Hứa Diệu Nhiên lại nói tiếp: - Tuy là nói thế nhưng ta cũng không nguyện ý ông ấy làm như vậy đâu.
- Vì sao vậy?
- Bề trên nhúng tay vào là có thể đạt được trợ lực rất lớn. Nhưng lại có chỗ không tốt chính là, bọn họ có khi quản rất nhiều, quan tâm quá độ, mọi chuyện đều hỏi tới. Nếu chuyện không làm đúng theo ý của bọn họ, thường thường sẽ vô cùng giận dữ. Có thể nói trợ lực lớn nhất là đến từ bọn họ, mà phiền toái lớn nhất cũng tới từ bọn họ. Hứa Diệu Nhiên ưu thương nói: - Phụ thân là một người cố chấp tự cho mình là đúng. Ông ấy nhất định sẽ giúp ta, nhưng cũng sẽ bắt ta phải làm theo yêu cầu của ông ấy. Và ai tốt, ai không tốt… đều phải nghe theo ý của ông ấy, nhất trí với ông ấy. Ta đồng ý bước vào bên trong đống quyền lực dơ bẩn đục ngầu này chính là vì muốn nắm giữ vận mệnh của mình, làm sao lại nghe theo sự bài bố của ông ấy được chứ. Cho nên dù ông ấy đồng ý hỗ trợ ta cũng không muốn.
- Kia… vậy làm sao bây giờ? Chỉ sợ dựa vào bọn Phàn Thừa Long vẫn còn chưa đủ đâu?
- Đích xác là không đủ. Hứa Diệu Nhiên từ từ nói.
Mấy ngàn vạn linh tiền có thể khiến đệ tử đồng môn bậc thấp nghe theo lệnh mà tụ lại dưới trướng của Hứa Diệu Nhiên, nhưng những người có thế lực mạnh sẽ không làm việc theo sự chỉ bảo của Hứa Diệu Nhiên, hoàn toàn chính là tiền nào của nấy, lần này đã giúp ngươi, coi như thanh toán xong khoản nợ, chuyện lần sau để lần sau tính.
Bởi vậy về phương diện cường nhân, ngoại trừ Phàn Thừa Long và một ít người khác, Hứa Diệu Nhiên có thể nắm trong tay vẫn cực kỳ nhỏ.
Ngoại ra muốn dựa vào người của mình, Hứa Diệu Nhiên cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm, dù sao ai biết phương diện này có kẻ phái người tới nằm vùng rồi đánh lén mình hay không?
Cần cường nhân, còn cần phải là cường nhân đáng tín nhiệm, đây là vấn đề thực tế mà bây giờ Hứa Diệu Nhiên phải đối mặt.
- Vậy làm sao bây giờ? Hồng Uyển hỏi.
Hứa Diệu Nhiên lắc đầu: - Loại chuyện thế này không phải nói là có, chỉ có thể tiến hành từng bước một. Tuy nhiên cũng có biện pháp, không phải là hoàn toàn không có.
- Biện pháp gì?
- Nhảy ra khỏi Thiên Nhai Hải Các, có thể tìm tới được một ít giúp đỡ khác. Hứa Diệu Nhiên lẩm bẩm nói: - Tỷ như Tẩy Nguyệt phái. Hàng năm bọn họ thu của ta nhiều tiền như vậy, phiền toái lần này cũng nên để bọn họ giúp một ít. Vả lại Đường Kiếp cũng để lại nhiều bằng hữu ở Tẩy Nguyệt phái như thế, chị dâu gặp nạn, đám hảo huynh đệ như bọn họ sao lại không viện trợ cơ chứ?
-------------------------
Núi Quan Nhật.
Trước điện Sâm Sao, hai đạo thân ảnh đang chớp động rất nhanh.
Một người trong đó chính là Vệ Thiên Xung, thân thể đã từng to béo, sau khi dầm mưa dãi nắng mấy năm nay đã sớm biến thành khôi ngô cường tráng. Hình thể cao lớn có chút linh hoạt, qua lại không ngớt trong kinh phong mưa nặng hạt, Đoạn Nhật kiếm trong tat xuất ra từng đạo kiếm hoa, đang chiến đấu kịch liệt với một nam tử áo đen.
Nam tử áo đen kia chỉ cầm một thanh dao găm, huy động lung tung, nhưng từng chiêu lại không rời khỏi nơi yếu hại của Vệ Thiên Xung, làm cho Vệ Thiên Xung không thể không toàn lực bảo vệ mình. Mắt thấy chống đỡ không được, Vệ Thiên Xung đột nhiên lùi lại sau một bước, tay trái chỉ về phía trước, một mảnh âm phong đánh úp lại, cuốn theo một gương mặt lạnh như băng, cư nhiên Vệ Thiên Xung lại gọi ra âm Binh. Chỉ có điều hiện giờ đã không như quá khứ chỉ có thể gọi âm tốt cấp thấp nhất, hiện giờ Vệ Thiên Xung đã có thể gọi ra âm Tướng.
Thời khắc này âm Tướng vừa xuất hiện, liền cắn về phía nam tử áo đen một phát.
Thân hình nam tử áo đen chợt lóe, như ánh sáng bay ngang qua cơn lốc Âm tướng kia, đồng thời lưỡi dao sắc bén trong tay cũng mạnh mẽ đâm vào vai Vệ Thiên Xung, một kích xuyên thủng cánh tay của hắn, hừ lạnh nói: - Đây là kết cục của việc quá lệ thuộc vào ngoại vật!
Nhưng ngay lúc Vệ Thiên Xung trúng chiêu, dưới chân nam tử áo đen đột nhiên bị kiềm hãm, cúi đầu nhìn lại, liền thấy trong bùn đất không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai bàn tay to, nắm chặt lấy chân hắn khiến hắn không thể di động.
Cùng lúc đó Đoạn Nhật kiếm trong tay Vệ Thiên Xung đã phóng ra vô số kiếm hoa, từng đạo tản ra sau đó liền hội tụ lại một chỗ, ngưng kết ra một cỗ kiếm ý xung thiên, chính là Phá Lãng trảm trong Nhật Diệu Cửu Biến, chém xuống đầu nam tử áo đen.
Đúng lúc này, nam tử áo đen kia đột nhiên hóa thành một luồng khói nhẹ tiêu tan, sau khi xuất hiện lại ở một nơi khác.
Kiếm quang sắc bén phá không mà tới, lại không thể làm bị thương ai cả, chỉ rơi vào trên một tảng đá lớn, một kích chém cự thạch thành bột mịn.
Lại nhìn Vệ Thiên Xung đã phe phẩy tay nói: - Đừng đánh đừng đánh, Tứ sư huynh quả là lợi hãi, ta vẫn không đấu lại ngươi.
Nam tử áo đen lại nhìn nhìn hai chân của mình, thấp giọng nói: - Tiểu tử thối, thật sự có tài, lần này xem như ngươi thắng.
Bị con rối bắt được đồng nghĩa với bị quản chế, tuy rằng hắn không bị thương, nhưng cũng biết đó là do Vệ Thiên Xung hạ thủ lưu tình. Nếu không chính mình không thể nào toàn vẹn như thế này. Mà dưới loại tình huống như thế, nếu muốn tránh thoát Phá Lãng trảm rất khó khăn, có lẽ còn phải cứng rắn chống đỡ.
Chiêu số của Tứ sư huynh này nhẹ nhàng mơ hồ, cũng không nắm chắc có thể đỡ được Phá Lãng trảm, liền chủ động nhận thua.
Mặc dù nói phương pháp thắng lợi của Vệ Thiên Xung có chút mưu lợi, hơn nữa hai bên thi đấu với nhau, chỗ lại có hạn, nếu ở gò đất bên ngoài, loại thủ đoạn này sẽ không có tác dụng, hơn nữa mình cũng áp chế tu vi, tuy nhiên thua thì nhận thua, Tứ sư huynh cũng không chối.
Vệ Thiên Xung có thể nghĩ tới chiêu này, có thể thấy được những năm gần đây không chỉ thực lực của hắn tăng lên, ngay cả tâm tính cũng thành thục hơn so với trước nhiều.
Thời điểm nghe được nam tử áo đen nói như vậy, mang cánh tay bị thương đi tới nói: - Toàn bộ đều dựa vào quỷ kế, chung quy cũng không thể so với Tứ sư huynh được.
Miệng vết thương bị xuyên thủng sau khi hắn vận chuyển thuật pháp đã dần dần khép lại, nếu là lúc trước thì vết thương như thế đã sớm hô to gọi nhỏ, nhưng bây giờ lại chỉ thấy bình thường.
- Hảo tiểu tử, có thể làm được một bước này cũng đã không tệ, như thế nào, thật sự là ngươi đã mạnh hơn lão Tử rồi sao? Một gã nam tử mặc hoàng y nhạt bên cạnh cười to nói.
Mấy người này đều là môn hạ của Yến Trường Phong, có thể nói mỗi người đều là người tai của Tẩy Nguyệt phái. Mỗi ngày đều so chiêu với cường nhân như vậy, cho dù không muốn cường đại cũng không được.
Thời khắc này đang lúc nói giỡn, một tiểu đồng từ trong điện đi ra, đi tới bên người mọi người nói: - Đình chủ tuyên gặp Vệ Thiên Xung.
Nói xong liền bỏ đi.
- Sư phụ tìm ta, ta đi trước.
- Đi đi, đi đi đi, đi đi nào. Các sư huynh cùng phất tay với hắn.
Lúc này Vệ Thiên Xung mới vẫy tay một cái, chỉ thấy trong bùn đất ầm ầm một tiếng, liền xuất hiện năm con rối chiến, thuộc năm ngũ hành.