Một mạch rơi xuống, thân thể Đường Kiếp không ngừng bị cuốn đi, giống như rơi vào một vực sâu vô tận.
Vòng xoáy không gian gào thét không ngừng vọt tới, chớp động lên đủ loại màu sắc cuốn về phía Đường Kiếp, lôi kéo thân thể hắn làm cơ thể hắn như muốn nứt ra.
Đường Kiếp biết không tốt, đây là không gian loạn lưu đáng sợ nhất.
Không gian thông đạo bị phá hư làm cho năng lượng trong không gian bất ổn, do đó hình thành lốc xoáy không gian, mà chủ thể hình thành nên lốc xoáy không gian chính là những không gian loạn lưu ở chỗ này.
Không gian loạn lưu có lực lượng hủy diệt cường đại, nếu như không phải hiện tại hắn đang ở trong trạng thái hợp thể, cường độ thân thể có thể so với đại năng, thì chỉ sợ sớm đã bị xé rách thành mảnh vụn rồi.
Nhưng mặc dù vậy, cứ tiếp tục như thế Đường Kiếp cũng không chống đỡ được bao lâu. Một khi không gian loạn lưu phát triển trở thành không gian phong bạo…thì ngay cả Tử Phủ, thậm chí là Tiên Đài cũng phải chịu phanh thây.
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp cắn chặt răng, không lùi mà tiến tới, chủ động phóng về hướng cửa động màu đen kia. Đó là của vào của lốc xoáy không gian, giờ phút này, trốn tránh đã không còn ý nghĩa gì, chỉ có lội ngược dòng mà lên mới có thể tìm ra một con đường sống, liền đó Đường Kiếp đã phải dùng tới tất cả thủ đoạn phòng ngự của mình.
Không gian loạn lưu mãnh liệt bào mòn thân thể hắn, kết giới bảo hộ mai một, làn da dẻo dai dưới sự thổi quét của không gian loạn lưu lại như vỏ của một cây cổ thụ, tầng tầng bong tróc, sau đó hóa thành tro tàn, liền đó, những chỗ mà Đường Kiếp bị tổn hại lại sinh ra thịt mới.
Dựa vao năng lực khôi phục cường đại, Đường Kiếp rốt cục đã xông đến cửa động, một chút nữa sẽ lao ra, bỗng nhiên chỉ thấy một cỗ phong triều (gợn sóng không gian) màu đen đột nhiên rót vào bên trong cửa động.
Đường Kiếp biết rằng không tốt, lốc xoáy ở cửa không gian loạn lưu là kinh khủng nhất, nhưng lúc này hắn đã chẳng còn đường lui nữa, chỉ có thể cắn răng phát động tất cả lực lượng, hắn chọn cách dùng lực lượng để bảo hộ bản thân mà đánh thẳng một quyền về phong triều màu đen kia.
- Diệt Ma Quyền, mở cho ta! Đường Kiếp phát ra một tiếng rống cuồng bạo.
Lúc này, trong lòng Đường Kiếp đột nhiên hiểu ra. Đối mặt với không gian loạn lưu không gì phá nổi, so sánh với việc phòng thủ một cách bị động thì chủ động tiến công mới là điều sáng suốt.
Một quyền mang theo sức mạnh khổng lồ, có đi không có về này, là một kích mạnh nhất mà Đường Kiếp đánh ra, lấy khí thế khai thiên lập địa đánh về phía phong triều màu đen nơi cửa động.
Cùng với một mảnh ánh sáng phát ra cường liệt, phong triều màu đen lại bị một quyền này trực tiếp đánh tan, phong triều phấp phới rơi rụng thành vô số cơn gió xoáy nhỏ, Đường Kiếp lao qua những vòng gió xoáy này, xông vào cửa động.
Trong nháy mắt thoát khỏi lốc xoáy không gian, thế giới dường như yên tĩnh lại.
Không gian khi nãy còn sôi trào, ầm ầm náo động, hiện giờ đã mất tăm mất tích, phảng phất giống như chưa từng tồn tại. Đường Kiếp phát hiện mình đang ở trong một mảnh không gian hư vô, bốn phía trống rỗng, cái gì cũng không có. Quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy một cửa động màu đen đang không ngừng co rút lại phía trong, càng ngày càng nhỏ, mãi đến cuối cùng nó nhả ra một đám bọt khí, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Đường Kiếp biết, đây chính là hư không vô tận.
Rơi ra từ trong không gian thông đạo, Đường Kiếp rốt cục đã đến nơi mà trong truyền thuyết, chỉ có cấp bậc Tiên Đài mới có thể đặt chân tới.
Nếu như nói hư không vô tận là một vùng biển, như vậy mỗi thế giới trong Tinh La Đại Thiên Giới lại là một đảo nhỏ trong vùng biển này. Chính là vô số đảo nhỏ tập trung lại trong vô tận hư không mới cấu thành Tinh La Đại Thiên Giới.
Hiện giờ Đường Kiếp cũng đã nhảy ra khỏi một hòn đảo nhỏ, đến với đại dương mênh mông này.
Phóng tầm mắt nhìn lại, bốn phía là một mảnh hư vô, thân thể Đường Kiếp đang trôi nổi lơ lửng bên trong không gian hư vô này, trên không chạm trời, dưới không dính đất, không biết đông tây, chẳng phân nam bắc. Nếu như không phải phía xa xa còn rải rác một chút ánh sao, Đường Kiếp gần như còn cho là mình đang ở trong một mảnh không gian tràn ngập bóng tối.
Những ánh sao này hẳn là các tiểu thế giới bên trong Tinh La Đại Thiên Giới.
Không biết liệu Huyết Hà Giới có ở trong đám sao sáng này không, hơn nữa cho dù có ở đó, thì chính mình cũng không biết cái nào là Huyết Hà Giới nữa.
Cũng may trời không tuyệt đường người.
Đường Kiếp đột nhiên nghĩ ra, không phải còn có Đồ Đồ sao?
Sơn Hà Xã Tắc Đồ rung lên, Đồ Đồ đã bước ra từ bên trong.
Đặt chân trong hư không, Đồ Đồ cũng si ngốc, như thế nào chỉ trong chớp mắt công phu mà Đường Kiếp đã chạy đến được nơi hư không vô tận này?
Đường Kiếp cũng không nói lời thừa với nó, kể lại một mạch chuyện xảy ra lúc trước, Đồ Đồ lúc này mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đường Kiếp nói: - Không phải ngươi có thể định vị trong hư không sao? Giúp ta xem một chút xem cái nào là Huyết Hà Giới, cái nào là Tê Hà Giới.
Đồ Đồ ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhắm mắt cảm thụ một lúc, lắc đầu nói: - Cái nào cũng không phải. Ta có thể cảm giác được, Huyết Hà Giới cách nơi này cực xa, muốn trở lại Huyết Hà Giới hay Tê Hà Giới bằng phương thức xuyên qua hư không là rất khó.
Sắc mặt Đường Kiếp lập tức trầm xuống.
Không gian chi đạo chỉ trong chốc lát là đi ngàn dặm, huyền ảo nan giải, không thể nói theo lẽ thường. Đừng nghĩ không gian thông đạo của Đường Kiếp bị phá thì nhất định sẽ ở gần Huyết Hà Giới, cũng có khả năng hoàn toàn ngược lại, chỉ một bước nhảy không gian liền trực tiếp hiện ra ở một thế giới xa xôi khác.
Đồ Đồ thuộc tộc Mê Thiên Thố, trời sinh am hiểu định vị hư không, nếu nó nói trở về bằng phương pháp xuyên qua hư không là khó thì chỉ sợ thực sự cũng không dễ dàng gì.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, Đường Kiếp cũng không được lựa chọn, chỉ có thể nói: - Vậy trước tiên tìm tới thế giới gần đây nhất rồi tính sau. Đồ Đồ, cảm thụ một chút xem làm thế giới nào gần đây nhất.
Đồ Đồ nghiêm mặt trả lời: - Đây cũng không phải là vấn đề, thiếu gia, đừng có quên hộ giới cương phong đó.
Đường Kiếp ngẩn người, lúc này mới nhớ tới mình còn có một cửa ải khó vượt như vậy nữa.
Hộ giới cương phong giống như hàng rào bên ngoài của các thế giới, chính vì có sự hiện hữu của nó mới bảo vệ được linh khí bên trong thế giới không bị dẫn ra, nhập vào hư không bên ngoài, đồng thời cũng là một lá chắn thủ hộ chống lại sự xâm lấn từ bên ngoài. Cũng chính nó cũng bao vây lấy sinh linh bên trong thế giới, làm cho ai cũng không thể rời đi một cách dễ dàng.
Cũng may cường độ của hộ giới cương phong ở mỗi thế giới cũng không giống nhau.
Không phải hộ giới cương phong nào cũng cần phải là Tiên Đài mới có thể chống cự, rời đi. Cũng có hộ giới cương phong ở một số thế giới tương đối yếu, chỉ cần bay lên là xuyên qua được. Cũng có nhiều nơi lại cực kì mạnh mẽ, ngay cả Tiên Đài cũng khó mà vượt qua.
Về phương diện vượt qua hư không, Đồ Đồ là người lành nghề, cho nên chỉ một lời nó đã vạch ra sai lầm “tránh xa tìm gần” của Đường Kiếp.
Nếu như hắn quả thực đi tìm như vậy, chẳng may gặp phải thế giới có hộ giới cương phong cường đại thì quả thực chỉ còn nước chờ chết.
Lúc này nghe đồ nói xong, Đường Kiếp bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: - Vậy mà không để ý đến điểm này, tuy nhiên cũng là do ngươi cả. Khi trước không phải ngươi nói có thể thông qua khe nứt không gian để tiến vào đó sao?
- Loại như khe nứt không gian là việc có thể gặp chứ không thể cầu, há có thể ỷ lại chứ? Đồ Đồ trả lời: - Trước kia tiểu chủ nhân có Vô Lượng Kiếm trong tay mới có thể phá giới, hiện tại Vô Lượng Kiếm đã vỡ nát thì sao có thể làm ra khe nứt không gian.
- … Đường Kiếp lập tức không biết nói gì.
Vô Lượng Kiếm là phá giới chi kiếm, Đế Nhận tuy mạnh nhưng về phương diện này lại không so được với Vô Lượng Kiếm. Năm đó Thiên Câu Thượng Nhân tinh hà câu bảo mọi việc đều thuận lợi, nói không chừng còn có chút liên hệ với việc này.
Hiện giờ Vô Lượng Kiếm đã vỡ, thế gian cũng đã thiếu mất đi một kiện trọng bảo phá giới, thực sự rất đáng tiếc.
- Thì ra là vậy, vậy ngươi có thể tìm ra một thế giới mà với thực lực của ta có thể đi vào hay không?
- Để ta thử xem! Đô đồ tiếp tục nhắm mắt cúi đầu cảm nhận một cách cẩn thận.
Một hồi lâu đột nhiên nó chỉ về một điểm sáng: - Nơi đó có hộ giới cương phong yếu nhất, lấy nhục thể của ngươi có lẽ có thể tiến vào.
- Có lẽ có thể?
Đồ Đồ trả lời: - Thứ ta am hiểu là định vị không gian chứ không phải phân tích cường độ của cương phong, có thể cảm nhận được cái này đã không dễ chút nào, nếu còn muốn chính xác cụ thể hơn thì lại không thể.
Nói cho cùng, vẫn là cảnh giới của mình còn thấp.
Đường Kiếp thở dài.
Lấy thực lực của chân nhân mà muốn vượt qua hư không, thì đơn giản đó chính là đâm đầu vào chỗ chế. Khó trách Đồ Đồ hao hết tâm trí tìm được thế giới có cương phong yếu nhất, nhưng cũng không dám xác định Đường Kiếp có thể tiến vào hay không. Đây là còn dưới tiền đề hắn có thân thể so sánh với đại năng.
Tuy nhiên Đường Kiếp hiện giờ cũng không có lựa chọn, chỉ có thể thử một lần.
Dựa theo cách nói của Đồ Đồ, từ nơi này nhìn có vẻ gần, nhưng nơi muốn bay đến cũng ít nhất cần có thời gian hai năm.
Năm đó Huyền Vũ từ Thiên Âm Giới đến Tê Hà Giới cũng phải mất thời gian mấy chục năm. Lộ trình hai năm, trong hư không vô tận này, thực sự có thể coi là quá gần rồi.
Đã hạ quyết định, Đường Kiếp liền bay theo hướng Đồ Đồ đã chỉ.
Hắn không cưỡi Đồ Đồ mà thả Ngọc Tiên Các ra.
Ngọc Tiên Các này có thể coi là một kiện cung điện hiếm có, rất thích hợp để bay trong hư không, tuy tốc độ chậm hơn so với Đồ Đồ một chút nhưng tính an toàn lại cao hơn. Có Ngọc Tiên Các này cho dù ngẫu nhiên có gặp phải không gian loạn lưu cũng có thể giúp ngăn cản một chút. Tránh cho mọi chuyện để phải do tự mình Đường Kiếp chống đỡ, tu luyện cũng không thể an tâm.
Đúng vậy, trong cuộc hành trình không biết ngày tháng, việc Đường Kiếp cần phải làm chính là tu luyện.
Trong hư không vô tận không có gì, thậm chí ngay cả linh khí cũng không tồn tại, trong tình trạng này bình thường sẽ không cách nào tu luyện được. Chẳng những thế, khi chiến đấu trong hư không, bởi vì không chiếm được bổ sung từ bên ngoài, tất cả pháp thuật chỉ có thể sử dụng lực lượng tự thân để thi triển, cái gọi là câu thông thiên địa, điều động linh khí, thần hồn thông thiên, nhất niệm sinh vạn pháp gì gì đó, trong hư không này đều không thể thực hiện được, chỉ có thể vận dụng lực lượng của bản thân. Nói cách khác, thực lực của mọi người đều giảm xuống trên diện rộng. Tuy nhiên cho dù là chỉ dùng lực lượng tự thân, Tử Phủ cũng còn mạnh hơn nhiều so với Thiên Tâm, Thoát Phàm, trông cậy vào việc này để vượt cấp thắng địch là không thể nào. Nhưng đối với Đường Kiếp tu luyện thân thể thì đây lại là một tin tức tốt, bởi vì Luện Thể hoàn toàn chịu ảnh hưởng bởi phương diện này, nếu hiện tại có một có một cường giả Tử Phủ gặp phải Đường Kiếp trong hư không này, quả thực có khả năng sẽ đánh không lại hắn.
Cho dù không thể tu luyện trong hư không, nhưng Đường Kiếp lại có Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Sau khi hấp thu Vạn Bảo Thiên, diện tích của Sơn Hà Xã Tắc Đồ gia tăng trên phạm vi lớn, diện tích mới tăng lên thậm chí còn vượt qua cả lĩnh vực vốn có của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bởi vậy biên giới bên trong tấm đồ khuếch trương lên gấp ba lần.
Tuy nhiên so với việc mở rộng lãnh thổ, thì trọng yếu hơn vẫn là việc vật chất bên trong thế giới trở nên phong phú hơn.
Bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ trước kia chỉ có một mảnh hoang mạc, ngoại trừ khe suối màu hồng ở trung tâm còn có tý màu sắc ra thì những nơi khác lại chỉ toàn sỏi đá.
Mặc dù Hứa Diệu Nhiên đã chuyển vào lượng lớn vật chất, Hà Xung lại bố trí thêm mấy trận pháp nhưng đối với toàn bộ thế giới này cũng chỉ như muối bỏ biển, mãi đến khi hấp thụ được Vạn Bảo Thiên, Sơn Hà Xã Tắc Đồ mới coi là một lần ăn uống no say. Lãnh thổ mở rộng, đồng nghĩa với việc hắn cũng lấy được lượng tài nguyên vô tận đã được Vạn Bảo Thiên tích lũy bao năm kia.
Những tài nguyên đó bao gồm núi sông, hoa cỏ, bùn đất bình thường, thoạt nhìn không có gì lạ cả, nhưng lại là bộ phận quan trọng nhất, trụ cột nhất để cấu thành một thế giới, thiếu chúng nó cũng không có không gian có linh khí được.
Vạn Bảo Thiên nhập vào khiến cho xã tắc đồ khác hẳn xưa, mặt đất khô cằn bao sỏi đã nay đã trở nên muôn màu muôn vẻ, lấy khe nước đỏ làm trung tâm, xung quanh đã bắt đầu xuất hiện núi non, rừng rậm, hồ sâu. Ở cuối lục địa là một phiến hải dương xanh thẳm, đó là Thiên Xuyên Hóa Hải Đại Trận của Hà Xung rốt cục cũng đã có thành quả, một phiến hải dương đang dần được hình thành. Bây giờ vẫn chỉ là quy mô ban đầu, nhưng không bao lâu nữa sẽ nhanh chóng vây mảnh lục địa này lại.
Hiện tại, điều đáng tiếc duy nhất là trên mặt đấy tạm thời chưa có sinh mạng xuất hiện, đừng nói là sinh mạng có trí tuệ cao, ngay cả một tế bào đơn cấp thấp nhất cũng không xuất hiện. Khe nước đỏ lại có sinh mạng, nhưng bọn chúng thỏa mãn với hoàn cảnh hiện có, cũng không ra khỏi trung tâm của khối tiên đảo này.
Nhưng bất kể nói thế nào, có một sự thật đang diễn ra: Thế giới này rốt cục có linh khí rồi.
Linh khí chân chính, có thể tuần hoàn, sinh diệt thay đổi liên tục, không ngừng sản sinh ra linh khí.
Như vậy có nghĩa là Đường Kiếp có thể tu luyện ở bên trong.
Cũng giống như Thủy Nguyệt Động Thiên, sau khi đầu tư vô tận, cuối cùng đã tới mùa thu hoạch!