Tuy rằng cành khô lượn lờ từng vòng không gian gợn sóng, dường như mỗi thời mỗi khắc đều thâm sâu hư không, có một cảm giác huyền bí cùng loại với vũ tinh huyền, nhưng bất kể Đường Kiếp có thử như thế nào, lại đều không thể sinh ra cộng hưởng với nó, ngược lại năm lần bảy lượt bị đẩy ra.
Cảm giác này khác hẳn với cảm giác mà Đường Kiếp đã từng tiếp xúc với thần vật không gian, mà giống như không phải một loại người, khiến người ta có cảm giác không thể hòa hợp với nhau vậy.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cũng là Đường Kiếp sau khi tiến vào Thanh Vân Giới mới có đấy, tuy nhiên không có quan hệ gì với Thanh Vân Giới, mà là tác dụng của một đoạn Mệnh Vận đạo trong cơ thể hắn.
Vận mệnh rốt cuộc là cái gì, có ích lợi gì, có thể làm cái gì?
Mấy vấn đề này rất phức tạp, nói thực ra mặc dù là Đường Kiếp hiện tại cũng không thể trả lời. Nhưng từ khi hắn đạt được Mệnh Vận Đạo Tắc, hắn liền phát hiện chính mình có một loại cảm giác đặc thù.
Giống như là một loại trực giác, nói không rõ, mà rất mờ mịt, không có lý do, nhưng lại có thể làm cho người ta tin tưởng.
Loại trực giác này hoàn toàn trái ngược với suy diễn logic mà Đường Kiếp từng thờ phụng. Bởi vì nó hoàn toàn không có logic đáng nói, không liên quan tới trí tuệ phân tích, cẩn thận thăm dò trinh thám, chỉ có điều trong lúc đó toát ra một loại cảm xúc, bỏ qua tất cả quá trình phát sinh, trực tiếp đưa ra kết quả.
Chính là vì nguyên nhân này, nên ban đầu Đường Kiếp đã cự tuyệt nó đấy.
Hắn cũng không tin vào loại trực giác này, thậm chí không cho rằng nó tồn tại, chỉ cho rằng đó là ảo giác của mình và trùng hợp ngẫu nhiên, lại càng không tiếp thu đáp án mà nó đưa ra.
Nhưng sau đó trải qua năm tháng, trực giác luôn luôn chứng minh nó đúng. Đường Kiếp dần dần phát hiện, kia cũng không phải ảo giác, cũng không trùng hợp.
Đường Kiếp lĩnh ngộ thiên đạo, còn lĩnh ngộ số mệnh hùng mạnh của thế giới này, đều bắt nguồn từ nó. Tuy nhiên cảm giác này cụ thể khi nào thì đến, cũng không phải hắn có thể định đoạt được.
Nếu như chân lý thì đạo là biểu hiện của logic suy diễn đến cực hạn, là đại biểu cho tính tất yếu, như vậy vận mệnh lại hoàn toàn tương phản, nó có tính tùy ý quá lớn, khó có thể nắm chắc, không thể nắm giữ trong tay, là đại biểu cho tính ngẫu nhiên.
Có lẽ chính vì nguyên nhân như vậy, nên Vận Mệnh đạo mới có thể bị coi là đạo lý thần bí nhất và khó lý giải nhất.
Không ai thích do vô số tổ hợp ngẫu nhiên và trùng hợp ở cùng một chỗ, điều đó đại biểu cho việc không thể nắm trong tay, chính vì nguyên nhân này, mặc dù đã có được Mệnh Vận Đạo Tắc, Đường Kiếp cũng rất ít khi thử đi lý giải nó.
Bởi vì Vận Mệnh vốn cũng không phải là dùng để lý giải đấy.
Hôm nay, loại cảm giác này xuất hiện lần nữa, cũng là trực tiếp tác dụng lên trên Âm Khô Đằng, trực tiếp đưa cho Đường Kiếp một đáp án: Vật này không thích hợp với ngươi.
Nếu như không có cảm giác này, Đường Kiếp có lẽ sẽ còn thử rất nhiều lần, nhưng phải sau khi trải qua vô số lần thất bại mới khẳng định được điều này, nhưng hiện tại, bởi vì có cảm giác, nên hắn nhảy vọt bỏ qua quá trình này.
Đây là sức mạnh của Vận Mệnh sao?
Đường Kiếp thoáng chút suy nghĩ, trong lúc mờ mịt tăng số mệnh, khiến cho vận may tăng lên, đưa ra đáp án, khiến người tu không đi vào con đường sai lầm, vậy đại khái nó chính là cái gọi là tiến hóa thiên cơ, hiểu rõ tương lai.
Hoặc là nói đây chỉ là hình thức ban đầu, khi Vận Mệnh đạo phát triển đến giai đoạn nhất định, là có thể diễn hóa xuất ra Dự Ngôn thuật, hiểu rõ tương lai, cũng có thể diễn hóa ra vận may thuật, từ từ nâng cao số mệnh.
Mười hai đại đạo, bất kể loại nào tăng lên đến cuối cùng, đều phát triển ra các loại đạo pháp thuộc về chính mình.
Thập tuyệt sát nhận là một loại, đương nhiên cũng là loại thô sơ đơn thuần nhất.
Mà nay, Vận Mệnh đã cho ra đáp án, Âm Khô Đằng không thích hợp với mình.
Cho nên sau khi ngắm nghía một phen, Đường Kiếp cũng không lãng phí thêm thời gian nữa.
Đang định cất nó đi, đột nhiên Tiểu Tam vừa ăn xong một quỷ vật, đang nghênh ngang tiến lại đây. Nhìn thấy Âm Khô Đằng, mắt nó sáng ngời, lao đến, ríu ra ríu rít với Đường Kiếp, sau đó chỉ vào Âm Khô Đằng không ngừng đá đá chân.
- Ngươi muốn nó sao? Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc.
Tiểu Tam mà liên tục gật đầu, vẻ mặt sốt ruột không chịu đựng nổi.
- Không ngờ ngươi còn ăn chay. Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp liền đưa Âm Khô Đằng cho Tiểu Tam. Dù sao Vận Mệnh đã nói với chính mình, Âm Khô Đằng đối với mình không có hiệu quả, nếu như thế thà rằng cho Tiểu Tam, xem đối với nó có thể có ích lợi gì.
Tiểu quỷ nhận lấy Âm Khô Đằng, cũng không phải dùng để gặm, mà là đối với chỗ đứt Âm Khô Đằng khẽ hút, tạo thành một sợi dây tơ dài hẹp.
Chỉ thấy từng đạo mây mù giống như sóng gợn lóe sáng vài cái, sau đó trực tiếp không bay vào trong cơ thể Tiểu Tam, biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng ở một khắc đó, Đường Kiếp thấy rõ Thiên nhãn đã quan sát được, một tia không gian chi lực tiến nhập vào trong thân thể Tiểu Tam.
Quả nhiên!
Đồ vật của Minh giới, cũng chỉ có quỷ vật mới có thể vận dụng.
Chả trách Vận Mệnh nhắc nhở rằng mình không dùng được nó.
Mà Tiểu Tam cần nó, hiển nhiên không phải là bởi vì nó ăn chay, mà là vì có quan hệ với lực lượng không gian.
Khi nó ăn cánh tay của Đại Năng kia, đã lấy được năng lực thiên phú về không gian, Tiểu Tam đối với hết thảy những thứ có thể nâng cao lực lượng không gian đều cần. Nếu nó không đạt được thiên phú không gian, thì có khả năng đối với thứ này, ngay cả liếc mắt nó cũng không thèm.
Điều này cũng nhắc nhở một sai lầm trong nhận thức của Đường Kiếp lúc trước, tuy rằng Tiểu Tam tiến hành cắn nuốt quỷ vật trước, nhưng nguyên liệu thì lựa chọn cũng toàn loại siêu thoát.
Tiểu Tam rất nhanh đã hấp thụ toàn bộ không gian chi lực cuả Âm Khô Đằng. Nương theo nó hấp thu, Âm Khô Đằng dần dần héo rũ xuống. Đã không có gốc cắm vào hư không, Âm Khô Đằng liền giống như nước không nguồn, cây không rễ, nhanh chóng héo rũ.
So sánh với nó, Tiểu Tam đến là vẫn không có thay đổi gì, ngoài mặt nhìn không có bất kỳ biến hóa nào.
Đường Kiếp có tâm thí nghiệm nó một chút, lại lần nữa đi bắt nó, nói: - Để ta xem năng lực của ngươi.
Tiểu Tam hiểu, quả nhiên mượn lực lượng từ không gian thoát ly khỏi lòng bàn tay Đường Kiếp.
Lần này nó thoát ra vô cùng linh hoạt, trực tiếp nhảy ra cách xa Đường Kiếp hơn hai mươi trượng.
Đường Kiếp lần đầu tiên tóm nó về, vật nhỏ này tuy rằng có thể liên tục sử dụng mấy mươi lần dịch chuyển không gian, nhưng khoảng cách quá ngắn, bởi vậy mới có thể bị Đường Kiếp ngay cả thân thể cũng không cần động liền bắt nó trở lại. Mấy ngày nay cắn nuốt một ít quỷ vật có năng lực nắm giữ lực lượng không gian, năng lực của nó đã có tăng trưởng, tuy nhiên chỉ có thể nhảy ra ngoài một trượng. Không nghĩ tới một cây Âm Khô Đằng, nhưng lại trực tiếp nhảy ra xa hơn hai mươi trượng.