Theo một trảo này, đoàn Thương Vân Thánh Hỏa trên trên pho tượng kia giống như cảm nhận được uy hiếp, ngọn lửa chợt bùng lên, cuồn cuộn như nước, phát ra khí thế đốt cháy thiên không. Bên trong lại ẩn hiện vô số hỏa diễm cự thú, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới, hung hăng nhìn Đường Kiếp, giương nanh múa vuốt, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Biến hóa bất ngờ này làm mọi người trong đại sảnh đều ngây người, từ trước tới giờ, Thương Vân Thánh Hỏa được giữ ở nơi này, là thứ mà vô số người kính trọng và ngưỡng mộ cúng bái, nhưng chưa một ai từng thấy phản ứng của nó giống như lúc này.
Đường Kiếp cũng cười nói: - Chủ nhân của ngươi cũng không cần ngươi nữa, sao phải khổ sở kháng cự làm gì, ngoan ngoãn cùng ta rời đi vẫn hơn.
Nói xong tay phải bắn ra, đầu ngón tay hắn đã tuôn ra một luồng lửa.
Ngọn lửa này mới xuất hiện liền hóa thành một con hỏa điểu nhỏ, bay múa trên không trung, chính là Hỏa Tinh Linh.
Hỏa Tinh Linh này vừa hiện, Thương Vân Thánh Hỏa khi nãy còn giương cung bạt kiếm bỗng trở nên dịu hẳn đi.
Chỉ thấy Hỏa Tinh Linh bay đến mặt trên của thánh hỏa, bay lách ba vòng, đột nhiên kêu lên một tiếng, đoàn Thương Vân Thánh Hỏa kia liền tắt đi đại bộ phận ngọn lửa, tự động ngưng tụ hướng về phía hỏa điểu trong không trung.
Hỏa Tinh Linh vốn là Thương Vân Thánh Hỏa thông linh mà thành, có lực hấp dẫn tự nhiên đối với hết thảy các loại lửa, lại bởi vì cùng chung một nguồn gốc nên càng có sức hấp dẫn trí mạng đối với Thương Vân Thánh Hỏa. Bởi vậy trộm thánh hỏa đối với người khác là một chuyện ngàn khó vạn khó, nhưng đối với Đường Kiếp lại chỉ là một cái phủi tay.
Lúc này đoàn Thương Vân Thánh Hỏa kia điên cuồng lao vào cơ thể của Hỏa Tinh Linh kia, hỏa điểu vẫy cánh, phát ra tiếng hót vui thích, thân hình được Thương Vân Thánh Hỏa rót vào đang không ngừng biến lớn.
Đúng lúc này, một luồng ý chí cường đại từ bên trong thánh hỏa xuất hiện, uy áp phát ra làm lòng người trầm xuống.
- Người nào lớn mật như thế, dám động vào thánh hỏa! Một thanh âm tràn đầy uy nghiêm vang lên trong lòng mọi người.
Hỏa Thiên Tôn!
Đây chính là ý chí của Hỏa Thiên Tôn, không nghĩ hắn vẫn để lại một đám ý niệm bên trong Thương Vân Thánh Hỏa.
Đối mặt với uy nghiêm mạnh mẽ của Hỏa Thiên Tôn, đám người nhất loạt quỳ xuống một mảng lớn.
Chỉ có Đường Kiếp vẫn như cũ đứng vững trong đại sảnh, ngay cả hình chiếu mang ý niệm của Quảng Pháp thiên thần hắn cung đã từng đánh một trận, sao có thể sợ hãi một tia ý niệm còn kém xa của Hỏa Thiên Tôn chứ? Hắn cười lạnh: - Hỏa Thiên Tôn thì thế nào? Chung quy cũng chỉ là một luồng ý niệm, có thể làm khó dễ được ta sao?
- Lớn mật! Giọng nói uy nghiêm vang lên trong đại sảnh.
Thương Vân Thánh Hỏa đình chỉ dung hợp với Hỏa Tinh Linh, hỏa diễm quang hoa còn dư lại bỗng bùng lên, bốc lên một mảnh sóng triều nóng bỏng. Ngọn lửa điên cuồng bay múa, đan dệt thành một khuôn mặt, chính là dáng vẻ của Hỏa Thiên Tôn.
Gương mặt khổng lồ bằng hỏa diễm này vừa mới xuất hiện liền mở cái miệng rộng, phun ra một luồng liệt diễm về phía Đường Kiếp.
Lửa cháy như trường long, gào thét nhắm về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp lại chỉ khẽ vỗ tay, Hỏa Tinh Linh trong không trung bỗng hót dài một tiếng, hé mỏ ra khẽ hút, hỏa diễm trường long mà khuôn mặt Hỏa Thiên Tôn phun ra đều bị nó hút vào trong miệng, cuối cùng nó còn tỏ thái độ, sờ sờ bụng tỏ vẻ vừa lòng.
Với năng lực của Hỏa Thiên Tôn, Hỏa Tinh Linh nhỏ bé này đương nhiên không có khả năng xếp ngang cùng hắn, nhưng hiện tại đó chỉ là một đám ý niệm, còn kém xa so với Hỏa Tinh Linh.
- Khốn kiếp! Mắt thấy công kích của mình bị đối phương nuốt trôi, Hỏa Thiên Tôn lớn tiếng gầm lên.
Âm thanh rít gào vang lên, vô số người bên trong Thiên Hỏa Tháp cảm thấy giống như có trăm ngàn cái kim nhọn đâm vào óc, đều đồng loạt ôm đầu kêu khóc.
Hỏa Thiên Tôn này đúng là không để ý hao tổn tự thân, trực tiếp phát động thần niệm công kích. Công kích thần niệm lần này uy lực vô cùng, vẻn vẹn chỉ là dư ba cũng đã khiến cho người ở khu xung qunh thống khổ không chịu nổi, những gì Đường Kiếp phải chịu còn nhiều hơn nữa.
Nhưng Đường Kiếp lại hoàn toàn không sợ, ngay khi công kích thần niệm phát ra, hắn vung tay lên, một bóng người lao ra từ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chính là bản thể.
Bản thể và phân thân trong nháy mắt hợp nhất, hét lớn một tiếng, ngang nhiên kháng cự thần niệm công kích lần này.
Đường Kiếp vốn là nhất hồn song thể, đều tự phát triển, sau khi hợp thể mặc dù là một linh hồn như cũ nhưng về cường độ không nghi ngờ gì lại được tăng cường to lớn, bởi vậy thần niệm công kích của Hỏa Thiên Tôn lần này lại không thể làm hắn bị thương, ngược lại đám thần niệm này còn vì thi triển một kích này mà trở nên suy yếu đi rất nhiều.
Mượn cơ hội chống đỡ, Đường Kiếp ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện ra màu đỏ tươi cuồng nhiệt cười ha hả: - Quả nhiên là đủ mạnh, bất quá ta xem ngươi còn có bản lĩnh gì!
Sau khi hợp thể, chịu ảnh hưởng bởi tính cách bạo liệt, hung ác và dũng mãnh của bản thể, cách nói chuyện của Đường Kiếp cũng trở bên phóng túng hơn. Bản thể sở dĩ như vậy, cũng do bởi công pháp Ly Kinh mà hắn tu luyện. Việc tu sĩ trên con đường tu luyện chịu ảnh hưởng bởi công pháp, tính cách lồi lõm, ở tu giới lại chưa bao giờ là chuyện lạ, bản thể cũng không phải là ngoại lệ. Chính bởi vậy, phân thân chưa chịu ảnh hưởng khi so với bản thể lại có phần giống với con người nguyên bản của hắn hơn. Nhưng bất kể là thân thể nào, bọn hắn cũng có cùng một linh hồn, khi dung hợp cũng không có vấn đề gì, chỉ là do sinh lý ảnh hưởng đến tâm lý, không liên quan đến bản chất linh hồn.
Một khi hợp thể sẽ hình thành trung hòa, tức là có bản thể phóng túng, lại có phân thân cẩn trọng.
Lúc này khi nói chuyện, bàn tay to của Đường Kiếp đã giáng một quyền vào gương mặt bằng hỏa diễm kia.
Ý niệm của Hỏa Thiên Tôn bởi khi nãy thi triển công kích mà tiêu hao đi rất nhiều, lúc này không thể tiếp tục chống cự công kích của Đường Kiếp nữa, trực tiếp bị một quyền của hắn đánh tan. Thương Vân Thánh Hỏa hóa thành vô số đốm lửa nhỏ, biến thành từng con hỏa hạc, hỏa long, hỏa phượng cùng nhiều loại quái vật, đồng thời gầm thét.
- Thu! Đường Kiếp gầm lên một tiếng.
Hóa ra một quyền này là để đánh tan sự khống chế của ý niệm Hỏa Thiên Tôn đối với Thương Vân Thánh Hỏa.
Hỏa điểu Hỏa Tinh Linh kia phát ra một tiếng ngân dài, chỉ thấy từng đoàn lửa trước sau đều bay về phía Hỏa Tinh Linh, thân hình hỏa điều tựa như bóng cao su được bơm đầy khí, nhanh chóng nở ra, bỗng chốc đã biến thành một con chim lớn.
- Muốn chết! Một chút tàn niệm cuối cùng của Hỏa Thiên Tôn điên cuồng gầm rú, khống chế được một luồng Thương Vân Thánh Hỏa còn sót lại không ngừng vặn vẹo biến hóa, phát ra tiếng rít gào giận dữ.
- Ồn ào quá! Đường Kiếp đáp lại không lưu tình chút nào, tiện tay tát một cái, đánh vào trên ngọn lửa, lúc này không đánh tan đi mà trực tiếp đẩy nó vào trong miệng hỏa điểu.
Tàn niệm của Hỏa Thiên Tôn nhận ra không hay, nhưng cũng đã chậm
Hỏa Tinh Linh há mỏ ra, nuốt thẳng chút tàn hỏa có vương tàn niệm này.
Lần cắn nuốt này lại không tầm thường chút nào, Hỏa Tinh Linh đột nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, hai cánh giãn ra, phát ra mảng lớn hỏa diễm khí lưu, thân hình không bởi vậy mà phóng đại, nhưng lại phát ra khí thế khôn cùng, hình thành một cỗ uy áp cường đại từ trên trời ép xuống.
- Hí!! Hỏa điểu phát ra tiếng kêu vui sướng.
- Ừ, thăng cấp rồi! Đường Kiếp cũng cười.
Sau khi cắn nuốt một đám tàn niệm của Hỏa Thiên Tôn, linh tính của Hỏa Tinh Linh này rõ ràng nâng cao, không chỉ như vậy, năng lực khống chế hỏa diễm của nó cũng gia tăng trên phạm vi lớn.
Lúc này đầu tiên nó rướn cổ lên, cắn nuốt toàn bộ Thương Vân Thánh Hỏa còn rải rác trong không trung, tiếp đó lại quay đầu nhìn về một ngọn lửa khác phía trên pho tượng: Táng Thần Diệm.
Táng Thần Diệm thiêu đốt vạn vật, nói về biến hóa thì không bằng được Thương Vân Thánh Hỏa nhưng uy lực lại nằm trên một bậc. Chỉ có hành hỏa nhập đạo như Hỏa Thiên Tôn, hoặc trường sinh bất diệt như Huyết Hà Chi Chủ mới có thể dễ dàng đối mặt và thu lấy ngọn lửa này, cho dù là thánh hỏa thông linh thành quái, cũng chưa chắc đã hàng phục được Táng Thần Diệm.
Ý định ban đầu của Đường Kiếp là trước tiên thu lấy Thương Vân Thánh Hỏa, chính là để nâng cao tỷ lệ thành công thu được Táng Thần Diệm.
Lúc này sau khi Hỏa Tinh Linh cắn nuốt một chút tàn niệm của Hỏa Thiên Tôn, đạo hạnh rõ ràng có chỗ tiến triển, nhìn về phía Táng Thần Diệm, đột nhiên quay đầu bay về phía Đường Kiếp, hóa thành một luồng lửa, biến mất không thấy đâu nữa.
Đường Kiếp ngẩn người, còn tưởng Hỏa Tinh Linh sau khi linh tính tăng lên tự biết không địch lại Táng Thần Diệm nên chủ động buông tha. Liền đó cảm giác linh không đột biến, hỏa diễm bay vào linh không, đầu tiên là vỗ cánh, sau đó xà xuống tổ chim, tiếp theo tổ chim biến hóa, khôi phục lại hình dạng ban đầu giống như một kén tằm của hỏa chủng.
Hỏa chủng giống như kén tằm bao vây lấy hỏa điểu, không ngừng chuyển động giữa không trung, ngọn lửa phun ra từ những khe hở, gây nên những gợn sóng bên trong linh không của Đường Kiếp, cảnh tượng từng diễn ra một lần hiện giờ lại được tái diễn, Linh Hải dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa này nóng dần lên, linh khí kịch liệt hao tổn, hỏa chủng trong quá trình này lại không ngừng được ngưng thực.
Đường Kiếp giờ mới hiểu ra, hẳn là hỏa chủng của mình lại thăng cấp một lần nữa, chẳng qua lần này không phải hắn không chế thăng cấp mà là Hỏa Tinh Linh khống chế.
Hỏa chủng trong quá trình thăng cấp không ngừng cường đại, rốt cục một kén tằm màu lửa đỏ, hơi chút trong suốt hiện ra bên trong Linh Hải của Đường Kiếp, mặc dù dùng phương pháp nội thị để quan sát, Đường Kiếp cũng bị cái kén này mê hoặc.
Ngay sau đó, một con hỏa điểu lao ra từ trong kén, vẫn là bộ dạng nhỏ xinh khả ái lúc ban đầu. Hỏa Tinh Linh này không ngờ lại co rút cơ thể biến thành chim nhỏ, chỉ có điều trên đầu lại có thêm một chiếc lông vũ ba màu rực rỡ.
Nhảy nhẹ vài cái, Hỏa Tinh Linh đã lao ra khỏi cơ thể Đường Kiếp, lúc này bay thẳng về phía Táng Thần Diệm.
Bay lên bên trên Táng Thần Diệm, Hỏa Tinh Linh kia há mỏ khẽ hút. Thượng cổ thần diệm không ai dám động kia bị Hỏa Tinh Linh một ngụm nuốt trôi xuống bụng, chỉ thấy bụng hỏa điểu đột nhiên bành trướng một chút, giống như có vật gì đó phát nổ bên trong, tiếp đó Hỏa Tinh Linh há mỏ, một luồng liệt diễm hừng hực bất ngờ phun ra, bao phủ cả đại sảnh. Phía trên đại sảnh bốc cháy hừng hực, vô số người sợ tới mức gào thét điên loạn.
Hỏa Tinh Linh kia lại làm một tư thế như đang quạt cái miệng, giống như là nói cay quá cay quá, lúc này nó mới quay trở lại bên trong cơ thể Đường Kiếp.
Ngay sau đó Đường Kiếp liền cảm thấy một cỗ nhiệt lượng khổng lồ trào ra từ trong cơ thể, suýt nữa hòa tan hắn. Nhìn lại hỏa chủng bên trong Linh Hải, Táng Thần Diệm với ngọn lửa màu lam đặc hữu đang không ngừng thẩm thấu ra từ trong hỏa chủng, phóng xuất ra ánh sáng và nhiệt lượng kinh người, Linh Hải vừa mới bình tĩnh trở lại đã lần nữa sôi trào, sóng gió ngút trời.
Đường Kiếp lúc này mới hiểu được vì sao khi nãy Hỏa Tinh Linh phải thăng cấp trước, bởi nếu không như vậy, bản thân hắn hiện tại đã bị Táng Thần Diệm nướng thành vịt quay rồi.
Mặc dù có hỏa chủng áp chế, nhiệt lượng kinh khủng của Táng Thần Diệm vẫn khiến cho Đường Kiếp khó có thể chịu đựng, hắn gần như phải mở miệng ra gào thét.
Đúng lúc này, Đường Kiếp thấy hai mí mắt trên pho tượng của Hỏa Thiên Tôn bỗng nhúc nhích.
Mới đầu Đường Kiếp còn tưởng mình hoa mắt, nhưng sau đó lại thấy hai mắt của pho tượng Hỏa Thiên Tôn chậm rãi mở ra.
Không tốt!
Đường Kiếp lập tức biết là không hay rồi.
Lần này chỉ sợ là hình chiếu của Hỏa Thiên Tôn thật rồi.
Tuy rằng thực lực của hình chiếu vẫn kém hơn nhiều so với bản thể, vấn đề là bản thể Hỏa Thiên Tôn đã chú ý tới bên này, có thể không ngừng liên tục đưa lực lượng truyền tới đây, không phải giống như đám thần niệm khi nãy một khi tiêu hao hết là xong.
Đường Kiếp không do dự nữa, cấp tốc lui lại bỏ chạy.
Chỉ có điều hắn không chạy về bên ngoài tháp mà hướng về tầng cao hơn bên trong tháp mà phóng đi.
Cùng lúc đó, hai mắt của pho tượng mở ra, cơ thể đã bắt đầu cử động.
Nếu là khi nãy hắn dựa vào chút lửa để hiện hình, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều. Nhưng Thương Vân Thánh Hỏa bị trộm đi khiến hắn mấy đi nơi trú thân quen thuộc, hiện giờ cũng chỉ có thể hiện hình trên pho tượng đắp này, động tác so với khi trước chậm chạp, cứng nhắc hơn rất nhiều.
Lúc này mắt thấy Đường Kiếp chạy trốn, pho tượng kia ngửa đầu phát ra một tiếng rít gào, sau đó mới giận dữ hét lên:
- Tiểu bối lớn mật, dám đoạt thần diệm của ta, mau chết đi!
Trong tiếng hô cuồng bạo, Hỏa Thiên Tôn khó khăn nâng lên một cánh tay đánh về phía không trung.