Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 754: Xung đột (p1)



Cùng lúc đó, nam điện Phiêu Diêu Phông.

Liễu Thiện Y nhìn thoáng qua tin tức do Đường Kiếp đưa tới, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Mọi người không biết, cái tên đột nhiên đi ra kia là người mọi người đều ghét, quy củ ngàn năm cứ như vậy mà bị phá hủy…

Trên Tiên Tung núi.

Nã Sơn cúi đầu, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Hắc Nhãn nhào lộn qua, giống như một con khỉ nhỏ dừng ở trước người Nã Sơn, cười hì hì nói:
- Nã Sơn đại ca, vẫn còn mặt nhăn mày nhó vì lão nhân Huyết Tộc kia sao? Dù sao cũng là chuyện binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cần gì phải sợ?

Nã Sơn hừ một tiếng:
- Tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì.

Quay người lại nhìn về phía xa, ánh mắt dừng lại ở trên bóng dáng màu đỏ phía xa xa, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.

Nên tới rốt cục vẫn phải tới.

Không nghĩ tới cho dù trốn vào Vạn Bảo Thiên cũng không tránh khỏi sự đuổi giết của vị lão tổ này.

Mà cũng đúng, với cái tên Huyết Hà, cho dù là tháp Thiên Hỏa cũng không thể không nhún nhường vài phần.

Bất quá nếu hắn tiến vào, vì sao lại không đi tìm Đường Kiếp, ngược lại còn ở chỗ này đợi Tam Tiên Điện xuất thế?

Là ôm cây đợi thỏ sao?

Hay là có tính toán khác?

Nã Sơn vẫn không có lời giải đáp đối với cái suy nghĩ này.

Cho dù không nghĩ ra mục đích của Huyết Hà, nhưng có một chuyện Nã Sơn hiểu được, cho dù có người ở đây, Đường Kiếp hơn phân nửa cũng sẽ không hiện thân, lần này chiến trận tiểu ngũ hành coi như là uổng công rồi.

Không chỉ như thế, Nã Sơn còn lo lắng Huyết Hà Chủ có nhớ việc lần trước hay không. Nếu như hắn một lòng báo thù, lấy chuyện lần trước phân thân bị giết đổ vào trên đầu mấy người bọn hắn, sự tình đó thật có chút phiền toái.

Là Đại Hành Giả đứng đầu, Nã Sơn không thể không suy xét tất cả hậu quả có thể xảy ra kế tiếp, thế cho nên tâm tư vô cùng mạnh.

So sánh với Nã Sơn, ý tưởng của đám người Hắc Nhãn đơn giản hơn rất nhiều ———— nếu lão tiểu tử đó không chết, vậy giết thêm một lần nữa là được rồi.

Đơn giản nhất chính là sử dụng bạo lực.

Nã Sơn khóc không ra nước mắt, có ý muốn nói cho bọn hắn biết thân phận đối phương, nhưng ngẫm lại nếu nói sẽ càng hỏng bét, cũng chỉ có thể đi từng bước.

Ở tại Tam Tiên Điện nơi xa, theo thời gian trôi qua, kiếm quang vẫn đang không ngừng giảm xuống.

Từ hào quang vạn trượng lúc ban đầu dần dần biến thành ánh chiều tà lúc mặt trời lặn.

Đám người vây tụ ở bên ngoài Tam Tiên Điện cũng càng ngày càng nhiều.

Trên Vân Vụ Phong, người của Đông Thiên Vương từ mười ba người tăng lên tới mười bảy, trên Phiêu Diêu Phong lại có mười tám tên Đại Hành Giả của Nam Thiên Vương, bên Nã Sơn trừ Đường Kiếp không tới còn có hai người. Tới ít nhất là người thuộc Bắc Thiên Vương, hai mươi Đại Hành Giả chỉ xuất hiện mười ba người, còn bảy người chưa từng xuất hiện, trong đó có năm người ngã xuống tại Thần Hỏa Cốc, khiến lão nhân gầy còm cầm đầu cũng vì thế mà mặt tái đi.

Cuối cùng, khi hào quang trên Tam Tiên Điện co lại thành một đoàn, mọi người cùng nhau hành động.

Bọn họ bay về phía Tam Tiên Điện, đi vào trước cửa điện Tam Tiên Điện, duy chỉ có Huyết Hà Chủ vẫn bất động, đứng sừng sững phía xa xa như trước.

Thế lực bốn phương đồng thời tụ tập ở trước Tam Tiên Điện, đều tự bảo trì một khoảng cách với nhau, cũng cảnh giác với nhau mà không nói.

Vẫn là Nã Sơn phát ra một tiếng cười dài sang sảng nói:
- Tam Tiên Điện đã sắp mở, không biết chư vị có tính toán gì không?

Mặc dù kiếm quang của Tam Tiên Điện đã lui đi, cũng không đồng nghĩa là không tồn tại. Một khi tiến vào vô số người quá mạnh mẽ, rất sẽ dàng khiến kiếm quang bắn ngược lại.

Cho nên khi tiến vào, nhất định phải tuần hoàn tiến hành theo nguyên tắc, từng bước từng bước tiến vào chứ không phải xông tới như ong vỡ tổ.

Người nào đi vào trước nhất định giữ lấy ưu thế, bởi vậy mỗi một lần Tam Tiên Điện mở ra, thế lực bốn phương đều vì ai nhập danh trước mà tranh luận một phen, thậm chí còn đánh nhau một trận. Trong đại đa số thời điểm, người thắng đều là bên Bắc Thiên Vương, ai bảo cảnh giới bọn họ lại cao nhất chứ, cho dù thu hoạch của bọn họ vĩnh viễn là thấp nhất.

Thời điểm nghe xong lời nói của Nã Sơn…. Liễu Thiện Y cười nói:
- Còn có thể tính toán gì chứ, ta đề nghị là bốc thăm.

Họa công tử nói:
- Ta đồng ý, như thế là đơn giản nhất, cũng tránh tổn thương tới hòa khí. Không biết ý của Huyền Quy đại nhân như thế nào?

Nếu là trước kia, đề nghị bốc thăm này nhất định sẽ người của Bắc Thiên Vương sẽ phản đối, từ trước đến nay người của Bắc Thiên Vương đều khăng khăng được ưu tiên.

Nhưng giờ khắc này, sao khi lão già gầy còm kia khi xong, ngẫm nghĩ một chút lại gật đầu nói:
- Tán thành!

Liễu Thiện Y che miệng cười nói:
- Hiếm khi thấy Huyền Quy địa nhân có tính nết tốt như vậy. Người ta thật đúng là sợ Huyền Quy đại nhân không đồng ý, không nói hai lời liền tiến lên đánh nhau, vậy cũng thật phiền toái.

Một gã Đại Hành Giả bên cạnh cười nhạo:
- Hắn cũng muốn thế, chỉ tiếc là người quá ít.

Bởi vì người của Bắc Thiên Vương có cảnh giới tương đối cao nên vô cùng hiếu chiến, lấy việc tranh giành là trên hết. Tuy nhiên lúc này, chưa vào được Tam Tiên Điện đã bị mất bảy tên, nhất là ngay cả Hổ Yêu Huyết Hồn cũng không thấy bóng dáng, có lẽ là lành ít dữ nhiều. Vì thế Huyền Quy lão nhân kia cũng không dám cậy mạnh, chỉ có thể lui trước một bước, xem xét kỹ tình hình.

Giờ phút này nghe được lời nói của Đại Hành Giả kia…. Trong mắt Huyền Quy lão nhân lưu chuyển ra một tia sát ý:
- Điếc không sợ súng!

Một cỗ hơi thở lạnh như băng xông về phía Đại Hành Giả kia.

Liễu Thiện Y vung khăn tay lên, một luồng gió nhẹ đã phủi đi hàn ý lạnh thấu xương kia:
- Thượng nhân cần gì phải so đo.

Quay đầu nói với Đại Hành Giả kia:
- La Hồng, ngươi nói năng lỗ mãng với thượng nhân, phạt ngươi không được tham dự rút thăm, là người cuối cùng tiến vào Tam Tiên Điện.

- Cái gì?
Sắc mặt Đại Hành Giả gọi là La Hồng đại biến:
- Ngươi…

- Còn dám mạnh miệng!
Liễu Thiện Y đã một phát bắt được La Hồng, ném hắn ra xa bên ngoài.

Cú ném này vô cùng xa, La Hồng kia trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Bây giờ Huyền Quy Thượng Nhân mới nén xuống lửa giận trong lòng.

Lúc này Họa công tử đã lấy ra một đống cây thăm bằng trúc, nói:
- Nơi này có sáu mươi lăm ấn ký, mỗi cây ứng một con số. Mọi người theo thứ tự rút thăm, tuân theo con số rút được mà tiến vào. Đương nhiên, ta là người làm ra nên sẽ không tham dự, một cây cuối cùng là của ta.

Nói xong đã bung thẻ rút thăm ra, mỗi người đều chộp lấy một cây thăm trên không trung.

Đám người tu tiên này là loại người như thế nào chứ. Mỗi một người đều có ánh mắt như điện, cùng nhau nhìn về phía cây thăm bằng trúc trên không trung, nháy mắt tìm được con số mình cần, sau đó đồng loạt ra tay.

Nã Sơn vung tay lên, chụp vào cây thăm bằng trúc viết cố “1”, ngay thời điểm sắp lấy được, một cơn gió đột nhiên đánh tới, đụng trúng cây thăm bằng trúc kia một cái khiến Nã Sơn không thể bắt được. Một gã Đại Hành Giả vứt cây thăm trong tya mình đi, chộp về phía cây thăm bằng trúc kia. Tuy nhiên ngay lúc hắn sắp lấy được, thân thể cũng đã bị một gã Đại Hành Giả khác đánh bay.

Bốn phương vào thời khắc này đánh đập tàn nhẫn, đều bởi vì tranh đoạt cây thăm bằng trúc.

Cái này chính là quy củ của tu giới, cho dù là rút thăm cũng là nơi để người có thực lực mạnh phát huy.

Những cây thăm bằng trúc này đều được Họa công tử chế tạo từ Tây Sơn Lãnh Mi trúc, vô cùng cứng cỏi, có thể trải qua sự tấn công của các loại pháp thuật. Thời khắc này mọi người đồng thời ra tay khiến đầy trời đều là một mảnh quang diễm.

Đặc biệt những con số gần phía trước trên cây thăm bằng trúc đều được tranh giành kịch liệt nhất, chỉ thấy Huyền Quy Thượng nhân, Liễu Thiện Y, Nã Sơn và đám người Hắc Nhãn đều ra tay, gào thét tào ra một mảnh sóng khí ồn ào sôi sục. Mặc dù nói tranh giành chỉ là thứ tụ, không đáng đại khai sát giới, nhưng không gian trước Tam Tiên Điện vẫn hiện lên khí kình mênh mông ngập trời, khiến người ngoài không thể tới gần.

Huyền Quy thượng nhân kia không hổ là cường nhân Yêu Tộc, tu vi Hóa Hồn. Toàn lực vận dụng, đóng băng khắp nơi khiến đám người cường đại như Nã Sơn cũng bước đi gian nan, chính hắn lại thừa thắng xông lên, một phát bắt được cây thăm số một kia, cười to nói:
- Lấy được rồi!

Mất đi cây thăm số 1, những người bên ngoài đều quay lại tranh dành số 2, lần này vẫn như cũ là bị một gã cường nhân Hóa Hồn của Yêu Tộc lấy được.

Cây thăm số 3 thuộc về Nã Sơn, dựa vào một thân thần lực, hắn cứng rắn mở ra tất cả trở ngại, lấy được số 3. Số 4 thuộc về Liễu Thiện Y, luận về thực lực có lẽ nàng thấp hơn những người khác một ít, nhưng khi nàng thi triển ra mị công lại khiến người khác tâm thần khẽ động, khó có thể tự chủ, thậm chí nguyện ý chủ động vì nàng mà lao đầu vào lửa. Bên trong hỗn chiến, Liễu Thiện Y thuận lợi bắt được số 4.

Cây thăm số năm thuộc về Họa công tử. Không biết sao con số này vẫn không bị người khác chú ý, cứ như vậy từ không trung rơi thẳng xuống, rớt dưới chân Họa công tử. Họa công tử dù chưa ra tay nhưng xếp hạng thẻ thăm này cũng không hề thấp.

Tuy rằng mọi người đều biết rằng nhất định trước đó hắn đã giở trò quỷ ở trên thẻ thăm này, nhưng lại không nhìn ra thủ đoạn của hắn, cũng không thể nói cái gì. Nếu hắn lựa chọn để số 1 cho mình, mọi người khẳng định không chịu, nhưng thẻ thăm số năm…. Với thực lực và địa vị của Họa công tử, đó cũng không phải là chuyện gì quá phận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com