Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 932: Thiên cơ (p2)



Mà trình tự vận mạng quấn quýt thì tuyệt đối là thấp nhất đấy, đang ở trong lưới, cho dù được vận mệnh phù hộ, nhưng cũng đồng thời nhận lấy hạn chế của nó. Rất may vận thuật dựa vào trời thành sự, tín ngưỡng lực nhân dựa theo người mà đi, ỷ lại đều không phải bản thân mình.

Vì sao Thiên cơ Thượng nhân lại chỉ coi trọng điểm này?

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cung kính hỏi:
- Vãn bối vô tri, có thể đi đến hiện tại đa phần cũng là dựa vào may mắn. Lại không biết Thượng nhân năm đó như thế nào xác lập được phương hướng vậy?

- Ý?
Thiên cơ Thượng nhân ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ ngươi không phải nghe theo chỉ dẫn của vận mạng đi đến đây sao?

- Chỉ dẫn của vận mạng?
Trong lòng Đường Kiếp cả kinh.

Đó là thứ quái quỷ gì vậy?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, cẩn thận trả lời:
- Vãn bối trong khi tu hành, lúc ngẫu nhiên ở giữa dưới đáy lòng có loại cảm thụ. Thật giống như có đồ vật gì đó đang nhắc nhở ta, kêu gọi ta, nói cho ta biết nên làm như thế nào. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy đó là ảo giác trong lòng, chẳng lẽ…

Thiên cơ Thượng nhân cười ha hả nói:
- Vậy thì đúng rồi, đó là chỉ dẫn của vận mệnh. Người ngộ đạo vận mệnh, nhất định chỉ có hai con đường có thể đi. Một là thuận theo ý trời, hai là Nghịch Thiên Cải Mệnh. Vận mệnh chỉ dẫn đó là thiên ý, là thiên đạo, thuận theo ý nghĩa là thuận lòng trời, có thể được phù hộ. Về phần những con đường khác, đó là lối rẽ, sai đường, vì là hành trình nghịch thiên, tất sẽ bị trời phạt, vạn vạn không được bước tiếp. Cũng may tiểu hữu ngươi đúng là vẫn còn hiểu biết, không hề bước trên con đường sai lầm.

- Hóa ra là như vậy sao.
Đường Kiếp hiểu ra.

Trước mặc kệ chỉ dẫn vận mạng rốt cuộc là quái cái gì, ít nhất Thiên cơ Thượng nhân theo như lời vận mệnh củ triền chính là thuận theo thiên ý điểm này đến là không hề sai.

Ngươi đã bị cuốn chặt trong lưới rồi, sao còn có thể phản kháng an bài của vận mạng chứ?

Trở thành người chiếu cố vận mệnh, tất nhiên là người sống dưới mạng lưới vận mệnh, hết thảy ý đồ muốn thoát ra khỏi mạng lưới vận mệnh, đều tất nhiên không được vận mệnh hoan nghênh.

Khó trách Thiên cơ Thượng nhân nói, đây là chính xác, khi hắn nghiên cứu vận mệnh, thì ra cũng là tuân theo ảnh hưởng của mệnh vận.

Chỉ có điều vì sao chính mình không hề cảm nhận được chỉ dẫn của vận mạng?

Đường Kiếp nghĩ tới nghĩ lui chỉ tìm được một nguyên nhân: Mình không phải là người của Thanh Vân Giới.

Có thể nếu là như vậy, vậy cũng nói không thông.

Mạng lưới vận mệnh là bao phủ toàn bộ Tinh La Đại Thiên Giới đấy, tuy rằng các giới liền giống như cùng khối nhưng ở những châu lục khác nhau mà thôi, bình thường sẽ có một chút bất đồng, nhưng tổng thể thì sẽ không có thay đổi. Tỷ như các giới đều có nhân loại, đều có người tu, hệ thống cơ bản giống nhau, đây là tác dụng của mạng lưới vận mệnh. Địa vực khác nhau chỉ ở chỗ ngôn ngữ, đặc sản, hinh thái bên ngoài và chi tiết gì đó, còn đại cục không hề bị ảnh hưởng.

Nếu vận mệnh chỉ dẫn thật sự tồn tại, vậy nên là của cả Tinh La Đại Thiên Giới đấy, chứ không phải chỉ giới hạn ở Thanh Vân Giới.

Nếu như là như vậy, chính mình bởi vì là người ngoại lai mà không bị ảnh hưởng, thì lý do này cũng không được thành lập.

Như vậy, nguyên nhân rốt cuộc nằm tại nơi nào?

Đường Kiếp không biết.

Hắn không biết đây rốt cuộc là vấn đề của mình, hay là vấn đề của Thanh Vân Giới.

Ngày hôm đó Thiên cơ Thượng nhân như trước hưng trí bừng bừng, cùng Đường Kiếp nghiên cứu thảo luận vấn đề nảy sinh liên quan đến vận mệnh. Thiên cơ Thượng nhân từ khi nhập đạo vận mệnh, thành tựu vận mệnh cổ triền tới nay, chưa tìm được một người có thể bàn luận với mình.

Người khác, như Phong Vô Tướng, Cực Quang Yêu Hoàng, cũng không nhập đạo vận mệnh, mặc dù cũng là vận mệnh cổ triền, vâng mệnh vận phù hộ người, lại không được việc kích thích sợi dây vận mệnh, dùng mạng lưới vận mệnh nói chuyện với ông ta. Những người nhập đạo vận mệnh khác ở Tinh La Đại Thiên Giới, lại bởi vì khoảng cách quá xa, không thể định vị tọa độ nên khó có thể trò chuyện.

Thật vất vả tại Thanh Vân Giới tìm được người thứ hai cũng giống như mình có thể đi dạo dưới mạng lưới vận mệnh, Thiên cơ Thượng nhân có thể nào không kích động chứ, trong lúc nhất thời đúng là lôi kéo Đường Kiếp không chịu để cho hắn đi.

Từ ngày hôm đó, Đường Kiếp không có việc gì đều cùng với Thiên cơ Thượng nhân luận đạo.

Vận mệnh chi đạo, huyền ảo phức tạp, khó có thể hiểu hết, mặc dù là trải qua nhân sinh sáu mươi năm, Đường Kiếp cũng khó có thể nói hết huyền cơ trong đó. Thiên cơ Thượng nhân tu luyện ngàn năm, ngộ đạo bảy trăm năm, nhập đạo bốn trăm năm mươi năm, trải qua các loại nhân sinh, cảm ngộ vô số. Cùng ông ta giao lưu, Đường Kiếp cũng là được lợi rất nhiều. Đương nhiên, Thiên cơ Thượng nhân từ Đường Kiếp nơi đó cũng cảm nhận được người trẻ tuổi có tinh thần và xung lượng, rất nhiều thứ Thiên cơ Thượng nhân nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thì Đường Kiếp đều dám nghĩ dám làm và muốn thử, nếu như nói Thiên cơ Thượng nhân cho Đường Kiếp thấy chính là kinh nghiệm phong phú, quá khứ là từng trải, như vậy Đường Kiếp cấp Tthiên cơ Thượng nhân chính là thiên mã hành, không sức tưởng tượng, là tương lai vô hạn.

Song phương cứ như vậy nói qua nói lại, chớp mắt mười năm nữa lại trôi qua.

Lúc này nông cụ mà Đường Kiếp làm ra đã trải rộng khắp Phượng Sơn quốc.

Trừ lần đó ra, khi nghiên cứu, hắn còn phát minh thủy tinh, công nghệ làm giấy, phát minh in ấn vân vân. Tóm lại, chỉ cần không phải cái gì quá thâm ảo, hắn đều nghiên cứu đến, tạo phúc cho dân chúng.

Cuộc sống tiêu chuẩn của Thanh Vân Giới cũng bởi vậy tăng vọt, vận mệnh củ triền trên người của Đường Kiếp cũng càng ngày càng nhiều. Chúng nó cuốn lấy càng chặt, cũng tức là càng khó có thể thoát khỏi, nhưng đồng thời Đường Kiếp đối mạng lưới vận mệnh trong toàn bộ Thanh Vân Giới càng ngày càng rõ ràng.

Nhưng mà ngoài nơi này, Đường Kiếp cũng cảm thấy dường như có thứ kỳ quái gì đó ảnh hưởng chính mình.

Đường Kiếp nói không ra, nhưng lại cảm giác mình đang dần có chút lưu luyến Thanh Vân Giới, lại có loại cảm thụ không muốn trở về.

Cũng may hắn đúng lúc cảnh tỉnh lại, ý thức được này chỉ sợ là ý chí của Thanh Vân Giới.

Chịu tải cho mạng lưới vận mệnh của Thanh Vân Giới, đồng dạng gửi lại ý chí của Thanh Vân Giới. Loại ý chí này đều không phải là ý chí thổ địa, mà là vô số sinh mạng ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một cỗ ý chí ở trong vô hình trung ảnh hưởng hắn.

Liền giống vận mệnh chi võng đồng hóa giống nhau, này ý chí đã ở đồng hóa Đường Kiếp.

Đây là chỗ hỏng của mạng lưới vận mệnh rồi, khi ngươi đã bị vận mạng phù hộ là lúc, ngươi đã nằm ở trong tầm ảnh hưởng của nó, bị nó sắp đặt.

Thật giống như Đường Kiếp lúc trước ảnh hưởng Lý Viêm và Nguyệt Nhan vậy.

Bất đồng duy nhất chính là, ảnh hưởng Lý Viêm cùng Nguyệt Nhan chính là ý chí cá nhân của Đường Kiếp, mà ảnh hưởng Đường Kiếp là ý chí của tất cả sinh linh ở Thanh Vân Giới.

May mà Đường Kiếp bị trói còn không sâu, còn có thể trước đó phát hiện.

Đường Kiếp cũng không có bởi vì vậy mà đình chỉ vận mệnh củ triền, mặc dù là một hắn không có ý định đi xuống đường, nhưng hắn cũng phải nhìn xem ở trên con đường này, mình có thể đi được bao xa.

Đương nhiên, vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hắn bắt đầu lặng yên không một tiếng động đem một ít sợi dây vận mệnh dẫn đường cho những người khác.

Hôm nay Đường Kiếp còn ở trong mạng lưới vận mệnh dạo chơi, tìm kiếm những điểm sáng khác, thưởng thức cuộc đời của bọn họ.

Trong lúc đó, xa xa một quang điểm sáng lên, nhưng lại cấp cho Đường Kiếp một loại cảm giác quen thuộc.

Đường Kiếp theo sợi tơ nhìn lại, xuyên thấu qua kia quang điểm, nhìn đến một thân ảnh.

- Nhị Hổ!

Hắn bật thốt lên tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com