Vẻn vẹn chỉ là kình khí phun ra từ hai lỗ múi của cự thú thôi cũng đã đủ thổi bay đám người đi.
Một cảnh tượng kinh khủng hơn nữa diễn ra, cự thú kia vung ra một trảo, liền bắt được một đại hành giả, rồi xách hắn ra trước mặt, giống như đang nhìn một khối thịt tươi mĩ vị vậy. Nó nhìn “trìu mến” một hồi, sau đó thuận tay vứt gã đại hành giả kia vào miệng.
Cùng với cái nuốt của cự thú, tiếng hét thảm thê lương của tên đại hành giả đột nhiên im hẳn.
Nhưng cự thú cũng không dừng lại chút nào, chụp tay vào giữa, đám đại hành giả tử thương nghiêm trọng, cực kì thê thảm.
Đứng trên đầu cự thú, Huyết Hà Chi Chủ ngông cuồng, kiêu ngạo hét lên: - Đường Kiếp, lần này ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?
Nhìn cự thú kia thật sâu, Đường Kiếp hừ một tiếng, nói: - Chỉ là lực lượng thuần túy sao? Ta thích!
Ta thích!
Hai chữ này lọt vào tai Huyết Hà Chi Chủ, đột nhiên toàn thân y run lên.
Lúc đó bất chợt hắn có cảm giác như mình chưa bao giờ nhìn thấu được Đường Kiếp.
Những thủ đoạn của Đường Kiếp, luôn nằm ngoài những gì y tưởng tượng.
Ngay sau đó, Đường Kiếp đã lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Nhẹ nhàng vung lên, vô hạn núi sông ẩn hiện phía chân trời.
- Đây là… Huyết Hà Chi Chủ nhìn mà kinh hãi: - Tiểu thế giới độc lập? Vậy mà ngươi lại có tiểu thế giới độc lập?
Hắn hao tổn hết tâm tư để tiến vào Vạn Bảo Thiên, chính là vì thuộc tính tiểu thể giới của nơi này, cũng chỉ có những tồn tại cấp bậc như hắn mới biết tiểu thế giới độc lập có ý nghĩa như thế nào.
So với Tiên Thiên Đạo Binh còn có ý nghĩa lớn hơn, đó là một đỉnh núi trên tiên lộ vô tận, là một cấp độ mới, một độ cao mới.
Nó là cuối cùng, là chung điểm, là kết thúc, là điểm cuối cùng dưới mức thiên đạo.
Cũng không biết có bao nhiêu đại năng cấp Tiên Đài sẵn sàng liều mạng vì một thế giới độc lập mà đầy đủ.
Vậy mà hiện tại một Linh Hoàn chân nhân nho nhỏ không ngờ lại nắm giữ một tiểu thế giới độc lập.
Mặc dù thế giới này còn non nớt, độ thành thục còn thua xa Vạn Bảo Thiên, nhưng cũng đã là một thế giới có khuôn có nét, bừng bừng sinh cơ, điều này làm Huyết Hà Chi Chủ không thể không run sợ.
Ngay khi hắn cảm thấy khiếp sợ, từ trong vô tận sông núi một bóng người cường tráng lao ra.
Bóng người này vừa mới rơi xuống, thân hình liền không ngừng phóng đại trong mây mù, thậm chí vượt qua Nã Sơn, tiếp tục tăng trưởng cho đến khi tiếp cận độ cao của cự thú kia mới ngừng lại.
Chính là bản thể của Đường Kiếp!
Độ cao thực sự của bản thể đương nhiên không phải như vậy, tuy nhiên hình thể của bản thể có thể biến đổi, có thể thu nhỏ thì tất nhiên cũng có thể tăng trưởng, chỉ là lực lượng sẽ không thay đổi, biến lớn thế này chỉ vì để chiến đấu với cự thú dễ dàng hơn mà thôi.
Giây phút vừa xuất hiện, bản thể liền cất tiếng cười to nói: - Ngươi là của ta!
Nói xong liền giáng một quyền về phía cự thú.
Cự thú “ngao” lên một tiếng, cự trảo đồng dạng cũng chụp về phía bản thể.
Một người một thú, hai bàn tay khổng lồ va chạm, liền giống như hai ngọn núi đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh người. Một luồng sức mạnh vô biên được sinh ra từ cuộc va chạm, hình thành một cơn lốc, thổi bay đám người về phía xa.
Lại nhìn bản thể, dưới một kích lại chị chấn lùi một khoảng mới dừng lại được.
Đây là lần đầu tiên bản thể bị đối phương áp chế về mặt sức mạnh. Khi nãy hắn biến thành khổng lồ, cũng là Kim Cương Chi Thể trung kỳ đỉnh phong, nhưng có vẻ vẫn còn kém cự thú một bậc.
Nhưng như vậy bản thể cũng không hề để ý, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Trong mắt hắn dâng lên chiến ý ngút trời, cất tiếng người to, nói: - Thống khoái! Quá đã! Tiếp nào!
Nói xong lại gào thét xông lên lần nữa.
Cự thú như rất bất mãn vì sự kiêu ngạo của bản thể Đường Kiếp, liền phát ra một tiếng gầm rú cuồng bạo, bàn tay thô to quét tới, một cái tát trúng vào người bản thế, đánh bay hắn ra ngoài.
Lực lượng của cự thú này mặc dù lớn hơn gấp bội so với bản thể, nhưng không thể trong một kích mà làm trọng thương hắn được, năng lực khôi phục của bản thể lại rất mạnh mẽ, kết quả chính là tuy lần nào cũng đánh bay bản thể nhưng lại cũng không thật sự làm gì được hắn.
Điều này làm cho cự thú không khỏi tức giận.
Nó gầm rú cuồng bạo, huyết quang trên người chợt lóe, ngay sau đó lại đánh ra một chưởng, đánh bản thể bay lên.
Bản thể ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, hét lớn: - Tưởng mỗi mình ngươi biết phát lực sao? Lão tử cũng biết! Biến đổi!
Rống lên một tiếng điên cuồng, Mục Dương Châu phát động, bản thể mọc ra ba đầu sáu tay.
Ngoại trừ bốn cánh tay ra, quan trọng nhất là lực lượng của hắn, do nhờ vào Mục Dương Châu mà tăng vọt.
Lực lượng tăng lên gấp ba lần, đúng là chí bảo mà hết thảy những người luyện thể đều mơ ước.
Lúc này cơ thể của bản thể tràn đầy mạch máu, toàn thân trên dưới mỗi một khối cơ thể đều run rẩy, mang theo lực lượng khủng bố.
Vân Mẫu Tinh Kim Đại Phủ và Bát Hoang Thương Thiên Kích trong tay cũng đồng dạng biến lớn.
Ba cái đầu đồng thời thét lên cuồng ngạo cực điểm: - Tiếp nữa!
Nói xong liền phóng về phía cự thú.
Lại một hồi trời đất rung chuyển nữa.
Lần này bản thể không bị đánh bay nữa mà đánh ngang tay với cự thú. Sóng triều công kích mãnh liệt làm khoảng không gian giữa hai người khổng lồ không thể có thêm bất kì tồn tại nào khác. Phân thân Huyết Hà đang luyện hóa Kiếm Linh kia cũng bị hất bay ra xa.
Không chờ y hạ xuống, một nắm tay của bản thể đã nhanh chóng bắt lấy y.
Đoạn cầm y lên, cái đầu to lớn của bản thể cười ha hả. Huyết Hà Chi Chủ biết là không hay rồi.
Ngay sau đó, chỉ thấy bản thể bóp nhẹ một cái, khối phân thân này đã bị hắn bóp nát.
Máu loãng xung thiên chảy ra từ giữa kẽ ngón tay của bản thể, Huyết Hà Chi Chủ cố gắng ngưng tụ lại thân thể của mình.
Ngay lúc hắn đang ngưng kết, phân thân Đường Kiếp ở phía xa đã hô lớn với Nã Sơn: - Nã Sơn, ngươi còn đánh được nữa không?
Nã Sơn đầu tiên là ngây người ra, sau đó lớn tiếng nói: - Đương nhiên! Ta còn sống, dũng sĩ Huyết tộc ta chỉ cần còn sống là còn có thể chiến đấu!
Nói xong hắn lại một lần nữa đứng lên, bước nhanh về phía Đường Kiếp. Toàn thân máu tươi vẫn chảy xuôi như trước, xương gãy đã phục hồi như cũ, thương thế chưa khỏi hắn, đau đớn vẫn còn bám lấy hắn, vậy mà Nã Sơn lại như chẳng cảm giác thấy gì.
Đường Kiếp cười cười: - Nếu như vậy... Tiểu ngũ hành chiến trận!
Mấy người Hắc Nhãn, Thủy Yêu nhìn nhau, đột nhiên đồng thời mỉm cười, cùng nhau hô lớn: - Ai về chỗ nấy, tiểu ngũ hành chiến trận!
Đen, vàng, xanh, trắng bốn đạo khí trụ đã đồng thời phóng lên cao.
Đế Nhận trong tay Đường Kiếp vung lên, một cột sáng kim sắc cũng theo đó mà sáng lên: - Lấy ta làm hạch tâm, Vạn Tượng Biến!
- Cái gì? Vạn Tượng Biến? Mọi người cùng kinh sợ.
Vạn Tượng Biến là một trong những biến mạnh nhất đồng thời cũng khó khăn, phức tạp nhất trong tiểu ngũ hành chiến trận. Đây cũng là một trong ba biến bọn họ thủy chung vẫn không thể hoàn thành, vậy mà hiện tai Đường Kiếp lại muốn sử dụng Vạn Tượng Biến?
Đường Kiếp mỉm cười: - Tin tưởng ta!
Một câu này lọt vào tai bốn người, lại cùng chung cừu địch, tâm tình bốn người kích động, cùng nhau quát lên: - Được!
Bốn đạo quang trụ cùng nhau hướng về phía Đường Kiếp, ngũ quang tụ họp, tỏa ra ánh sáng mê ly rực rỡ, dường như tất cả sắc thái trên thế gian giờ phút này đều ngưng tụ lại với nhau, sáng rọi vô tận, lại giống như ảo hóa ra hình ảnh của hàng nghìn hàng vạn chúng sinh.
Vạn Tượng Biến!
Tuy nhiên ngay sau đó, cột sáng ngưng tụ đột nhiên lung lay, có vẻ như sắp tan rã.
Hắc Nhãn kinh hãi, thất thanh kêu lên: - Không tốt, biến hóa quá lớn, khó có thể duy trì, Vạn Tượng quang trụ sắp hỏng rồi!
- Đừng hoảng hốt! Đường Kiếp quát khẽ, lại một tấm trận đồ bay ra, rõ ràng cũng là một đạo ánh sáng, dừng lại ở quang trụ, Vạn Tượng quang trụ khi nãy còn lung lay lại một lần nữa được ổn định lại.
Liền đó, Đường Kiếp khống chế cột sáng này chiếu về phía trước.
Lúc này chiếu đúng vào phân thân Huyết Hà cấp Hóa Hồn vừa bị bản thể bóp vỡ thành huyết thủy.
Bản thể tuy có lực lượng vô tận, nhưng lại không bắt được dòng máu loãng này.
Dòng máu loãng này bay trốn trên không trung, ngay cả ngưng tụ cũng không dám, tưởng như sắp thoát đi đột nhiên một đạo Vạn Tượng quang trụ lại hạ xuống chiếu đúng vào nó.
Ngay sau đó chỉ thấy tảng lớn máu loãng của Huyết Hà Chi Chủ bị hút vào bên trong cột sáng, bất kể y có giãy dụa, biến hóa thế nào cũng không chạy thoát được khỏi Vạn Tượng quang trụ. Trong màu sắc rực rỡ mê ly, Huyết Hà Chi Chủ phát ra tiếng rít gào thê thảm, rốt cục tan biến.
Lại một phân thân cấp Hóa Hồn nữa chết đi.
Huyết Nhục Ma Bàn của Đường Kiếp xoay một vòng, hút lấy huyết mã não, thuận tay bắt lấy.
Vô Lượng Kiếm cũng đã trở lại.
Ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, Đường Kiếp bắt lấy Vô Lượng Kiếm lại trực tiếp ném cho phân thân Hóa Hồn cuối cùng: - Ngươi! Tiếp tục!
Huyết Hà Chi Chủ tức đến mức suýt hộc máu.
Chỉ có điều Vô Lượng Kiếm này cho dù nóng bỏng tay, y cũng nhất định phải tiếp lấy, chỉ có luyện hóa nó y mới có thể chính thức nắm được Vạn Bảo Thiên này trong tay.
Thời khắc nhận lấy Vô Lượng Kiếm, cuối cùng phân thân Hóa Hồn cũng không thể không tách khỏi chiến đấu.
Tình thế bởi vậy mà đột ngột xoay chuyển.
Cự thú bị bản thể bám trụ, mà đám phân thân Huyết Hà có thể chiến đấu bên này cũng chỉ có mười khối Tâm Ma kỳ, thực lực giảm đi một nửa.