Đúng vậy, trước đó muốn đánh như thế nào thì đánh, nhưng không nghĩ tới đánh xong xử lý như thế nào.
Cũng giống như Tang Hồng Mai không dám giết chết Hứa Diệu Nhiên vậy, Hứa Diệu Nhiên kỳ thật cũng không thể tùy tiện giết Tang Hồng Mai.
Trong chiến đấu hai bên đều không nương tay, nói vậy còn nghe được, nhưng nếu phân ra thắng bại rồi mới giết người, vấn đề liền nghiêm trọng rồi.
Tang Hồng Mai phạm phải sai lầm, có thể bị xử phạt, có thể bị giáng chức, thậm chí có thể bị giam cầm, nhưng không thể chết được.
Bởi vì bà ta là đệ tử của Linh Lung Thiên Tôn, là thiên kiêu đứng đầu Thiên Nhai Hải Các, thực lực của nàng hùng mạnh, địa vị bà ta phi phàm, mặc kệ phạm vào tội lỗi gì, chỉ cần không phải giết sư phản bội sư môn, thì bà ta đều không phải chết.
Rất không công bằng?
Đúng vậy.
Nhưng đây lại là sự thực.
Thế giới này có quy tắc, nhưng cũng có cấp bậc!
Tất cả quy củ đều là thành lập trên cơ sở tôn trọng cấp bậc, với cấp bậc hiện tại của Tang Hồng Mai, tuy rằng không thể coi thường luật pháp, nhưng ít ra một thân thể bất tử lại có thế.
Chính là vì vậy, cho nên Tang Hồng Mai mới không coi ai ra gì như vậy.
Nhưng Hứa Diệu Nhiên không thể giết, còn Đường Kiếp hắn thì có thể.
Một khắc này hắn nhìn đệ tử Tứ Hải Đường nói: - Kỳ thật ta là có thể chống chế đấy, có các ngươi làm chứng kiến, ta hoàn toàn có thể nói là đã đưa vị trí Vận chuyển Trận nói cho Tang Hồng Mai, về phần bà ta vì sao không trở lại, ta cũng không biết tại sao, có lẽ là lưu luyến Huyết Hà giới không muốn trở về. Nhưng ta không muốn làm như vậy, ta chính là muốn cho Linh Lung Thiên Tôn biết rằng, ta giết đồ đệ của bà ta. Muốn cho Thiên Nhai Hải Các biết rằng, ta giết một người đứng đầu của bọn họ. Ta muốn khiến các ngươi biết rằng, cho dù Đường Kiếp ta không ở trong thế giới này, ta cũng có thể khiến Tê Hà Giới náo loạn long trời lở đất. Cho dù Đường Kiếp ta đủ không đến nơi đây, cũng có thể thích giết ai thì giết người đó. Cho nên trở về nói cho Linh Lung Thiên Tôn biết, bà ta nếu không phục, có thể chờ Đường Kiếp ta trở về, cùng bà ta quyết chiến một trận!
Cả đám đệ tử Tứ Hải Đường nghe vậy đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có đám người Thái Quân Dương Vệ Thiên Xung đều trầm trồ khen ngợi Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên nhìn bộ dáng của Đường Kiếp, ánh mắt chớp lên tia sáng kỳ dị, nếu không phải đây là ảo ảnh, chỉ sợ đã sớm tiến lên ôm lấy Đường Kiếp hung hăng hôn hắn rồi.
Nói xong lời này, ánh mắt của Đường Kiếp đã trở nên linh hoạt, trở nên sắc bén: - Còn chưa cút!
Lời này như cảnh tỉnh, đập vào trong lòng của mỗi người, nghe vậy đệ tử Tứ Hải Đường cùng nhau hoảng hốt, đều quay đầu bỏ chạy.
Tuy rằng Đường Kiếp chỉ là ảo ảnh, nhưng giờ khắc này, bọn họ lại chân chính bị ảo ảnh này làm cho sợ hãi.
Hứa Diệu Nhiên tập hợp lực lượng là mười mấy Thiên Tâm chân nhân không thể xử lý Tang Hồng Mai, nhưng sau khi bị hắn nói mấy câu Tang Hồng Mai liền bị giết chết, nên cho rằng hắn quá khủng bố cũng không ngạc nhiên.
Thấy những người đó đi rồi, thân ảnh của Đường Kiếp đột nhiên run lên, sau đó xuất hiện sự tan rã.
- Haizz, rốt cục vẫn không duy trì nổi. Đường Kiếp thở dài nói.
- Đường Kiếp! Hứa Diệu Nhiên hô lên.
Thật vất vả mới nói chuyện được với nhau, như vậy liền muốn kết thúc sao?
- Nàng chớ kích động, hãy nghe ta nói. Đường Kiếp nói: - Lần này, ta ít nhất cần nửa năm nữa đến một năm mới có thể lại liên lạc với mọi người, tình huống cụ thể có thể hỏi Tiểu Tam. Mặt khác, Tang Hồng Mai dĩ nhiên là chết chắc, không biết bà ta hái được bao nhiêu tiên thảo. Nàng có thể đến lấy đến. Tang Hồng Mai coi như là dùng tính mạng cống hiến cho chúng ta làm một lần.
Đường Kiếp không ở đây, tiên thảo bên trong Binh Chủ Bí Cảnh không ai thể ngắt lấy, cho dù là Chu Tước cũng không thể dàn xếp được.
Có Tang Hồng Mai cống hiến, Hứa Diệu Nhiên là có thể nhập cốc đi nhặt những tiên thảo bị bà ta hái xuống là xong. Đám tiên thảo đó bởi vì đã bị hái xuống cho nên không thể tiếp tục sinh trưởng, cũng liền không hề đụng chạm đến sứ mệnh của Chu Tước.
Đường Kiếp cũng coi như thông qua phương thức này cũng cấp một chút tài nguyên cho Hứa Diệu Nhiên, dù sao có một số thứ có tiền cũng không mua được.
Hứa Diệu Nhiên nghe được liên tục gật đầu, đôi mắt đã tràn đầy nước mắt.
Quang ảnh chớp động càng lúc càng nhanh.
Đường Kiếp tiếp tục nói: - Chuyện thứ ba chính là những huynh đệ này, Diệu Nhiên, phải kính nhờ nàng rồi. Bọn họ lần này có thể thăng tiến lên Thiên Tâm, nhưng con đường sau này vẫn cần nàng ủng hộ.
- Đường Kiếp, ngươi nói cái gì đó? Thái Quân Dương bất mãn nói: - Tiền chúng ta sẽ tự kiếm, không cần phải dựa vào ngươi, hơn nữa ta đã ngộ giết chóc...
Đường Kiếp thản nhiên nói: - Ta đã giết hai Phân Thần.
- Cái gì? Mọi người lại ngẩn ra.
Thái Quân Dương không tiếp tục được nữa, ngơ ngác nhìn hắn: - Phân... Phân thần? Chính ngươi giết.
- Tất nhiên do chính ta. Đường Kiếp nghiêm mặt nói.
Mọi người trước mắt một mảnh choáng váng.
Phân thần đó nha!
Một Hóa Hồn đỉnh cao liền khiến cho mọi người sống lên chết xuống vẫn không thể thu phục, Đường Kiếp không ngờ đã một mình diệt Phân Thần?
Chả trách được hắn dám không chút do dự giết chết Tang Hồng Mai, thậm chí dám kêu gào đối với Linh Lung Thiên Tôn.
Bởi vì hắn không sợ.
Đường Kiếp đã cười với mọi người nói: - Cho nên, ngàn vạn lần đừng để ta chạy trước quá xa.
Khi nói chuyện, thân ảnh Đường Kiếp giống như đã dần dần nhạt đi.
- Này, uy, Đường Kiếp! Chớ đi, ta còn có chuyện chưa nói đâu! Vệ Thiên Xung xông lại hô: - Ngô gia Nhị lão...
Ánh sáng tản ra ảnh giống như chấn động mạnh một cái, lại ngưng tụ vài phần, nhìn về phía Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung hô: - Hai người bọn họ... đi rồi!
Bụp!
Ảo ảnh biến mất vô tung.
——————————————
Vù.
Đường Kiếp phun ra một ngụm máu tươi, máu nhuộm dỏ mặt bàn.
- Bệ hạ! Phía dưới đám tiểu yêu hoảng sợ, cùng nhau tiến lên trước.
- Lui ra! Đường Kiếp đã quát lên.
Trong tiếng quát nghiêm khắc, lũ yêu cùng nhau lui xuống, đóng chặt cửa điện lại.
Đường Kiếp lúc này mới thở dốc một hơi.
Ba năm ngộ đạo khổ tu, khiến Đường Kiếp đã có thể bất động thanh sắc tiến hành vận mệnh liên tuyến, chỉ cần đem Mệnh Vận Đạo Tắc để vào thân thể, thậm chí có thể một bên làm việc một bên xử lý công việc, lại không ngờ tới sẽ có kinh biến này.
Tin tức đột ngột này, khiến tâm tình Đường Kiếp chấn động, ngay sau đó bản thân bị phản phệ, nhưng mà so sánh với thương tổn thân thể, sự đau đớn trong tâm hồn càng sâu hơn.
Ngô gia Nhị lão đi rồi!
Tính toán thời gian, Đường Kiếp tu luyện tới hiện tại cũng đã bốn mươi năm.
Tuổi của Ngô gia Nhị lão cũng đã lên tới trăm tuổi.
Mặc dù có Diên Niên Ích Thọ Đan, nhưng không phải thuốc trường sinh, Nhị lão có thể sống đến tuổi đó, đã là khó có được.
Chỉ có điều thân làm nghĩa tử, khi Nhị lão đi lại không thể tận hiếu, Đường Kiếp cũng không ngừng tự trách.
Trong đầu hiện ra dung mạo nụ cười Nhị lão, Đường Kiếp lẩm bẩm nói: - Có công nuôi dưỡng nhưng không đợi được, tử dục dưỡng nhi thân bất đãi! Ta thực khốn nạn, vì một chút chuyện nhỏ mà đi tới bước đường này, hiện giờ có nhà mà không về được, thậm chí ngay cả chăm sóc người thân trước lúc lâm chung đều không làm được... Có lẽ... Có lẽ bọn họ trước khi lâm chung còn muốn gặp ta một lần nhưng không được...
Một khắc này, Đường Kiếp đã lâm vào hối hận và tự trách.
Đường Kiếp không hề đoán sai, Ngô gia Nhị lão trước khi lâm chung, đích xác rất muốn gặp được Đường Kiếp.
Cho đến chết khi, bọn họ đều muốn kéo tay Đường Kiếp, hỏi một tiếng hắn có khỏe không, nhưng tâm nguyện này cuối cùng không thể hoàn thành được.
Túc trực bên cạnh họ, là Ngô Hạnh, là Vệ Thiên Xung, là Trịnh Thư Phượng, cũng không phải hắn kẻ được cho là người con có hiếu này…