Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 877: Bức bách (p2)



Trong môn phái đích thực, cường giả hoàn toàn có thể có sắp xếp khác.

Ví dụ như chưởng kiếm nhân Tẩy Nguyệt phái là người có thực lực mạnh nhất nhưng không nguyện cũng không thích hợp trở thành môn chủ.

Thiên Nhai Hải Các cũng có chưởng đà nhân đồng đẳng với chưởng kiếm nhân Tẩy Nguyệt phái, tương lai Táng Phong Nữ sẽ ở vị trí này, hiện giờ Thiên Nhai Hải Các đã chính thức bồi dưỡng chưởng đà nhân kế nhiệm.

Năm nay là đại lễ Thiên Nhai Hải Các thành lập năm nghìn năm, dựa theo quy củ, năm nay nhất định sẽ lại ra đời một Thiếu chủ.

Dựa theo quy củ, Thiếu chủ chỉ tuyển chọn từ trong số hậu bối, sau đó sẽ được bồi dưỡng thêm. Tân Việt tu luyện tổng cộng được tám mươi ba năm, chỉ còn mười bẩy năm nữa là tách ra khỏi lớp hậu bối. Nói cách khác, đây chính là cơ hội cuối cùng của y.

Bởi vậy lần này Tân Việt tranh chức Thiếu chủ giống y như hổ rình mồi, nghĩ hết biện pháp lôi kéo khắp nơi để tăng cường thực lực.

Lúc này vừa xuất hiện, Tân Việt đã cười nói:

- Sư muội chớ hiểu lầm, ngu huynh chỉ là lâu không thấy sư muội, quả thật là rất nhớ sư muội cho nên mới nhờ Lam sư đệ đến mời sư muội, có lẽ là ngôn từ của Lam đệ không tốt lắm, đã khiến cho sư muội hiểu lầm rồi.

- Vậy giờ ta nói cho ngươi biết là ta không đi, không vấn đề gì chứ?

Hứa Diệu Nhiên nói.

Tân Việt nói:

- Sư muội không muốn đi, ngu huynh đương nhiên không dám cường mời. Nhưng sư muội à, có một số việc nên buông thì cần buông, để ở trong lòng không tốt cho mình đâu.

Hứa Diệu Nhiên trầm mặt xuống, hỏi:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Tân Việt trả lời:

- Sư muội biết rõ ý ta mà, Đường Kiếp đã chết rồi… Hắn không về được.

Hứa Diệu Nhiên sắc mặt đại biến, quát lớn:

- Ngươi nói bậy!

Chỉ có điều nước mắt lưng tròng, cố nén không để rơi xuống.

Mấy năm nay không hề thấy chút tăm hơi gì của Đường Kiếp, tuy Hứa Diệu Nhiên vẫn giữ kín chuyện nhưng chuyện mậu dịch hai giới lớn như vậy mà lại không thấy chủ nhân, chỉ có Hứa Diệu Nhiên chủ trì, hiển nhiên người ngoài sẽ hoài nghi. Hơn nữa lúc trước Lăng Tiêu thu Đường Kiếp làm đồ đệ, Đường Kiếp chỉ nói giải quyết xong chuyện Huyết Hà sẽ lập tức quay về núi, nhưng kết quả lại là bặt vô âm tín, trải qua thời gian dài như vậy, bên ngoài đồn rằng Đường Kiếp đã chết.

Hứa Diệu Nhiên vẫn không thừa nhận, nhưng không có người đi ra bác bỏ tin đồn cho nên tin đồn truyền đi lại càng tà dị.

Thời khắc này Tân Việt cũng không nói tiếp về chuyện này, chỉ lui về sau mấy bước, nói:

- Thật ra ngươi tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Chân Quân đại nhân có tin tưởng hay không.

Phụ thân?

Hứa Diệu Nhiên ngẩng đầu lên.

Tân Việt khẽ mỉm cười, nói:

- Đúng rồi, ta quên nói cho sư muội một chuyện, vài ngày trước ta đã hướng lệnh tôn cầu hôn.

- Ngươi dám!

Hứa Diệu Nhiên gào lên.

- Ta đã làm rồi.

Tân Việt trả lời:

- Hơn nữa Chân Quân cũng đồng ý rồi. Ngài nói chỉ cần ta chính thức lên chức Thiếu chủ sẽ gả sư muội cho ta.

Hứa Diệu Nhiên nghe xong toàn thân run rẩy:

- Ta không tin… Ta không tin phụ thân có thể làm vậy.

Khuôn mặt Tân Việt trở nên lạnh lẽo nói:

- Chuyện này có gì không tốt? Mà chẳng phải là do ngươi bức hay sao?

- Do ta bức sao?

Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên.

Tân Việt nói tiếp:

- Sư muội và Đường Kiếp kia tình đầu ý hợp, e rằng đã làm cái việc bừa bãi kia rồi.

Vừa nghe xong lời này, Hứa Diệu Nhiên run rẩy toàn thân.

Tân Việt đã nói:

- Thật ra ở ngoài đã sớm đồn đại, nói năm đó ngươi đi tới Mạc Khâu, đã sớm cùng Đường Kiếp kia kết thành uyên ương. Lúc đó Đường Kiếp nổi bật, thực lực cũng xem là tốt, Chân Quân đại nhân niệm tình ngươi một lòng vì hắn cho nên cũng để yên. Nhưng hiện tại Đường Kiếp chết rồi, lời đồn này thì không thể dập tắt. Ngươi chỉ biết mình, có từng nghĩ tới danh dự của lệnh tôn không?

Hứa Diệu Nhiên trả lời:

- Cho nên cha ta muốn bán đi đứa con gái làm bại hoại nề nếp gia phong ta sao?

- Không phải vậy, chẳng qua con gái lớn cuối cùng vẫn phải lập gia đình.

Tân Việt cười nói:

- Tuy sư muội đã không hoàn bích nhưng Tân Việt ta một lòng vì ngươi, điểm sỉ nhục ấy cũng chấp nhận được. Hơn nữa lúc ấy ta là Thiếu chủ, cũng xứng đôi với sư muội, ta nghĩ ra có thể dẹp yên tin đồn.

- Sau đó thì sao?

Hứa Diệu Nhiên hỏi lại:

- Sẽ không có chuyện khác hay sao?

Tân Việt ngẩn người:

- Chuyện gì khác?

Hứa Diệu Nhiên hừ lạnh, nói:

- Nếu ta đoán không nhầm thì về sau việc mậu dịch Huyết Hà cũng phải giao cho ngươi xử lý, đúng không?

Tân Việt sắc mặt biến hóa, nói:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Hứa Diệu Nhiên trả lời:

- Ngươi có biết! Việc buôn bán giữa hai giới đã kéo dài rất nhiều năm, chút bí mật này đã sớm không giấu được. Huống hồ trong thời gian ngắn như vậy ta đã xông qua tam khô, nhập Thiên Tâm, thành tựu Tâm Ma, e rằng cũng không thể gạt được ánh mắt của kẻ hữu tâm. Cưới một tàn hoa bại liễu là chuyện nhỏ, tiếp quản việc mua bán khổng lồ trong tay nàng mới là mục đích thực sự, đúng không? Có tài nguyên thì mới có thực lực, Tân sư huynh, ngươi thực sự tính toán rất giỏi đấy.

Nhìn ánh mắt của Hứa Diệu Nhiên, sắc mặt Tân Việt liên tục biến đổi.

Hồi lâu sau y mới nói:

- Sư muội suy nghĩ nhiều rồi.

- Không nhiều, bản thân ngươi là hiểu rõ nhất đấy.

Hứa Diệu Nhiên không chút khách khí trả lời.

Tân Việt cười lớn vài tiếng, nói:

- Xem ra sư muội đã hiểu lầm ta rồi. Thôi được, lâu ngày mới biết được nhân tâm.

Nói xong liền thoáng liếc mắt về phía Lam Ngọc rồi chậm rãi rời đi.

Nhìn hai người rời khỏi, lúc này Hứa Diệu Nhiên mới kiệt sức ngồi xuống.

Hồng Uyển vội vàng tiến lên đỡ lấy:

- Tiểu thư, làm sao lão gia…

Nàng còn chưa nói hết câu, Hứa Diệu Nhiên đã ngăn lại:

- Việc này cũng không nên trách phụ thân, ông ấy cũng là không còn cách nào khác.

- Sao?

Hồng Uyển ngây người.

Còn ai có thể bức Tử Phủ Chân Quân?

- Dĩ nhiên là rất nhiều Tử Phủ!

Hứa Diệu Nhiên thở dài đáp:

- Thu nhập từ việc buôn bán giữa hai giới khiến cho nhiều người đỏ mắt.

Cưới Hứa Diệu Nhiên làm vợ chỉ là ngụy trang, mục đích thực sự vẫn là nhằm vào chức chưởng quan việc buôn bán đang ở trong tay nàng.

Lúc Đường Kiếp ở đây, Tẩy Nguyệt phái và Thiên Nhai Hải Các kiềm chế lẫn nhau, không ai tiện nói thêm điều gì.

Nhưng sau khi Đường Kiếp vắng mặt, Hứa Diệu Nhiên một mình nắm giữ quyền to, đã có khá nhiều người bắt đầu có tâm tư cướp đoạt.

Mấy năm trước đã có người đề nghị, sau khi Đường Kiếp không ở đây, phải hủy bỏ số định mức cấp cho Tẩy Nguyệt phái. Là Hứa Diệu Nhiên phải dốc hết sức phản đối mới gác được kế hoạch này lại. Nhưng cũng chính đề nghị này đã khiến Thiên Nhai Hải Các và Hứa Diệu Nhiên đều đồng thời tự ý thức được vấn đề.

Hứa Diệu Nhiên bắt đầu cảm nhận được lòng tham của môn phái, nếu không thì cũng không thể đoán được động cơ sau lưng Tân Việt nhanh như vậy.

Thiên Nhai Hải Các thì ý thức được của cải quan trọng nằm trong tay một nữ nhân, nhưng nữ nhân này lại không phải là toàn tâm hướng về môn phái, việc này quá mức nghiêm trọng, cho nên liền sinh ra lòng thu hồi.

Trước đây thái độ của Thiên Nhai Hải Các cũng giống như Tẩy Nguyệt phái đối với Đường Kiếp, không quan tâm khoản của cái này cuối cùng rơi vào trong tay đệ tử nào, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.

Vì thế Thiên Nhai Hải Các bắt đầu nghĩ cách giải quyết vấn đề này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com