duỗi ra, chỉ thấy phía sau hiện ra một ảo ảnh cánh cửa cổ kính.

Sau cửa đột ngột vươn ra một bàn tay khổng lồ bắt lấy hầu yêu, chỉ một trảo đã kéo hầu yêu vào trong cửa, không thấy bóng dáng.

- A?
Nhìn đến cảnh này, Đường Kiếp không kìm nổi thở nhẹ thành tiếng.

Một tiếng kêu này rơi vào tai Tả Toàn Danh khiến y như bị điện giật run lên.

Đầu tiên là cứng đơ một lát, sau đó chậm rãi quay người lại.

Đường Kiếp đã phát ra tiếng, cũng không tiếp tục ẩn nấp mà thoải mái đi ra, cười nói với Tả Toàn Danh:
- Trùng hợp như vậy, ngươi ở đây sao?

Tả Toàn Danh lộ ra vẻ không dám tin chỉ vào Đường Kiếp run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi...

Đường Kiếp rất là bất mãn:
- Này ngươi không cần dùng vẻ mặt gặp quỷ đó được không? Ta chỉ đúng dịp đi ngang qua, nhìn thấy phía dưới này có sơn động liền chui vào nhìn, không ngờ đụng phải ngươi.

Chỉ thấy mặt Tả Toàn Danh bỗng nhiên vừa đỏ vừa trắng.

Hồi lâu y mới run run nói:
- Ngươi đã đến rồi bao lâu?

Đường Kiếp trả lời:
- Vừa tới, sau đó nhìn thấy ngươi. A? Đó là cái gì?

Nói xong đã quay đầu nhìn về phía bàn đá xanh.

Tả Toàn Danh nhìn vẻ mặt hắn trong lòng cũng tin thêm vài phần. Kỳ thật nói y tin, không bằng nói y hy vọng lời Đường Kiếp nói là thật.

Mọi người nguyện ý tin tưởng vào điều mình hy vọng.

Bởi vậy Tả Toàn Danh cũng đang hy vọng, ác độc nhìn Đường Kiếp nói:
- Nếu như thế, vậy ngươi đi chết đi.

Hai tay khép mở, kia đạo kim sắc lại lần nữa đánh hướng Đường Kiếp.

Đường Kiếp miệng nhếch lên:
- Khẩu khí này, hình như giống lúc đánh với ta rồi bỏ chạy lúc trước.

Lúc nói tay đã liên tục đánh ra ba chưởng, hóa giải đạo kim quang. Kim quang uy lực tuy lớn, nhưng Đường Kiếp đã thấy Tả Toàn Danh sử qua hai lần, lại có chuẩn bị, muốn đối phó cũng không hề khó khăn.

Tả Toàn Danh thấy một kích vô hiệu cũng không kỳ quái, tế huyết sắc loan đao lên, chém tới Đường Kiếp, trong miệng hô:
- Xem đao!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com