Tòa hoàng cung tuy là cung điện của Ngân Nhãn Yêu Hoàng mô phỏng nhân loại tạo ra, nhưng cũng bảo lưu lại một ít đặc điểm của người tu. Tỷ như quy củ của nơi này trên thực tế không có nhiều như con người, Đường Kiếp không có tự xưng trẫm, nương nương chưa được phép đã có thể vào tẩm cung, thậm chí hiện tại Đường Kiếp một mình đi dạo ngự hoa viên, chỉ cần hắn không hô, cũng không có yêu vật nào nhất định muốn đi theo hầu hạ hắn, có thể thấy được trên phương diện quy củ, thiên tính tán loạn của yêu vật chung quy không thể cùng so với nhân loại được. Cả tòa hoàng cung có bố trí đại trận, chỉ có điều uy lực tuy lớn, nhưng lại không đủ tinh xảo, Đường Kiếp dễ dàng phá được. Cuối cùng chính là trong hoàng cung còn có phòng chuyên dùng luyện đan, phòng luyện khí vân vân.
Yêu vật không sở trường về tạp nghệ, đan phòng và khí phòng đều là bắt con người tới làm. Tuy nhiên sau khi chứng kiến trận pháp nơi này, Đường Kiếp đối với đan sư, khí sư cũng không có hứng thú nữa rồi. Quả nhiên đi dạo đan phòng một vòng, phát hiện bên trong phần lớn đều là các loại đan dược bình thường.
Kỳ thật việc này đến là có chút oan uổng, Ngân Nhãn Yêu Hoàng bắt những người này tới, mặc dù ở Phượng Sơn quốc cũng là có chút danh khí đấy. Chẳng qua Đường Kiếp những năm gần đây tiếp xúc đều là đại nhân vật, thường thấy các loại tài nguyên cao nhất, đối với thứ hơi chút kém một chút dĩ nhiên là không để vào mắt rồi.
Về phần đại sư đứng đầu... Đại sư nếu dễ tìm như vậy, Phượng sơn đã sớm mất nước rồi.
Thời khắc này dạo qua một vòng cũng không thấy bảo bối nào hợp mắt mình, Đường Kiếp khá là thất vọng.
Biết rất rõ ràng nơi này khẳng định có kho báu, lại cố tình không biết cửa vào chỗ nào, loại tư vị này khá là thống khổ.
Chính lúc Đường Kiếp đang tự hỏi, thì hắn đã đi vào trước một tòa điện, ngẩng đầu nhìn lên, bên trên viết ba chữ to "Ngự thư phòng".
Xem ra nơi này chính là nơi Ngân Nhãn làm việc rồi.
Đường Kiếp đột nhiên tâm huyết dâng trào, bước đi vào.
Vài tên tiểu yêu nhìn thấy Đường Kiếp tiến vào, vội vàng quỳ xuống nghênh đón.
Đường Kiếp trực tiếp đi về phía chiếc bàn trên cùng, cầm lấy một quyển tấu chương lật xem.
Trên tấu chương ghi chép đều là những việc phát sinh gần đây.
Tuy nhiên nhìn đống Tấu Chương chồng chất, hiển nhiên Ngân Nhãn Yêu Hoàng không phải cái tên chăm chỉ cần chính, mà đại đa số tấu chương đều gác lại không để ý tới.
Thời khắc này lật Tấu Chương xem một lượt, Đường Kiếp đột nhiên tâm huyết dâng trào, cầm lấy một quyển tấu chương nói: - Hắc sát yêu vương thượng tấu, Phong nha ở Nhật Lạc Nham tụ tập càng ngày càng nhiều, đã ảnh hưởng đến sinh trưởng của cây cỏ, nhưng di chuyển Phong Nha lại bị Phong Nha Vương cản trở. Thông tri Hắc Sát yêu vương, số lượng Phong Nham nhất định phải ngăn chặn, việc di chuyển bị ngăn trở, liền trực tiếp tiêu diệt một ít là được... hừm, tiêu diệt một nửa đi.
Phong Nha là một loài chim hung ác trong Yêu tộc, thích ăn thịt người, tính tình tàn nhẫn, nếu không bởi vì vị trí hiện tại, Đường Kiếp rất muốn hạ lệnh diệt sạch bọn nó.
Một gã tiểu yêu nghe được kinh hãi nói: - Tiêu diệt một nửa Phong Nha?
- Hả? Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút trả lời: - Vậy diệt tám phần đi.
Tiểu yêu bị mấy lời này làm cho hoảng sợ, lại không dám nói lời nào, chỉ đành ngoan ngoãn đi truyền lệnh rồi.
Đường Kiếp lại tiện tay cầm lấy một phần tấu chương khác nói: - Xích Phong vương thượng tấu, trước đó vài ngày Trường Nhạc Vương phạm biên Thiết Huyết chúng ra, từ nước ta bắt đi bốn mươi hai nhân loại. Thông tri Xích Phong vương, Trường Nhạc vương dám không coi trọng tôn nghiêm lãnh thổ ta, vậy cho gã chút giáo huấn, để gã hiểu cái gì gọi là kẻ phạm biên cảnh ta tất chết... Truyền mệnh lệnh của ta tới vài vị yêu vương, bắt Trường Nhạc Vương về đây cho ta.
Ngũ đại Yêu Hoàng của yêu tộc, giữa các quốc gia, đều có lãnh thổ riêng, tuy nhiên bởi vì không phải như con người, nên kỳ thật đối với lãnh thổ cũng không quá coi trọng. Đường Kiếp cũng là mượn chuyện này, nghĩ có thể giết chết một yêu vương cũng tốt.
Đường Kiếp đến là muốn hạ lệnh trực tiếp đánh chết, nhưng ngẫm lại đánh chết tính chất quá nghiêm trọng, mặt khác yêu vương hơn phân nửa sẽ không tiếp nhận, liền sửa lại thành bắt giữ, dù sao sau khi đến đây xử lý thế nà đều là do hắn định đoạt.
Tiểu yêu bị mệnh lệnh bắt giữ của hắn làm cho hoảng sự, nghĩ thầm rằng vì mười mấy tên nô lệ con người mà phải đi bắt một yêu vương, hà tất phải vậy sao? Xích Phong vương cũng là có xích mích với Trường Nhạc Vương cho nên mới suốt ngày viện cơ hội liền lên án, không ngờ lần này thật đúng là để gã đắc ý rồi.
Kế tiếp Đường Kiếp lại liên tục xử lý mấy vụ "Quốc sự" khác, lấy vị trí của hắn tất nhiên là không muốn nội bộ Yêu tộc sống yên ổn đấy, bởi vậy ra lệnh vừa độc vừa ác, nghiễm nhiên tạo nên phong phạm của một bạo quân, động cái là giết yêu, diệt tộc, khơi mào xung đột biên giới, dù sao dù không tốt nhưng hắn vẫn là vua. Muốn làm tốt một việc rất khó, nhưng muốn hư một sự kiện thì lại vô cùng dễ dàng.
Đường Kiếp làm hôn quân làm rất vui vẻ, chỉ trong chốc lát đã hạ lệnh xử lý hơn mấy ngàn yêu vật, trong đó còn bao gồm bắt giữ một vị yêu vương nước khác. Đám yêu vật hắn đánh giết cũng chỉ khoảng chừng này, vậy mà ở đây động động miệng, chính là giết mấy ngàn yêu vật. Tính toán số yêu vật chết, nhất thời trong lòng mừng rỡ, chỉ cảm thấy vô cùng thích thú.
Quả nhiên quyền lực nhiều khi rất có ý nghĩa, sau này nhất định phải cẩn chính hơn mới được, có ý nghĩ này, Đường Kiếp cũng không vội rời đi nữa.
Chỉ dùng công sức gần nửa ngày, đã phê duyệt toàn bộ tấu chương trong ngự thư phòng, Đường Kiếp mới đứng dậy rời đi.
Đã có một ít vài yêu vật tiến lên phía trước nói: - Bệ hạ muốn đi tới chỗ vị nương nương nào ạ?
Tại sao lại là gặp nương nương?
Trong lòng Đường Kiếp oán thầm Ngân Nhãn này ngày bình thường nhất định là tên háo sắc, sắc mặt nghiêm lại nói: - Không, mấy ngày trước ta chiến đấu có điều lĩnh ngộ, đang lúc cần tĩnh tâm cảm thụ.
- Vâng, không biết bệ hạ là muốn đi Thiền Cực Cung hay là tĩnh thất phía sau núi?
Còn có tĩnh thất phía sau núi?
Đường Kiếp ngẩn người, lập tức ý thức được nơi đó chỉ sợ mới là quả tim của Ngân Nhãn Yêu Hoàng.
Đường Kiếp không biết sự khác nhau giữa Thiền Cực Cung và tĩnh thất phía sau núi có gì khác nhau, chỉ có thể khua tay nói: - Đến phía sau núi đi.
Tiểu yêu kia liền dẫn Đường Kiếp đi về phía sau núi.
Hoàng cung phía sau núi là một đỉnh núi toàn thân màu đen, khi Đường Kiếp tiến lại đây, liền cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đập vào mặt, giống như bên trong có mãnh thú đang trấn áp vậy.
Đường Kiếp hít sâu một hơi, đã thấy tiểu yêu kia không có chút thay đổi, đưa Đường Kiếp đến trước sơn môn, liền dừng lại không tiến lên nữa.
Đường Kiếp vừa nhìn thấy, biết không ổn, sơn môn này có bố trí trận pháp, chỉ cần biết là cơ quan nào mới có thể mở ra. Mà bên cạnh cửa này cũng không có ai trông coi, tiểu yêu cũng chỉ ở phía sau, hiển nhiên cơ quan này chỉ có Ngân Nhãn mới biết mở.
Vấn đề là bản thân hắn không biết. Kỳ thực nếu lấy trận đạo tiêu chuẩn của hắn, muốn phá giải trận pháp này không khó, nhưng trong nháy mắt phá giải là không có khả năng. Nếu ai thấy Yêu Hoàng đứng trước cửa núi hơn nửa ngày mới tiến vào, chắc chắn sẽ hoài nghi mất.
Thời khắc này tiểu yêu nhìn Đường Kiếp đứng ở nơi đó, cũng có chút tò mò.
Đường Kiếp do dự một chút, đang định tìm lý do lui trước, chợt thấy phía sau có mùi thơm bay tới, tiếp theo là tiếng hô nũng nịu vang lên: