Hai khối ngọc bài đồng thời giương lên, cùng nhau giơ về hướng đối phương.
Chỉ thấy quang hoa liên tục chớp lóe, bên phía Tả Toàn Danh có một bàn tay màu vàng kim xuất hiện, ấn một chưởng về phía Tang Hồng Mai, nó vừa xuất hiện, đã mang theo hơi thở hủy diệt vô biên, khiến lòng người chấn động.
Cùng lúc đó, Tang Hồng Mai bên phía này cũng hiện lên một ngón tay ngọc thon dài, chỉ ra phía trước, nhưng lại giống như trụ trời nhô lên, chống đỡ chưởng phong, cứ như vậy điểm về phía kim thủ kia.
Chỉ và chưởng phong giao nhau, cả không gian đột nhiên xuất hiện một cỗ triều dâng.
Mọi người không thể đứng vững, dưới sóng triều mãnh liệt, bị chấn động đều cùng nhau bay ra ngoài.
Bay xa ra ngoài ngàn thước, liền nhìn thấy trên bầu trời cuồn cuộn lốc xoáy, dưới cơn lốc xoáy này, phía dưới cũng dậy lên sóng gió ngập trời. Sóng triều dâng cao cả thước, lấp kín bầu trời như diều gặp gió, vô cùng mãnh mẽ, khi hạ xuống lại tạo thành một hồi sóng thần cường hãn.
Khi làn sóng khổng lồ lao qua, lấy chiến trường lúc trước làm trung tâm, lan rộng ra cả ngàn vạn trượng, trên không trung không còn bất cứ thứ gì tồn tại, mây mù sau khi tan đi, không còn một cánh chim, ngay cả không khí cũng như tan biến hết.
Sau khi lực triều tan hết, không khí được bổ sung vào, tạo thành một cơn lốc xoáy cuốn tới.
- Linh Lung Thiên Tôn! Trong miệng Hứa Diệu Nhiên nghiến răng thốt lên mấy từ này.
Cũng giống như Tả Toàn Danh, Tang Hồng Mai không ngờ cũng có một khối ngọc bài của Linh Lung Thiên Tôn.
Loại sức mạnh vô song này cả hai bên đều không muốn dễ dàng lấy ra sử dụng, nhưng ở thời khắc đó lấy ra, kết quả đồng nghĩa với cả hai bên đều không được lợi, cứ như vậy triệt tiêu lẫn nhau.
Sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, nhưng giết chóc sẽ không ngừng lại.
Ngay sau đó, Tang Hồng Mai và Trịnh NHiên lại bay đến.
Ma âm lại phát ra, Tang Hồng Mai hiển nhiên đang liều mạng, không tiếc giá nào, cũng muốn giết hết tất cả mọi người.
Tả Toàn Danh cắn răng lại ném tiếp ra một vật, chính là chiếc vòng vàng mà Lăng Tiêu cho gã.
Chiếc vòng vàng này là một bảo vật phòng ngự, khi vừa được vứt ra, nó liền lập tức bao phủ mọi người lại, kim quang mãnh liệt phát ra, trực tiếp tạo thành một chiếc lồng phòng ngự, bảo vệ chặt chẽ mọi người ở bên trong đó.
Tang Hồng Mai đánh một chưởng lên trên lồng kim quang, nhưng không làm nó mảy may lay động.
Mọi người thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra, Hứa Diệu Nhiên liền nói: - Nắm chắc khoảng thời gian này khôi phục thương thế, lão yêu bà bị thương nặng, không có khả năng hồi phục nhanh hơn chúng ta đâu, đợi mọi người đều đã khôi phục thì chính là lúc chết của bà ta.
Mọi người nghe xong cùng nhau ngồi xuống, dốc toàn lực điều tức.
Tang Hồng Mai biết rằng không ổn, hiện tại bà ta bị thương rất nặng, thần niệm tiêu hao quá nhiều, nhất định không có khả năng hồi phục nhanh như đám tiểu bối kia, nếu để cho đối phương khôi phục hoàn toàn, sau đó tiếp tục đánh, cho dù Trịnh Nhiên bên cạnh giúp đỡ cũng khó mà bảo vệ thắng lợi. Hơn nữa chiếc vòng vàng kia không giống ngọc bài, nó có thể sử dụng lặp đi lặp lại. Nếu như hơi bất lợi, Hứa Diệu Nhiên lại dùng nó, thì Tang Hồng Mai tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
Điểm chết người chính là, nơi này rất gần Thiên Nhai Hải Các, với tình hình hiện tại của bà ta, đã gần như bị truy nã. Lúc trước người của Tứ Hải Đường không đuổi tới đâu, đa phần là giả vờ câm điếc, nhưng hiện tại trời long đất lở, người của Thiên Nhai Hải Các có muốn giả vờ câm điếc cũng không được.
Thời gian không còn nhiều, nhất định phải mau chóng bức bọn chúng ra ngoài.
Bà ta đương nhiên có thể cưỡng ép đánh vỡ lồng kim quang này, tuy nhiên sẽ cũng bởi vì thế mà tiêu hao quá nặng, một bên tăng một bên giảm, không phải người không biết suy tính, Tang Hồng Mai chỉ ngẫm nghĩ một chút, tay vẫy về phương xa một cái, Hồng Uyển từ trên không trung bay tới.
Đưa tay đặt lên đỉnh đầu Hồng Uyển, Tang Hồng Mai hô to: - Đi ra mau, nếu không ta giết chết nàng ta.
- Hồng Uyển! Nhìn thấy Hồng Uyển, sắc mặt Hứa Diệu Nhiên đột biến.
Hồng Uyển tuy chỉ là nha hoàn, nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên nàng, tình như tỷ muội, Hồng Uyển đối với Hứa Diệu Nhiên cũng trung thành tận tâm, chưa từng hai lòng.
Lúc này khi thấy nàng bị Tang Hồng Mai, Hứa Diệu Nhiên kích động suýt nữa lao ra bên ngoài, cũng mau Hạ Tùng Húc kịp thời kéo lại: - Đại tiểu thư, bình tĩnh đã!
Chỉ có điều Hứa Diệu Nhiên làm sao còn bình tĩnh được cơ chứ, đúng lúc này, Hồng Uyển lại thét lên: - Tiểu thư, mau cứu ta, cứu ta với!
Tiếng kêu thê thảm, bén nhọn vang lên.
Nàng ta nếu như thản nhiên đối mặt với sinh tử, hô to: - Không cần quan tâm tới ta! Thì có lẽ Hứa Diệu Nhiên đã nóng đầu mà xông ra rồi.
Nhưng thời khắc này vẻ mặt sợ hãi, khóc lớn hô to, thét loạn kêu cứu, ngược lại khiến cho Hứa Diệu Nhiên càng bình tĩnh hơn.
Hít sâu một hơi, Hứa Diệu Nhiên bình ổn tâm trạng kích động, tâm tình khôi phục lại như cũ.
Nhìn về phía Hồng Uyển đang la hét, Hứa Diệu Nhiên lắc đầu nói: - Thực xin lỗi, ta không thể vì một người mà làm mọi người tổn thất.
Tang Hồng Mai cười lạnh: - Hứa Diệu Nhiên , không muốn đi ra cũng được , ngươi chỉ cần giao Vận chuyển trận ra , bản tiên tử sẽ để cho các ngươi đi. Chủ tớ các ngươi không phải tỷ muội tình thâm sao? Tình nghĩa vô giá , chỉ vì một vật ngoài thân mà bỏ qua tình cảm tỷ muội , thực không giống một người nhân nghĩa như ngươi có thể làm đấy.
Hứa Diệu Nhiên ngửa cổ nói: - Tang Hồng Mai , ngươi bớt làm trò đó đi , ngươi cũng có mặt mũi mà nói tình nghĩa , mạng người quan trọng sao? Mấy năm gần đây , người chết trong tay ngươi còn ít sao? Muốn Vận Chuyển trận? Được , ngươi tự mình tới lấy , đừng có mà dùng thủ đoạn kiểu này.
Tang Hồng Mai cười to nói: - Ta đương nhiên sẽ tới lấy , nhưng cũng không phải từ ngươi , mà là từ tiểu nha đầu đi theo ngươi này. Dưới sức mạnh của Sưu Hồn Thuật , cái gì cũng hỏi được hết. Chẳng qua chỉ bởi vì thế mà một tiểu mỹ nhân biến thành ngu ngốc , không khỏi có chút đáng tiếc. Hứa Diệu Nhiên , ngươi cần gì phải cố chấp như vậy chứ? Hiện tại Hồng Uyển ở trong tay ta , ngươi lại bị vây trong lồng , bí mật Vận Chuyển trận nhất định không giữ được. Khác biệt tại chỗ , hiện tại ngươi nói cho ta thì còn bảo vệ được tiểu mỹ nhân này , nếu không nói , mà bị ta dùng Sưu Hồn Thuật thì là tổn thất của cả hai người các ngươi.
Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng: - Haizz , đây là lần đầu tiên ta nghe thất Huyết Tiên Tử giảng đạo lý đấy , tính toán lợi hại , không thể tưởng được là lời nói của Huyết Thủ đồ tể , thực không ngờ lưỡi cũng nở được hoa sen. Lần thuyết phục này cũng khiến ta nhịn không được phải động tâm. Chẳng qua Sưu Hồn Thuật nếu như dễ dùng , thì ngươi cần gì phải lãng phí nước miếng cơ chứ? Ngươi sợ khi sưu hồn lấy được ký ức không trọn vẹn , dẫn tới tổn thất trọng đại sao?
- Chung quy chỉ có một khả năng mà thôi, Sưu Hồn Thuật nếu dùng, thành bại thế nào không ai biết được, nhưng tiểu nha hoàn của ngươi thì nhất định là xong đời, ngươi thực sự không vì nàng ta chút nào sao? Tang Hồng Mai âm trầm nói.