Thấy Đường Kiếp tiến lại đây, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Thân Đồ Nguyên vẻ mặt niềm nở bất ngờ nhìn Đường Kiếp, hét lớn: - Đường huynh, ngươi còn sống, ngươi không ngờ thực sự còn sống.
Từ khi Đường Kiếp dẫn Ngân Nhãn Yêu Hoàng đi, mọi người đều cho là hắn sẽ không thể còn sống trở về.
Phân Thần đại yêu thật sự là quá kinh khủng, rất nhiều người tình nguyện đối mặt mười tám yêu vương cũng không muốn đối mặt với một Phân Thần đại yêu. Dù sao yêu vương còn cách phân chia làm suy yếu sức mạnh, nhưng Phân Thần đại yêu thì hoàn toàn không có hi vọng.
Bởi vậy ở trong mắt mọi người, đều coi Đường Kiếp giống như anh hùng Tôn Thư Minh rồi.
Thời khắc này nhìn thấy Đường Kiếp trở về, mọi người đều là vừa mừng vừa sợ.
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, lại không nói mình đã giết hắn, chỉ có điều nói: - Ngân Nhãn Yêu Hoàng cảnh giới ý niệm sinh pháp, thật sự khủng bố, uy năng như biển, pháp lực vô biên, ta thật sự không phải là đối thủ của gã, liền trốn đi.
- Ngươi có thể thoát được sự đuổi giết của Ngân Nhãn Yêu Hoàng? Mọi người có chút không tin.
Đường Kiếp nghĩ thầm rằng lão tử nói tránh được truy sát của gã các ngươi đều không tin, vậy nếu nói giết hắn, các ngươi không phải sẽ bị hù chết?
Ngoài miệng lại nghiêm mặt nói: - Ta đương nhiên chạy không thoát khỏi gã, nhưng đừng quên ta là Thể Tu, thân thể dũng mãnh hơn gã có thể chống đỡ, trực tiếp chạy đến Cương Phong Hộ Giới trận, mượn Cương Phong trận mà chạy thoát. Ngân Nhãn Yêu Hoàng tuy rằng dũng mãnh, nhưng nguy hiểm trong Cương Phong trận nó cũng biết đến. Do dự một chút, sau khi đuổi theo ta vào đó, bởi vì thần niệm ở trong Cương Phong trận không thể lan xa, gã đã mất dấu của ta, nên ta mới chạy thoát.
Lời nói này coi như cũng hợp tình hợp lý, mọi người rốt cuộc cũng biết hạn chế của Ngân Nhãn Yêu Hoàng, bởi vậy nghe xong cùng nhau thay Đường Kiếp thở dài, cảm thán hắn là kẻ tài cao gan cũng lớn, lần này có thể chạy thoát khỏi tay Ngân Nhãn Yêu Hoàng, danh dự không bị tổn hao gì, ngược lại còn khiến cho càng nhiều người khâm phục.
Đường Kiếp lúc này mới hỏi vì sao không thấy Tôn Thư Minh.
Mọi người mới kể lại lựa chọn của Tôn Thư Minh cho Đường Kiếp nghe.
Tuy rằng sớm đoán được Tôn Thư Minh hơn phân nửa là lựa chọn cùng đám yêu vật đó đồng quy vu tận, nhưng nghe thấy gã chết lừng lẫy như vậy, trong lòng Đường Kiếp cũng thổn thức một tiếng, cảm khái thay cho vị anh liệt này.
Mỗi lần đất nước gặp quốc nạn, là lúc anh hùng xuất hiện lớp lớp.
Tôn Thư Minh không thể nghi ngờ là một người trong số đó.
Người này vì nước cúc cung tận tụy như vậy, hi sinh bản thân đi cứu nguy đất nước, mình cũng hào phóng một phen, tiền công đánh chết Yêu Hoàng sẽ không tìm Phượng Sơn quốc đòi nữa.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Đường Kiếp nói: - Nếu như vậy, tại hạ liền đi trước một bước.
- Ngươi muốn đi đâu vậy? Băng hoàng hỏi.
- Đi sông Hắc Thủy tìm cỏ Âm Khô. Đường Kiếp trả lời.
Vực Vân Mặc đã bị hủy, nhưng sông Hắc Thủy còn. Bỏ qua lần này, hắn về sau cũng đừng nghĩ sẽ đi tìm cỏ Âm Khô nữa.
Liễu Vân Sơn nói: - Ngươi tốt nhất đừng đi. Cánh cửa Minh Giới ít nhất phải một canh giờ nữa mới có thể biến mất, quỷ vật phóng xuất ra không cách nào trở về. Tuy nói đám quỷ vật cuối cùng sẽ rơi trên Thanh Vân Giới, nhưng cũng bị phân tán rồi bị hai phe người và yêu tiêu diệt, nhưng ít ra hiện tại, phía dưới đã là một dòng Quỷ Vực.
- Ta sẽ nhanh chóng tìm được cỏ Âm Khô, rồi sau đó trở về. Đường Kiếp không có ý định thay đổi chủ kiến.
Băng Hoàng vội la lên: - Sông Hắc Thủy lớn như vậy, lại có bao nhiêu quỷ vật, ngươi làm sao mà tìm được cỏ Âm Khô?
Đường Kiếp mỉm cười: - Vậy phải xem vận khí rồi. Vừa vặn ta phát hiện đây là một thế giới may mắn, vận khí của ta ở đây đặc biệt tốt, cho nên ta tin tưởng sẽ tìm được thôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu thế giới sắp bị yêu vật chiếm lãnh này có gì may mắn.
Từ biệt mọi người, Đường Kiếp đi tới trên không vực Vân Mặc.
Lúc này toàn bộ vực Vân Mặc đều sụp đổ hơn nửa, chỗ vực sâu đầy các tảng đá lớn, có thể mơ hồ nghe thấy từng trận âm phong và tiếng khóc thê lương.
Đường Kiếp đứng ở sâu trong vực, chỉ thấy Đồ Đồ đã vác con rối Vân Mẫu trở về.
Khi Đồ Đồ thả con rối Vân Mẫu xuống, chỉ thấy trên người con rối vết thương chồng chất. Đá vân mẫu tinh kim tạo ra thân thể con rối thì không vấn đề gì, nhưng pháp trận bên trong chịu ảnh hưởng không nhỏ, một trăm lẻ tám pháp trận đã bị Ngân Nhãn Yêu Hoàng phá hủy hơn hai mươi cái.
Quả nhiên trên đời này không tồn tại cái gì chân chính vô địch, con rối chiến Vân Mẫu bản thân vô cùng dũng mãnh, nhưng pháp trận cấu thành thực lực cường đại của nó lại tương đối bạc nhược, kết quả bị Ngân Nhãn Yêu Hoàng tìm ra, dễ dàng liền đánh hỏng. Muốn nói đến kinh nghiệm lâm địch, thủ đoạn, Ngân Nhãn Yêu Hoàng vẫn là tương đối mạnh, ít nhất so với vị Huyết Hà Chi Chủ cường đại hơn nhiều. Người sau có lẽ là bởi vì trời sinh bất tử, trí tuệ lâm địch liền kém đi nhiều.
Từ trên người lấy ra tài liệu tu bổ pháp trận bị tổn thương của con rối Vân Mẫu, Đường Kiếp vừa tu bổ vừa nói: - Ngươi lần này làm rất khá, không có phụ lòng kỳ vọng của ta.
Con rối chiến hai mắt chớp động ra hồng quang, truyền đến thanh âm khàn khàn: - Vĩnh viễn trung thành với chủ nhân.
- Tốt lắm! Lấy ra một ít tinh thạch để con rối chiến hấp thu, đây là thượng cổ tinh hạch ở ngoài, là phương pháp khôi phục năng lượng rất nhanh, Đường Kiếp nói: - Bên dưới có rất nhiều quỷ vật. Giết chúng nó, mượn dùng Luyện Hồn Châu hấp thu, có thể tiến thêm một bước để thực lực ngươi thêm hùng mạnh. Đi thôi, những ngày tiếp theo, chúng ta còn có thật nhiều trận đánh ác liệt, ta cũng cần tiến bộ, ngươi cũng cần.
Con rối chiến gật gật đầu.
Một lát sau, Đường Kiếp tu bổ xong pháp trận, mang theo con rối chiến bay xuống phía dưới.
Bởi vì bên dưới đất đá ngổn ngang chắn lối, cho nên thông đạo đi xuống đã bị chặn lại, Đường Kiếp và con rối liền trực tiếp độn thổ pháp, xuyên qua đất đá, đi xuống dưới.
Đợi khi tiến vào sâu rồi, thì tiếng quỷ khóc cũng càng ngày càng rõ ràng, như thấm vào xương cốt mang theo hơi thở hàn băng.
Liễu Vân Sơn nói không sai, bởi vì cánh cửa Minh Giới mở rộng, cho nên không biết có bao nhiêu quỷ vật đã tiến vào đây, trong vực Vân Mặc đi tới đi lui. Tảng đá lớn đã ngăn không cho chúng bay ra khỏi thông đạo, nhưng dù sao cũng có chừa lại khe hở để quỷ vật leo ra, cũng như nước hòa tan vào biển, bị thế lực khổng lồ ở Thanh Vân Giới cắn nuốt.
Nhưng trước khi đó, chúng tụ tập ở trong này, sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất ngăn cản Đường Kiếp tìm cỏ Âm Khô.
Cẩn thận đi vào tầng sâu nhất, Đường Kiếp nhìn bốn phía chung quanh.
Bởi vì vách núi bị sụp xuống, cho nên đất đá đã chặn cả không gian lại, chỉ lưu lại khe hở nhỏ giữa các tảng đá, người có thể lách qua. Không gian phía trên sông Hắc Thủy bởi vì khá hẹp nên rất nhiều các tảng đá to trực tiếp chặn ngang phía trên sông, nên không gian tại đó cũng khá trống trải, có một số tảng đá nhỏ hơn rơi vào lòng sông, khiến nước không chảy được, đổi dòng nhưng dù sao vẫn là có thể đi qua được.