Nơi này là một vách núi của Phượng Quan núi ở phía tây Đông Tân Quan.
Từ không trung nhìn xuống có thể nhìn thấy từng đám mây đen, cuốn theo từng màn sương lớn, giống như địa ngục nhân gian.
Mà sự thật cũng đúng là thế, trong Vân Mặc Uyên hung hiểm khó lường, trừ phi là nhân vật cấp Đại Năng, nếu người bình thường dám tiến vào rất dễ có đi mà không có về. Trải qua ngàn năm, Vân Mặc Uyên vẫn luôn là nơi điên tàn, hiếm có dấu chân người xuất hiện.
Nhưng loại tình huống như thế này cứ hơn trăm năm sẽ có một lần ngoại lệ.
Hiện giờ chính là một lần ngoại lệ.
Hôm nay rốt cục Vân Mặc Uyên lại nghênh đón thịnh thế trăm năm hiếm thấy của nó.
Vài đạo thân ảnh từ trên không trung lao nhanh qua, hiện ra dưới chân núi Phượng Quan.
Một người cầm đầu có khuôn mặt xanh, gò má cao, trên đầu có sừng, nhìn giống như quỷ, dữ tợn hung ác, đúng là Quỷ Diện Vương này đó đã từng xuất hiện tấn công Đông Tân Quan. Thời khắc này vừa đi tới chân núi Phượng Quan, liền cười ha ha vài tiếng: - Hình như chúng ta tới trước một bước rồi.
Ở phía sau hắn có một người, dáng người thấp bé, lông mi trắng dài, tướng mạo sầu khổ, giống như một lão tẩu, chính là do Bạch Mi Hồ Hầu, Bạch Mi Vương biến thành, cười nhẹ nói: - Giao huynh không nên khinh thường như thế, có bao nhiêu người không thể lộ ra bên ngoài ánh sáng mà phải ẩn phía sau, không biết có thứ gì chờ chúng ta phía sau đâu.
Hắn vừa nói xong lời này, chợt nghe phía xa xa truyền tới một tiếng hừ lạnh mất mãn: - Đồ lông mi trắng kia, dám nói ta đây không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao, đến đây để lão Gấu ta vỗ vài cái cho biết!
Theo thanh âm này vang lên, xa xa đã lại xuất hiện mấy đạo thân ảnh. Phía trước là một hắc phu mặt đen, tai to như quạt, thân thể giống như kim cương, giọng nói như chuông đồng, đúng là một con gấu yêu, Hào Trấn Nhạc Vương.
Lời nói vừa rồi hiển nhiên chính là của hắn.
Đi phía sau nó còn có một vị Yêu Vương, cũng là mặt phấn má hồng như hoa đào, quả là một mỹ nhân, kỳ thật cũng là một gốc hoa đào đắc đạo, gọi là Phấn Lang Quân, sau khi trở thành Yêu Vương liền từ nam trở thành nữ, gọi là tiểu Đào.
Thời khắc này tiểu Đào ở phía sau lấy tay che mặt, làm ra bộ dạng không đành lòng nhìn, trong miệng còn nói: - Đại Gấu, ngươi ta chỉ nói một câu khích tướng liền dẫn dụ được ngươi ra rồi.
Gấu vương kia vẫn không phục, tùy tiện nói: - Ta đây đã sớm nói, đại trượng phu làm việc đầu đội trời chân đạp đất, chớ nên làm việc lén lún. Là ngươi muốn ta yên lặng ẩn núp để theo dõi kỳ biến. Xem, xem, xem, xem kỳ biến con mẹ nói. Ai dám đoạt Hắc Đàm Hoa của ta, ta liền tát một cái.
Tiếng nói ù ù, truyền đi khá xa.
Vừa nghe vậy, tiểu Đào phía sau càng phát ra sầu khổ: - Xong rồi, ngay cả Hắc Đàm hoa cũng nói ra hết rồi.
Phía dưới Vân Mặc Uyên rốt cục có cái gì, chưa chắc từng Yêu Vương đều hiểu được, chỉ biết vùng này sắp có bảo vật hiện thế chứ chưa hiểu được cụ thể. Hiện giờ gấu yêu thất thố như vậy nên đều sáng tỏ, cũng khó trách sau khi tiểu Đào mang vẻ mặt sầu khổ liền thầm kêu xui xẻo, không hiểu sao mình lại kết đồng minh với một kẻ như vậy.
Quả nhiên cách đó không xa lại xuất hiện một đội yêu, cầm đầu chính là một báo hoa yêu, ngày thường đều mang hình dạng một con mèo nhỏ mặt tấm mặt hoa. Thời khắc này lại rướn cổ họng cười nói: - Hóa ra là Hắc Đàm hoa, đây chính là bảo bối tốt. Bách Kiếp Vương ta muốn có vật ấy.
- Hừ, đại hoa miêu, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn sao? Lại một đội đại yêu xuất hiện, cầm đầu cư nhiên là một tê giác yêu.
Vừa nhìn thấy tê giác yêu này xuất hiện, gấu yêu đột nhiên hét lớn một tiếng: - Đồ khốn kiếp, ngươi còn dám tới sao?
Giống như có thâm cừu đại hận gì đó, nếu không có tiểu Đào ở phía sau gắt gao giữ lại, chỉ sợ thời khắc này đã xông tới.
Tê giác kia lại chỉ cười lạnh nói: - Ta có cái gì không dám chứ? Con gấu yêu nhà ngươi chỉ có giọng điệu liều lĩnh chứ làm gì có năng lực làm khó dễ được ta?
Xung quanh Vân Mặc Uyên lập tức toát ra mười tám vị Yêu Vương, gần trăm yêu tướng, bao bọc vây quanh Vân Mặc Uyên này, tất cả đều là nghe được tin tức mà đến.
Quỷ Diện Vương kia nhìn bốn phía một chút, cười ha hả nói: - Ta biết người đến góp vui không phải ít, những người kia cần gì phải trốn trốn tránh tránh chứ? Mau xuất hiện đi.
Nó nói xong liền phun về phía khoảng không, một mảnh kình khí đã nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Cổ kình khí này có chứa hơi thở Yêu Tộc mãnh liệt, một đám Yêu Vương này cũng có gì đáng ngại, nhưng theo hơi thở Yêu Tộc lan tràn ra, không trung chợt nổ bung thành từng mảnh sóng gợn quỷ dị. Tiếp theo liền thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám người, giống như xé rách trời, hiện ra hình người bình thường.
Một nhóm người này đứng ở trên không trung, dẫn đầu chính là Tôn Thư Minh ngày đó Đường Kiếp đã gặp qua, trừ người đó ra còn có Liễu Vân Sơn, Hoàng Dương lão nhân, không ngờ ba vị Hóa Hồn này cũng tới rồi. Chỉ còn vị Trương Đồ Vị kia là chưa tới, hắn xuất thân là tướng quân, một thân tu vi đều xuất phát từ sát phạt, lại không có hứng thú lớn đối với tranh đoạt tài nguyên. Trừ ba người này ra còn có hai vị Hóa Hồn Đường Kiếp chưa từng gặp qua, đoán chừng là những tu giả trấn thủ ở những vị trí khác. Theo sau đó là một ít tu giả Tâm Ma và Linh Hoàn kỳ.
Cho dù có được năm vị Hóa Hồn, nhưng đối mặt với lực lượng của mười tám vị yêu vương, nhân lực hoàn toàn lâm vào tình thế xấu.
Chỉ có điều đám người Tôn Thư Minh cũng không sợ hãi, ngược lại còn chắp tay nói với Quỷ Diện Vương: - Giao Long Vương cần gì phải vội vàng như thế chứ, vội xé toang cái khăn che mặt ngược lại còn khó xử. Chưa vào Vân Mặc Uyên, Minh Hà chưa mở mà Giao Long Vương đã vội vã muốn khai chiến cùng ta sao?
Nói xong đã nhìn về phía lũ Yêu Vương.
Đám Yêu Vương liên can cũng không ai phát ra tiếng.
Tuy rằng yêu nhân không thể cùng tồn tại, nhưng giữa Yêu Vương lẫn nhau cũng đều có bè phái, không lệ thuộc lẫn nhau, ở giữa cũng không hề hòa thuận. Có một chút ít thậm chí còn có cừu hận rất sâu. Tỷ như Gấu Yêu và Tê giác Yêu không đội trời chung. Bởi vậy nếu muốn đánh nhau chưa chắc có thể liên thành một lòng đối địch, đều là muốn phòng bị công kích sau lưng.
Vả lại nơi này là bên ngoài Vân Mặc Uyên, địa hình trống trải, dễ dàng chạy trốn, cho dù đám người Tôn Thư Minh không địch lại, muốn trốn vẫn có vài phần nắm chắc. Tu vi của bọn họ đạt tới bước này, nói khoa trương một chút vốn là tung hoành trong thiên địa, trong nháy mắt đã đi được trăm ngàn trượng, hơn nữa Đông Tân Quan chỉ cách nơi này có trăm dặm, qua lại chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.
Bởi vậy thời khắc này nhìn nhau nhưng không ai nguyện ý ra tay.
Hoặc là ai cũng hy vọng những Yêu Vương khác ra tay, mà mình lại ở phía sau đi theo chiếm tiện nghi.
Một lúc lâu sau, vẫn là tiểu Đào kia “cười duyên” nói: - Nếu đã đến thì đều là khách. Vả lại lần này ở phía dưới Vân Mặc Uyên thế nào, Yêu Tộc chúng ta chưa từng tiến vào nên cũng không biết. Nhưng nhân loại lại quen thuộc hơn. Nếu như thế thì sao không để cho nhân loại cũng đi theo vào, với sự dẫn đường của bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn chút. Đợi đến nơi rồi giết bọn họ cũng được, dưới đó không gian có hạn, tin tưởng cho dù bọn họ muốn chạy cũng rất khó.
Nó nói chuyện qua cầu rút ván như thế này ra hoàn toàn chính đáng, các Yêu Vương khác cũng cùng nhau gật đầu, mà ngay cả đám người Tôn Thư Minh cũng cười mà không nói, giống như đã sớm đoán được kết quả này.
Trước kia Vân Mặc Uyên vẫn luôn do nhân loại chiếm giữ, chỉ gần trăm năm trước mới bị Yêu Tộc chiếm đoạt, tất nhiên hoàn toàn không biết gì cả, không quen thuộc nơi này bằng đám người Tôn Thư Minh. Phải biết rằng Tôn Thư Minh là quan to trong Phượng Sơn, trăm năm trước liền từng tiến vào Phượng Sơn này, lấy được Hắc Đàm hoa. Chẳng qua khi đó hắn mượn oai của thiên tử, không người tới tranh đoạt, chỉ có thể hộ giá hộ tống, hiện giờ muốn đến cùng một đám đại yêu tranh đoạt bảo vật lại là chuyện khác.
Thời khắc này khi vừa nói chuyện, mây đen phía dưới Vân Mặc Uyên phấp phới, ùng ục toát ra số lượng lớn bọt khí màu đen, giống như nước sôi trong bình, không ngừng tuôn trào từ phía dưới lên.
Yêu Tộc khó hiểu, lại có nhân loại quát khẽ nói: - Bọt khí xuất hiện, thông đạo Minh hà đã mở, sông Hắc Thủy đã xuất hiện.
Lúc này lũ yêu mới hiểu được, cảm giác được dấu hiện xuất hiện của sông Hắc Thủy, nếu không cố gắng để ý chỉ sợ sẽ phải bỏ lỡ cơ hội.
Trường bao của Tôn Thư Minh bay phấp phới, lớn tiếng nói: - Sông Hắc Thủy đã xuất hiện, nhưng nguy cơ phía dưới vẫn rất mạnh như trước. Trước kia lão phu đã từng tiến vào nơi này, chư vị Yêu Vương nếu yên tâm về tại hạ thì xin để tại hạ làm kẻ tiên phong cho mọi người.
- Xin mời Tôn tiên sinh. Một đám Yêu Vương cũng không ngăn cản hắn, chỉ cười ha ha nói.
Đối với nhóm Yêu Vương mà nói, chỉ cần thực lực bên ta mạnh hơn so với nhân loại liền không sợ bọn họ có thể làm được cái gì. Lui lại một bước, cho dù lúc này bị nhân loại mượn cơ hội đoạt trước, cướp đi Hắc Đàm hoa cũng chỉ được một lần này. Chỉ cần phong kín nhân loại ở trong Đông Tân Quan, Vân Mặc Uyên này nhất định thuộc về chúng nó. Trăm năm sau, Yêu Tộc vẫn có thể có được thứ mình muốn.
Chính vì lo lắng như thế nên Yêu Tộc cũng không ngại để nhân loại đi trước dẫn đường, cũng giảm thiểu bớt một ít thương vong bên phe ta.
Thời khắc này sau khi Tôn Thư Minh nói xong đã bay về phía dưới, nhưng tu giả nhân loại cũng theo sát phía sau.
Thời điểm bay xuống, Tôn Thư Minh còn nhìn về phía không trung, trên mặt đột nhiên xuất hiện nụ cười, cũng không nói gì, cứ như vật biến mất vào trong màn sương đen.
Tôn Thư Minh vừa tiến vào, lũ yêu cũng gắt gao đi theo, một người lại một người bay vào phía dưới vực sâu.
Mãi tới khi tất cả Yêu Tộc đều tiến vào, trên không Vân Mặc Uyên lập tức khôi phục yên tĩnh như trước.
Cho đến lúc này, bóng dáng một đoàn người lặng yên xuất hiện, đúng là đám người Đường Kiếp và Thân Đồ Nguyên.
Tiện tay giơ lên, Đường Kiếp đã thu hồi trận đồ ẩn nấp, cười nói: - Tôn Thư Minh kia quả thật lợi hại, dưới trận thu liễm khí tức của ta mà vẫn có thể thấy được sự hiện hữu của ta.
Tây Môn Trường Phong trả lời: - Tôn Thư Minh lấy trời làm vải bố, lấy thần làm bút, thư tẫn thiê địa, thần niệm mạnh mẽ, đã đạt tới đỉnh cao của tu giả Hóa Hồn. Tu vi của chúng ta quá thấp, cho dù có Liễm Tức trận yểm hộ vẫn không thể gạt được hắn.
Đường Kiếp cười nói: - Cũng không phải chuyện lớn gì, bị phát hiện thì cứ thế đi. Nếu tất cả mọi người đã đi vào, chúng ta cũng đừng khách khí, đi thôi!
Nói xong đã phi thân đi trước, bay xuống phía dưới Vân Mặc Uyên, theo sau là đám người Thân Đồ Nguyên.
Sau khi năm người đi vào được một lát, lại có một đạo nhân ảnh từ phương xa mà đến, nhìn giống như đang bước chậm trên không trung, nhưng lại rất là mau, chỉ vài bước đã xuyên thấu không gian, trực tiếp hiện ra ở phía trên Vân Mặc Uyên, là một nam tử áo trắng tướng mạo nhã nhặn.
Hắn cứ như vậy mà đứng ở khoảng không trên vực sâu, ngay cả sương mù đen trong Vân Mặc Uyên cũng vì hắn mà dừng chuyển động.
Nhẹ nhàng nhìn thoáng qua phía dưới, trong hai tròng mắt màu bạc của nam tử kia đã phát ra từng tảng lớn sóng triều, phản chiếu ra khắp vực sâu….