Thần bí nhất trong mười hai đại đạo, không thể đoán trước, khó có thể nắm giữ, là đại đạo chỉ dưới thiên đạo.
Khó ngộ, khó giải, khó tìm, khó thấu.
Đường Kiếp dùng trí tuệ đạo tìm hiểu về mười hai đại đạo, ngộ âm dương, hiểu ngũ hành, giải thời không, thông sinh mạng, thậm chí ngay cả đạo nhân quả cũng hiểu, nhưng lại không thể ngộ được một tia vận mệnh, bởi vậy có thể thấy tìm hiểu được đạo này khó khăn tới mức nào.
Đạo tắc là đạo vân ngưng tụ, là biểu tượng đạo pháp, cực trí đạo hạnh, là cái thể hiện đại đạo chân thực nhất, là chí bảo trong mắt người tu đạo.
Mà giờ phút này, một Vận Mệnh Đạo Tắc đang giẫy giụa ở trong tay Đường Kiếp.
Nó giống như vô số điểm sáng tập hợp, vừa chân thực lại vừa không chân thực, trong lúc vặn vẹo, dường như đã có thể nhìn thấy đạo vân lúc ẩn lúc hiện, chợt tụ chợt tan, biến đổi thất thường, khó có thể nắm lấy.
Nó giống như một con cá chạch nhỏ không an phận, sau khi nhảy lên vài cái, nó liền tiến sâu vào trong lòng bàn tay của Đường Kiếp, biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Nhưng đây là do một mình Đường Kiếp mạo hiểm tính mạng mới giành được, mọi người cũng không thể nói gì.
Chỉ có Hắc Nhãn là vẫn tràn trề hăng hái, hỏi:
- Vậy có phải là sau khi có được Vận Mệnh Đạo Tắc này, trong tương lai ngươi cũng có thể diễn biến thiên cơ đúng không? A, vậy lúc đó chẳng phải ngươi sẽ biến thành một thầy bói sao?
Đường Kiếp không nói gì.
Nhưng sự thật đúng như lời Hắc Nhãn nói.
Năng lực quan trọng nhất của Vận Mệnh Đạo Tắc chính là diễn biến thiên cơ, hiểu rõ tương lai.
Tuy ngay cả Vận Mệnh Thiên Bàn cũng không thể vạch ra được một tương lai chuẩn xác tuyệt đối, nhưng bất kể là khả năng gì, chỉ cần tồn tại là đều có ý nghĩa, đều rất cần thiết.
Quan trọng nhất là mặc dù không thể diễn hóa chân thật vận mệnh của mình nhưng ít nhất trong quá trình tu luyện, nó có thể đưa ra khá nhiều vận mệnh cố định, chỉ cần đi theo vận mệnh tốt nhất, con đường tu tiên sẽ bớt gập ghềnh hơn.
Tuy vậy, Đường Kiếp vẫn trả lời:
- Quả thật Vận Mệnh Đạo Tắc có năng lực này nhưng chỉ dựa vào nó thì không đủ. Đừng quên những suy tính của toàn bộ đại trận Thiên Diễn đều là có giới hạn, chỉ dựa vào một con đường thì không thể nào đạt được thành tựu. Nhưng nếu coi đây là nền tảng để tìm hiểu vận mệnh thì cũng không phải là không có khả năng trong tương lai sẽ trở thành một Thiên Cơ tử.
- Vậy trong tương lai nhất định ta phải nhờ Đường Kiếp đại ca tính số cho ta một phen!
Hắc Nhãn hưng phấn cười to. Hắn không có tính đố kỵ như nhiều người kia, liền không chút khách khí nói ra yêu cầu của mình. Hắn thật sự là người chí tình chí nghĩa, đồng thời cũng thể hiện mình đã coi Đường Kiếp là một vị bằng hữu.
- Đó là lẽ tất nhiên.
Đường Kiếp trả lời.
Bởi vì mọi người ngay cạnh sườn cho nên hắn không thể giấu chuyện mình đã đạt được Vận Mệnh Đạo Tắc. Tuy hắn có thể không nói ra nhưng nhất định sẽ khiến cho mọi người xem hắn là loại người tham lam ích kỷ. Lúc này đang phải đối phó với cường địch, nếu làm việc như thế thì chẳng khác nào là tự chui đầu vào rọ.
Bởi vậy cho nên Đường Kiếp cũng không giấu diếm, ngược lại còn thoải mái để lộ ra ngoài. Hắn nói:
- Vận Mệnh Đạo Tắc với ta đã hòa làm một thể, không thể phân cách. Thứ này am hiểu nhất chính là điểm hóa thiên cơ. Ta có thể điểm hóa cho mình, cũng có thể điểm hóa cho mọi người. Một trận chiến hôm nay, ai có thể sống đều là bạn tốt chiến đấu kề vai, đồng sinh cộng tử. Đường Kiếp ta có thì mọi người đều có. Sau này, nếu có điều gì cần, chỉ cần lên tiếng, Đường Kiếp nhất định sẽ không chối từ.
Lời này vừa ra, trong lòng mọi người bình phục.
Ai cũng biết lợi ích vô hạn của Vận Mệnh Đạo Tắc, Đường Kiếp tỏ thái độ như thế đã là cực kỳ khẳng khái hào phóng, khiến cho đám người vốn ganh tỵ kia cũng cảm thấy hứng khởi. Giờ phút này, bọn họ lại thấy Vận Mệnh Đạo Tắc rơi vào trong tay người này chính là lựa chọn tốt nhất.
Đột nhiên Nã Sơn lên tiếng, nói:
- Bây giờ nói những chuyện này là quá sớm đấy, đừng quên chận chiến đấu vẫn chưa chấm dứt.
Quay đầu nhìn lại, thấy tám phân thân Huyết Hà đang đứng ở nơi cách đó không xa.
Một phân thân Hóa Hồn cầm Vô Lượng kiếm trong tay, Kiếm Linh không hề có chút động tĩnh nào, xem ra đã bị thu phục hoàn toàn, hơn nữa, Kiếm Linh ở bốn phương tám hướng bên ngoài cũng dần dần thối lui.
Bảy phân thân Tâm Ma khác thì đứng thành hình chữ nhất, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Phân thân Hóa Hồn kia thét dài, nói:
- Không ngờ có thể tiêu diệt được tất cả vệ sĩ Huyết Hà ta, nhưng các ngươi cũng mệt rồi. Giờ thì tính sao? Hiện giờ Kiếm Linh đã bị ta thu phục, Vạn Bảo Thiên hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ta, ta chính là chủ nhân một phương thế giới này.
- Nắm trong tay một phương thì đã sao?
Đường Kiếp nói:
- Chỉ là có thể dẫn động sức mạnh của thiên địa mà thôi. Ngươi vốn là thân Hóa Hồn, hơn nữa cộng thêm lực lượng của bẩy phân thân Tâm Ma này nữa, cũng coi như là đạt tới được nửa bước Tử Phủ, tự thân vốn đã có thể dẫn động được sức mạnh nhất định của thiên địa. Cho nên điểm ngoại lực ấy cũng không thể tính là một trợ giúp lớn, đúng không?
Huyết Hà ngẩn người một lát rồi cười lớn:
- Hảo tiểu tử, không ngờ có thể hiểu được một chút bí mật của Tử Phủ, nhưng ngươi vẫn biết ít lắm. Ngươi cho rằng ta nắm giữ một tiểu thế giới độc lập chỉ là vì muốn mượn một chút lực thế giới kia sao? Ha ha ha, sai hoàn toàn. Một thế giới độc lập chân chính đại biểu cho đạo của chính mình?
- Đạo của chính mình?
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên.
Huyết Hà chi chủ nói tiếp:
- Ngươi cho rằng đạo là vật gì? Đạo giả, thế giới tồn tại như tảng đá, vạn vật vận chuyển là pháp tắc. Nếu ngươi đã có được một thế giới độc lập, sẽ đặt được nền móng cho thế giới này, thư đạo, lập pháp. Bản thân ngươi cũng đã có được tiểu thế giới độc lập nhưng ngươi đã từng làm việc này chưa?
Trong lòng Đường Kiếp rung động, lắc đầu theo bản năng.
Huyết Hà chi chủ cười ha hả:
- Cho nên ngươi vẫn chỉ là người ngoài ngành, cái gì cũng đều không rõ. Bởi vì ngươi căn bản còn chưa dung nhập vào trong thế giới của ngươi cho nên ngươi chưa cảm thấy bất kỳ đạo tắc gì trong thế giới độc lập của ta. Ngươi có được một tiểu thế giới độc lập chân chính, ngươi chính là thiên đạo của nó!
Ngươi chính là thiên đạo của nó!
Những lời này khiến cho Đường Kiếp chấn động tâm thần, hoa mắt chóng mặt.
Thì ra đây mới là ý nghĩa đích thực của thế giới độc lập sao?
Vậy sự lý giải và vận dụng trước đây của mình đối với Sơn Hà Xã Tắc Đồ quả thật là quá nông cạn rồi.
Chẳng trách Huyết Hà chi chủ hao hết tâm tư để cướp đoạt Vạn Bảo Thiên.
Bởi vì có được thế giới này, y mới có thể có cơ hội nhìn trộm thiên đạo.
Thời khắc này, Đường Kiếp kinh ngạc nhìn Huyết Hà chi chủ, nói:
- Thì ra là thế, đa tạ lão tổ đã giải thích mối nghi ngờ trong lòng Đường Kiếp.
Nói xong khom người thật sâu bái Huyết Hà chi chủ.
Huyết Hà phất phất tay, nói:
- Không có gì, dù sao các ngươi cũng đều phải chết. Đường Kiếp, thừa dịp thế giới mới này của ta chưa cường đại, chưa thể phát huy được diệu dụng chân chính của nó, ngươi còn có thủ đoạn gì thì mau xuất hết ra đi.
Y nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp nói lời rộng lượng, giống như đang rất mong đợi điều gì.
Đường Kiếp vẫn đứng yên, chỉ nhìn chằm chằm vào lưỡi Vô Lượng Kiếm.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Quả thật ta cũng còn một chút thủ đoạn có thể khắc chế lão tổ.
- Vậy thì dùng đi, nói nhiều lời vô ích làm gì.
Huyết Hà chi chủ thiếu kiên nhẫn, nói.
Hai người này thật kỳ lạ, thời khắc này đều không động thủ, chỉ đại phóng miệng pháo ở trong này.
Huyết Hà chi chủ phá lệ hào phóng, chẳng những không công kích Đường Kiếp mà lại còn giục Đường Kiếp mau thi triển thủ đoạn của mình. Đường Kiếp lại giống như đang e ngại điều gì đó, đang cân nhắc trước sau, chỉ là nói ngoài miệng chứ cũng không có động tác gì.
Mọi người bị câu qua câu lại của hai người bọn họ làm cho nhức đầu hoa mắt, không hiểu chuyện gì. Một hồi lâu sau, rốt cuộc Huyết Hà chi chủ không kiên nhẫn được nữa, liền quát lớn:
- Đường Kiếp, cho ngươi cơ hội ngươi không cần, đừng trách lão phu không khách khí.
Dứt lời, Vô Lượng kiếm đã bay lên không trung, phát ra luồng hào quang cực lớn.
Theo luồng sáng này, trong Kiếm Linh phát ra một tiếng gọi, lập tức Kiếm Linh từ bốn phương tám hướng đều bay tới, giống như đang hưởng ứng lời kêu gọi này vậy. Toàn bộ thần kiếm uy năng trong Vạn Bảo Thiên bắt đầu tập trung về bên này, một khi đồng loạt chém xuống, chắc chắn sẽ là một công kích long trời lở đất, không người nào có thể chống đỡ nổi.
Sắc mặt Nã Sơn biến đổi kịch liệt, y lắp bắp nói:
- Chính là cái này, chính là cái này… Ta nhìn thấy cái này!
Một khắc này, tất cả mọi người đã bị bao phủ ở dưới bầu trời kiếm quang.
Nhìn thấy mọi người sẽ chết, Đường Kiếp thở dài nói:
- Lão tổ thịnh tình như vậy, Đường Kiếp không dám nhận. Vô Lượng tuy mạnh nhưng có kiếm mà không có vỏ, mũi nhọn có thể phóng mà không thể thu, cứng quá thì dễ gẫy.
Nói xong, hắn giơ tay phải lên, một thanh vỏ kiếm đã ở trong tay.
Vỏ kiếm này vừa xuất hiện, quang hoa do Vô Lượng kiếm thả ra lập tức giảm đi, ngay cả Kiếm Linh cũng không dám kêu gọi nữa.
Đường Kiếp lại nói tiếp:
- Mặc dù mũi kiếm mãnh liệt nhưng vẫn cần có chuôi kiếm dẫn đường, không có chuôi tức là không có phương hướng.
Trong tay phải của hắn lại xuất hiện chuôi kiếm.
Vô Lượng kiếm trên bầu trời đột nhiên bay về phía chuôi kiếm, sau khi cắm vào chuôi, lúc này nó mới là một thanh kiếm hoàn chỉnh.
Huyết Hà chi chủ biến sắc, quát lớn:
- Vỏ kiếm và chuôi kiếm? Điều này sao có thể?
Đường Kiếp giơ Vô Lượng Kiếm lên cao, Kiếm Linh kia lại phát ra tiếng kêu gọi, không cam lòng ẩn vào trong kiếm, biến mất không thấy gì nữa.
Đồng thời Đường Kiếp tung Vô Lượng kiếm cùng vỏ kiếm lên cao, hét lớn:
- Đi đi
Trên không trung, Vô Lượng kiếm vẽ lên một đường cung dài, phát ra luồng sáng rực rỡ, dẫn động Kiếm Linh, hung hăng chém về phía Huyết Hà chi chủ.
- Không!
Huyết Hà chi chủ hoảng sợ hô to.
Trong lòng mọi người vô cùng phấn khởi, chỉ có Thủy Yêu là nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Vô Lượng kiếm phát ra uy năng vô tận, trong tích tắc chém vào Huyết Hà, đột nhiên nó ngừng lại, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Huyết Hà.
Phân thân Hóa Hồn Huyết Hà chi chủ kia ngửa mặt lên trời cười lớn, đột nhiên chỉ tay lên không trung, quát:
- Đốt!
Chỉ thấy quang ảnh đầy trời đều tản đi, trên bầu trời không còn bóng dáng gì của Vô Lượng kiếm. Tất cả kiếm quang kia đều hóa thành huyết sắc khôn cùng, tiêu tan bay mất, thậm chí hai trong số bẩy phân thân Tâm Ma cũng biến mất theo nó.
Duy chỉ có vỏ kiếm và chuôi kiếm kia là vẫn long lánh ở trên bầu trời, đơn độc treo trên không trung.
Huyết Hà chi chủ giơ tay bắt một cái, đã nắm vỏ kiếm và chuôi kiếm trong tay:
- Vỏ kiếm và chuôi kiếm là của ta.
- Chuyện này…
Nã Sơn thốt lên.
- Là ảo thuật!
Thủy Yêu nói tiếp.
Chẳng ai ngờ vừa rồi Huyết Hà chi chủ đã dùng thủ thuật che mắt.
Y căn bản không sử dụng Vô Lượng kiếm mà là âm mưu dùng ảo thuật để khiến cho Đường Kiếp phải lấy ra vỏ và chuôi kiếm mà thôi.
Không ai biết ngoài bất tử và phân thân ra, lão yêu quái này còn có thêm thủ đoạn ảo thuật, hơn nữa lại cực kỳ chân thật, thậm chí ngay cả Đường Kiếp cũng không thể nhìn thấu.
Đương nhiên muốn thực hiện được thủ đoạn này, lão già kia đã không tiếc phế bỏ hai phân thân Tâm Ma của mình.
Lấy máu của hai phân thân Tâm Ma làm đại giá để thi triển ra ảo thuật động trời này. Y đã lừa gạt được mọi người, cũng lừa được Đường Kiếp giao chuôi kiếm và vỏ kiếm ra.
Thời khắc này y giơ tay lên, Vô Lượng kiếm chân chính đã xuất hiện trong tay.
Đầu tiên y lau chùi dấu hiệu Đường Kiếp ở trên chuôi kiếm, sau đó cầm mũi kiếm cắm xuống chuôi kiếm, tạo thành Vô Lượng kiếm đầy đủ. Huyết Hà chi chủ quát lớn:
- Nhờ các ngươi khởi động đại trận Thiên Diễn cho nên ta mới có thể nhìn trộm thiên cơ, thấy rõ gian kế của ngươi, mới có thể bố trí phòng bị. Nếu không, lão phu vất vả luyện hóa được Kiếm Linh này nhưng cuối cùng lại là tiện nghi cho ngươi, chẳng phải đó là chuyện nực cười sao? Hiện giờ âm mưu của ngươi đã thất bại, còn có thủ đoạn nào nữa không? Ha ha ha, Đường Kiếp, hay là ngoan ngoãn chết ở dưới lưỡi Vô Lượng kiếm của ta, trở thành một phần tử của Vạn Bảo Thiên đi. Tương lai ta viết ra đại đạo, định chế thiên lý, trong vũ trụ hồng hoang vô tận tương lai cũng có một phần của ngươi, ngươi có thể kiêu ngạo đấy!
Nói xong, bàn tay lớn của y đè xuống, vô số kiếm quang hồi sinh trở lại.