Lực lượng đại đạo ở ngay chỗ quy tắc siêu việt của nó, là quy tắc phía trên một loại lực lượng khác. Loại sức mạnh này không quan tâm tới cấp bậc của tu giả, là hệ thống của riêng nó, chỉ có lực lượng trong hệ thống đại đạo mới có thể chống lại.
Nói đơn giản, cho dù là một vị linh đồ sử dụng ra lực đại đạo cũng có thể gây ảnh hưởng tới một vị Chân Quân.
Mặc dù trúng một kiếm này Tang Hồng Mai chắc chắn sẽ không chết, nhưng bị thương cũng là không thể tránh khỏi. Nhưng đối với Tang Hồng Mai mà nói, bị một tiểu bối đả thương vốn là một chuyện vô cùng mất mặt.
Tang Hồng Mai tự nhiên không muốn như thế, tay phải đưa quải trượng đầu rồng lên, một trường long huyết sắc đã từ trong đầu quải trượng lao ra, thẳng về phía Thái Quân Dương, đoạt trước Thái Quân Dương đánh vào trên người hắn, khiến hắn từ không trung rơi xuống.
Lần này Tang Hồng Mai ra tay không hề lưu tình, một kích tới từ quải trượng kia, ngay cả Linh Hoàn chân nhân cũng không thể chống đỡ được.
Thái Quân Dương điên cuồng phun ra máu tươi, vòng bảo hộ linh khí đều bị dập nát dưới công kích của trường long huyết sắc, lực lượng hung mãnh tàn sát bừa bãi trong cơ thể Thái Quân Dương, chỉ trong nháy mắt khiến hắn trở nên xanh xao, hắn cứ như vậy ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, té mạnh trên mạnh đất không động đậy.
- Quân Dương! Bắc Thương Hàn hô to ra tiếng.
- Đáng chết! Tâm tình của Tang Hồng Mai cũng không vui vẻ.
Nàng không biết Thái Quân Dương là người của Tẩy Nguyệt phái, chỉ nghĩ hắn là người của Thiên Nhai Hải Các. Mà giết chết một gã ngộ đạo cũng không phải là việc nhỏ. Bóp chết thiên tài, ở bên trong môn chính là trọng tội.
Đang lúc ảo não lại thấy Thái Quân Dương phun ra một ngụm máu, cuối cùng sống lại.
Sinh mạng của tiểu tử này thật mạnh, Tang Hồng Mai liền ngơ ngác một chút, đồng thời cũng cảm thấy may vì mình tránh được một kiếp.
Lúc này phía xa đã vang lên tiếng mũi tên bay tới, chuyện phát sinh ở Thanh Ý Hiên đã truyền ra, vô số thân ảnh đồng thời vọt tới bên này, trong đó lại có cả Thiên Tâm chân nhân.
- Phản ứng thật là mau lẹ. Tang Hồng Mai biết nếu không đi mà còn ở lại sẽ không tốt, liền mang theo Hồng Uyển phóng ra phía ngoài.
Bà ta muốn đi, thật đúng là không có người nào có thể ngăn cản được.
Thời khắc này thân thể như sao băng bắn ra, vô số thuật pháp đao kiếm bay vụt tới, lại không thể gây nên ảnh hưởng với nàng ta, cuối cùng bởi vì bà ta còn e dè môn quy nên cũng không đại khai sát giới.
- Quân Dương, ngươi sao rồi? Đám người Vệ Thiên Dung cũng chạy tới.
Thái Quân Dương che ngực, nhếch miệng nói: - Đường Kiếp lại cứu ta một lần.
Bách Nan Thông Kiếp pháp của Đường Kiếp đã không là bí mật, trong lòng mỗi người đều hiểu, nghe được Thái Quân Dương nói như vậy, mọi người biết hắn không có nguy hiểm liền nhẹ nhàng thở ra.
Thái Quân Dương lau vết máu nơi khóe miệng nói: - Quải trượng đầu rồng… ha ha, ta nhớ kỹ cảm giác này rồi. Lần sau lại dùng chiêu này sẽ không đối phó ta đơn giản như thế.
Bách Nan Thông Kiếp pháp trong Thái Quân Dương không ngừng được tôi luyện đã sớm phát ra công năng vốn có của nó, mỗi một lần bị đả kích đều khiến Thái Quân Dương càng thêm quen thuộc, hiểu biết cỗ lực lượng này, cũng có được năng lực phòng ngự mạnh mẽ.
Khi nói chuyện Hứa Diệu Nhiên cũng đã nghe tiếng đuổi tới, nhìn thấy một đám người đứng ngoài xem một mảnh bừa bãi, vừa sợ vừa giận hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
- Là Tang Hồng Mai, bà ta bắt Hồng Uyển đi rồi. Bắc Thương Hàn đỡ Thái Quân Dương lại nói.
- Hồng Uyển! Sắc mặt Hứa Diệu Nhiên đại biến, lập tức biết được dụng ý của Tang Hồng Mai: - Tang Hồng Mai… tốt, tốt lắm, ngươi thật là độc ác!
Tuy rằng sớm có đề phòng, nhưng khi lão yêu bà làm ra những chuyện điên khùng thế này cũng khiến Hứa Diệu Nhiên bị chấn động.
Có thế nào cũng không nghĩ tới bà ta sẽ đích thân động thủ.
Phải biết rằng cử thuộc hạ tiến hành, sau này nàng có thể thoái thác là do thủ hạ gây nên, không liên quan tới mình. Bởi vì mạnh mẽ bắt người bất kể thế nào cũng là một tội danh, dưới tình huống bình thương đây mới là lựa chọn hợp lý nhất. Mà nếu như cử thuộc hạ ra tu, với thực lực của hai người Bắc và Thái, cho dù đánh không thắng cũng có thể kéo dài thời gian.
Dưới loại tình huống này, chẳng ai ngờ Tang Hồng Mai sẽ tự mình ra trận, trực tiếp đánh lén Hứa Diệu Nhiên.
Mỗi người đều có lỗi suy nghĩ riêng của mình, đều lo lắng theo phương pháp tối ưu hóa hợp lý nhất, tới khi đối thủ không theo làm theo lẽ thương, người đa mưu túc trí cũng sẽ bị đối thủ áp chế.
Dưới tình huống như vậy, bình thường chiến thắng ưu tú cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái.
Mặc kệ như thế nào, một sự thật ác liệt đã xảy ra trước mắt Hứa Diệu Nhiên: Hồng Uyển rơi vào tay địch, tính mạng có thể gặp nguy hiểm, mà bí mật trận Truyền Tống cũng khó được bảo toàn.
Nghĩ vậy, Hứa Diệu Nhiên khẽ cắn răng nói: - Sở dĩ Tang Hồng Mai phải bắt Hồng Uyển đi, nhất định là vì tìm vị trí của trận Truyền Tống. Sưu Hồn Thuật không đáng tin cậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng chắc sẽ không sử dụng, cho nên chúng ta còn thời gian để cứu Hồng Uyển ra. Tùng Húc, ngươi lập tức đi tìm Ngọc Hư chưởng môn, nói cho nàng biết chuyện phát sinh ở đây, mời nàng ra mặt chủ trì công đạo. An Bác, ngươi đi tới chỗ cha ta, nói chuyện này cho hắn biết.
Vì cứu Hồng Uyển, Hứa Diệu Nhiên cũng buông xuống lời hứa không cầu cứu phụ thân, trực tiếp phái người mật báo, chỉ hy vọng có thể ngăn cản việc Tang Hồng Mai hạ sát thủ.
Rất nhanh Hứa Diệu Nhiên đã có được hồi báo.
Đầu tiên là chưởng giáo bên kia, sau khi Ngọc Hư Tiên Tôn biết được việc này, chỉ nói một câu: - Đã biết, ta sẽ phái người điều tra rõ việc này. Sau đó không tiếp tục hỏi thêm. Về phần khi nào thì điều tra rõ, sau khi điều tra rõ sẽ thế nào lại không ai biết. Rất hiển nhiên, ở trong chuyện này Thiên Nhai Hải Các đã thống nhất ý kiến, hy vọng mượn cơ hội này hoàn toàn nắm mậu dịch hai giới trong tay.
Mà Hứa Quang Hoa bên kia lại càng đơn giản hơn.
Khi La An Bắc mang tin tức tới, Chân Nhân trấn hải bị Linh Lung Thiên Tôn mời đi qua Vạn Hoa phong uống trà rồi, mấy ngày gần tới sẽ không trở về.
Hứa Diệu Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh choáng váng.
- Hảo… Hảo! Đối mặt với thủ đoạn giải quyết tận gốc này, Hứa Diệu Nhiên cũng không nói được gì nữa.
Mọi người đều nhìn về phía Hứa Diệu Nhiên, không biết nàng còn có biện pháp nào.
Trong tiểu trúc ở Thanh Ý Hiên.
Hứa Diệu Nhiên đứng ở giữa sân, bốn phía đều là đệ tử Thông Tài Xã và đám người Bắc Thương Hàn.
Tất cả mọi người nhìn Hứa Diệu Nhiên, trong ánh mắt đều là một ý tứ: Làm sao bây giờ?
Hứa Diệu Nhiên đột nhiên cảm nhận được một loại lúng túng.
Trước đây, nàng cố gắng sáng tạo thế lực thuộc về mình, khiến vô số người vây quanh mình, nhưng chưa bao giờ lại giống như hiện tại, khiến Hứa Diệu Nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Điều sợ hãi này không chỉ tới từ uy hiếp của Tang Hồng Mai, mà còn tới từ những ánh mắt mong chờ.
Mỗi người đều đang đợi nàng quyết định, đây là điều một thủ lĩnh nhất định phải có.
Tiền tài có thể khiến mọi người tụ lại cùng một chỗ, nhưng quyết đoán mới là trọng yếu để chứng minh giá trị thật sự của một người lãnh đạo.
Một khắc này Hứa Diệu Nhiên biết mình không thể sợ, không thể loạn.
Nếu nàng rối loạn, nhân tâm của Thông Tài Xã liền tan, tất cả từng là uy vọng đều muốn tan thành mây khói tại thời khắc này.
Mặc kệ phát sinh ra chuyện gì, nàng đều phải vững vàng.
Bởi vì nàng là thủ lĩnh, cũng là tâm phúc của mọi người!