Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 926: Du lịch (p4)



Đáng tiếc, sau khi rời khỏi đại thảo nguyên không bao lâu thì chúng đều chết đi.

Y Y mang đi mấy con vật nhưng không một con có thể sống sót.

Điều này khiến Đường Kiếp ý thức được, sinh hoạt trên thảo nguyên ảnh hưởng tới những sinh vật này, khả năng chúng không thích hợp với thế giới bên ngoài.

Loại không thích hơp này, không phải khí hậu hay hoàn cảnh, mà là do mạng lưới vận mệnh.

Mạng lưới vận mệnh rối tinh, bao phủ cả thảo nguyên, khiến mọi thứ nơi này đều không giống với bên ngoài.

Chiếc lưới này Đường Kiếp đã dùng hơn hai mươi năm thời gian để bện thành.

Nó đại biểu ý chí của Đường Kiếp, là sự thể hiện trực tiếp ý chí của hắn trên mảnh thảo nguyên này.

Nên khi tấm lưới của Đường Kiếp hoàn thành, Đường Kiếp muốn làm một chuyện gì, chỉ cần khêu nhẹ mạng lưới vận mệnh này, thì chuyện đó nhất định sẽ phát sinh.

Không cần phải động tay.

Một khắc này, Đường Kiếp hiểu ra.

Đây là vận mệnh đạo!

Từng ngộ đạo, chỉ có thể khiến hắn nhìn thấy vận mệnh dầy đặc của thế gian.

Nhưng sợi dây vận mạng tuyến không phải là không thể bị thay đổi, chúng có thể bị kích thích, bị lợi dụng, bị chặt đứt, bị vặn vẹo, thậm chí bị sắp đặt.

Hai mươi năm sống trên thảo nguyên, cùng ngủ với sói, khiến Đường Kiếp trong lúc vô ý bện ra một mạng lưới vận mệnh đầu tiên thuộc về mình.

Ở trong này, ý chí của hắn là quan trọng nhất.

Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn thậm chí có thể giống như Tử Phủ sử dụng phép thuật, khêu nhẹ vận mệnh, pháp thuật lập thành, y hệt như ý niệm sinh pháp vậy.

Có thể nói nơi này chính là sân nhà của hắn, nếu như ở trong này chiến đấu, hắn không sợ Tử Phủ.

Đương nhiên, đó cũng không phải nói hắn là vô địch.

Trên đại thảo nguyên loại này mạng lưới vận mệnh bện lên từng ngày lên, vẫn chịu sự ảnh hưởng của mạng lưới vận mệnh to lớn bên ngoài.

Nó sở dĩ có thể tồn tại là vì có Đường Kiếp luôn luôn bện, hơn nữa bện suốt hai mươi năm.

Nhưng nếu như có một ngày Đường Kiếp dừng lại, hoặc là rời đi, như vậy nó sẽ dần dần tiêu tan.

Vận mệnh vặn vẹo sẽ bị thế giới dần dần sửa trở về chính bản, đồng hóa như cũ.

Vận mệnh luôn có cùng một phương hướng, không phải ngươi đồng hóa nó, chính là nó đồng hóa ngươi.

Nếu Đường Kiếp có thể bện chiếc lưới vận mệnh toàn bộ Thanh Vân Giới, vậy có lẽ hắn chính là Vương của nơi này.

Tuy nhiên thế giới đó quá lớn quá khó khăn, hơn nữa cho dù như vậy, bên ngoài Thanh Vân Giới, vẫn như cũ có mạng lưới vận mệnh lớn hơn nữa bao phủ, đó là cả Tinh La Đại Thiên Giới.

Khi mạng lưới vận mệnh trên thảo nguyên hoàn thành, ở trong ngực Đường Kiếp, lặng yên xuất hiện một mảnh đạo vân.

Không phải một sợi, mà là một mảnh.

Đó là biểu hiện vận mệnh chi đạo hiện hóa, không phải mượn dùng Đạo Tắc, mà là dựa vào chính mình lĩnh ngộ, Đường Kiếp nhập đạo rồi.

Tuy nhiên Đường Kiếp đối với điều này cũng không thèm để ý.

Ý nghĩa siêu thoát ở chỗ không hề theo đuổi kết quả, chỉ lẳng lặng hưởng thụ quá trình, về phần kết quả, đây chẳng qua là nương theo quá trình xuất hiện —— Đường Kiếp thậm chí không đếm xem có bao nhiêu nhánh đạo vân.

Hắn như trước ở trên đại thảo nguyên bước đi.

Không hề thử bện vận mệnh, mà là nhìn nó từng điểm từng điểm trôi đi, bị mạng lưới vận mệnh của Thanh Vân Giới ăn mòn, dần dần khôi phục như cũ.

Từng đã là nơi phồn hoa, đại thảo nguyên hiện giờ lại khôi phục lại yên ổn như xưa.

Có lên, có xuống, có được, có mất.

Đường Kiếp bện cho mình tấm lưới vận mệnh đầu tiên, cũn nhìn nó từ từ diệt vong.

Ở đại thảo nguyên năm thứ hai mươi ba.

Một người bạn cuối cùng của Đường Kiếp, một con gấu bởi vì bị bệnh mà chết.

Sau khi mai táng nó, Đường Kiếp rời khỏi mảnh thảo nguyên này, đi tới một địa phương khác.

Rời khỏi thảo nguyên, Đường Kiếp không có mục đích tiến về phía trước.

Hắn đi dọc núi lớn, vượt qua sông rộng, chui qua rừng rậm, xuyên qua đầm lầy.

Không hề bay, chỉ dùng hai chân đi từng bước, vừa đi đã là ba năm.

Trong ba năm này hắn đi khắp sơn thủy Thanh Vân Giới, giống như một người lữ hành, trên đường trải qua bảy lần cướp, hai lần núi lở, một lần động đất, bốn lần núi lửa phun trào, bị dã thú tập kích hơn sáu mươi hai lần.

Những kiếp nạn này có cái do trời, cũng có cái do người gây họa, nhưng Đường Kiếp đều trải qua, yên lặng cảm thụ.

Hôm nay Đường Kiếp đi tới một thành thị.

Đây là một thành thị của Yêu tộc, Đường Kiếp cứ như vậy tiến vào, dùng bề ngoài là con người tiến vào.

Kỳ quái đó là, tất cả yêu vật đều coi hắn như không khí, không hề chú ý tới hắn.

Đường Kiếp cứ như vậy tiến vào, chậm rãi tản bộ ở trên đường phố.

Hắn nhìn thấy một tòa nhà không tệ, liền nhấc bước tiến vào.

Bên trong có một đôi Khai Trí hươu yêu, hươu cái đang mang thai, có hai người hầu là con người.

Đường Kiếp tùy ý chọn một gian phòng khách, sau đó ngồi xuống.

Mỗi một ngày, hai người hầu đều mang thức ăn ngon tới cho hươu yêu dùng. Mặc dù là hươu vàng thành yêu, nhưng chúng cũng không dừng huyết thực, nhưng bữa ăn đều phai có thịt, có gia súc bình thường cũng có nhân loại.

Tuy nhiên, sau khi Đường Kiếp tiến vào, hươu vàng liền phát hiện thịt người dường như không còn hương vị nữa.

- Thật kỳ quái, ngày thường ăn thịt người, đều cảm thấy rất ngon, sao hiện tại ăn lại thấy nhạt như nước ốc, một chút hương vị cũng không có.
Hươu được mê muội nói.

- Hay là do ăn quá nhiều, cũng sẽ ngán. Còn nữa thịt người không dễ săn, giá cũng cao, không thích ăn nữa chẳng lẽ không phải rất tốt sao? Chẳng may ăn quen rồi, cũng sẽ giết hai người hầu để ăn. Thì thật đáng thương cho bọn họ.
Hươu cái mềm giọng trả lời.

- Phu nhân hiện giờ tâm địa cũng là càng ngày càng mềm rồi đó.

- Có lẽ là bởi vì có Nhan nhi, cũng muốn tích chút đức. Giết chóc quá mức, huyết quang quá thịnh, cũng không phải chuyện may mắn.
Hươu cái nhìn bụng của mình trả lời.

Nai con mặc dù chưa sinh ra, nhưng tên cũng đã đặt rồi, gọi là Nguyệt Nhan.

Đứng dưới tàng cây, Đường Kiếp nghe hai yêu vật nói chuyện, chỉ giữ im lặng, ngón giữa huy động, khuấy động sợi tơ vận mạng. Nhiều điểm ánh sáng vô hình dung nhập vào trong cơ thể yêu vật nhà này, không ai hay biết đang dần thay đổi chúng.

So sánh với đám dã thú trên đại thảo nguyên, muốn thực hiện điều này lên thân thể yêu vật thì khó hơn nhiều.

Vận mệnh đều không phải là toàn năng điều gì cũng làm được, mà tồn tại càng hùng mạnh, thì chúng càng có khả năng chống cự lại vận mệnh.

Chỉ có điều thực hiện ảnh hưởng với hai yêu vật Khai Trí kỳ, Đường Kiếp liền cảm nhận được phản kháng khá lớn. Hắn không thể để cho yêu vật trực tiếp chán ghét ăn thịt người, chỉ có thể khiến chúng nó dần dần không thích hương vị thịt người; hắn không thể để cho yêu vật trực tiếp có nhân tính, chỉ có thể thông qua con của bọn nó hạ thấp hạt giống yêu chủng xuống.

Theo phương diện này mà nói, cường nhân từ nhỏ chính là nghịch thiên.

Bọn họ phản kháng vận mệnh, cự tuyệt sự an bài của vận mạng, thoát ra khỏi mạng lưới vận mạng.

Bọn họ nghịch thiên mà đi, nghịch lưu mà lên, phá tan gông xiềng.

Gông xiềng, đó chính là mạng lưới vận mệnh!

Đây là một đạo lý mà Đường Kiếp ngộ được trên đường du lịch.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com