Đường Kiếp chu du trăm năm, Y Y ở trong hoàng cung của Ngân Nhãn, vẫn luôn là Lâm Hãn bồi bạn cùng nàng.
Trăm năm ở chung, hai người đã sớm trở nên bạn tốt không có gì giấu nhau, đối với Y Y mà nói, Lâm Hãn giống như tỷ tỷ của nàng, vẫn chiếu cố nàng, trợ giúp nàng.
Đường Kiếp không có mặt, chính là Lâm Hãn cùng nàng, giúp nàng bày mưu tính kế, thống trị khắp nơi, phân ưu giải nạn.
Hai nữ nhân ủng hộ lẫn nhau, biến một yêu nước thành tiên cảnh, không ngừng cải biến quan hệ ở chung của người cùng yêu.
Mà hiện tại Lâm Hãn cứ như vậy chết đi, chết ở trước người nàng, khiến Y Y không thể nào chịu nổi.
- Khốn kiếp! Ngay cả Đường Kiếp cũng cắn răng mắng lên.
Pháp trận là do hắn gấp gáp bày ra khi giao chiến với Cực Quang, không có tài liệu, chỉ trông vào linh khí, bất kể là uy lực hay phạm vi đều cực kỳ có hạn, bởi vậy tất nhiên tồn tại không đủ, chỉ cần một chỗ thiếu hụt trong đó sẽ dễ dẫn đến bị hư.
Thần hồn nhân vốn là hư thể, sau khi tới Tử Phủ ngưng kết thật thể, lại vẫn có thể chuyển hóa giữa hư và thật, bởi vậy Thần Hồn kiếm chỉ cần hóa thành hư thể liền có thể dễ dàng xuyên qua.
Chỉ có điều Thần Hồn hóa kiếm lại vô cùng nguy hiểm, một khi không thể đả thương địch thủ liền bị tổn thương ngược lại.
Không nghĩ tới Thiên Cơ Tử lại ác như vậy, liều mạng bị thần hồn khiến tổn thương nặng cũng muốn giết mình, chỉ có điều hiện tại hắn bị thương vô lực, cho dù Thiên Cơ Tử cho hắn cơ hội này hắn cũng không có biện pháp.
Đang cảm thấy vô cùng cáu giận, đột nhiên cảm giác không đúng.
Sau khi Thần Hồn kiếm của Thiên Cơ Tử xuyên thủng cơ thể của Lâm Hãn vẫn chưa quay trở lại, giống như lưu lại trong cơ thể Lâm Hãn.
Đường Kiếp vội vàng nhìn về phía Lâm Hãn, chỉ thấy Lâm Hãn bình tĩnh nằm trong lồng ngực của hắn, vẫn không nhúc nhích, ở có điều miệng vết thương giống như có quang hoa đang lóe lên.
Trong lòng Đường Kiếp khẽ động, nắm lấy y phục của Lâm Hãn xé mạnh ra, chỉ thấy bớt tiểu thanh xà trên người nàng lại bắt đầu chuyển động, chạy như bay trên người Lâm Hãn, giống như cảm nhận được cái gì kích thích, không ngừng tới lui tuần tra, thậm chí còn giống như há mồm kêu khóc.
Bên kia Thiên Cơ Tử cũng cảm thấy không đúng, sau khi Thần Hồn kiếm đâm vào trong cơ thể Lâm Hãn, dường như bị cái gì khốn trụ, không ra ngoài được, bất kể hắn gọi thế nào cũng vô dụng.
Nếu như là trạng thái hoàn hảo, Thiên Cơ Tử để Thần Hồn rời đi cũng không vấn đề gì. Nhưng Thiên Cơ Tử đang trong tình trạng bị thương nặng, đã không giống với lúc trước, chỉ qua một lát, Thiên Cơ Tử cũng cảm giác được một loại thống khổ chưa bao giờ có thổi quét toàn thân hắn.
Kia là loại đau đớn khi tứ chi bị gãy, loại khổ đau này từ khi hắn tu luyện thành công tới nay, đã bao nhiêu năm không có trải qua.
Tu giả cho tới bây giờ tu vi càng cao, sức chịu đựng với thống khổ cũng càng mạnh, đây cũng là vì sao khi bị chặt đứt gân cốt cũng có thể như bình thường. Nhưng hiện tại, không có thần hồn chống đỡ khiến trên người Thiên Cơ Tử giống như phàm nhân bị chém gãy tứ chi, thống khổ không chịu nổi.
- A! Thiên Cơ Tử thét ra tiếng kêu to: - Mau trở lại!
Chỉ có điều, mặc hắn kêu gọi thế nào, thần hồn kia đều không để ý tới hắn.
Nó càng ngày càng sáng ở trong cơ thể của Lâm Hãn, càng ngày càng sáng, giống như một đoàn ánh nắng tản mát ra quang và nhiệt mạnh nhất.
Ngay cả Cực Quang, thiết huyết và đám người Phong Vô Tướng cũng nhận ra Lâm Hãn không ổn, ngay cả ma đầu ở phía thông đạo bên kia cũng phát ra thanh âm kinh ngạc, giống như cảm giác được lực lượng gì đó không thể tin nổi.
Đường Kiếp thì nhìn thấy rắn lục trên người Lâm Hãn vẫn đang không ngừng chạy, hiện tại nó không đi khắp toàn thân mà chuyển động vòng quanh đoàn ánh sáng kia, giống như du long diễn châu!
Đúng vậy, là du long diễn châu!
Đường Kiếp nhìn thấy rắn lục kia xuất hiện chòm râu, móng vuốt dài ra sắc bén, không còn là rắn mà thật sự biến thành rồng!
Thanh long!
Đường Kiếp mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn về phía núi xa!
Dưới Hỗn Độn Tháo, trên trấn tiên phù, Thanh Lóng vẫn đang to lên.
Thân thể cô nương trong lồng ngực bắt đầu càng ngày càng nóng.
- Đây là có chuyện gì? Y Y hoảng sợ.
- Đừng nhúc nhích! Đường Kiếp lau đi máu bên khóe miệng, buông Lâm Hãn ra đặt ở trong mây.
Nàng vốn nên trực tiếp từ không trung rơi xuống, nhưng bây giờ lại cứ lẳng lặng nổi lơ lửng như vậy.
Sau đó mọi người liefn thấy, một đoàn hạt châu màu trắng từ trong miệng vết thương trên cơ thể Lâm Hãn bay ra, bên trong có hình người, rõ ràng là bộ dáng của Thiên Cơ Tử.
- Thần hồn của ta! Thiên Cơ Tử kêu to.
Chỉ có điều hắn đã vô lực thu hồi thần hồn của mình.
Lâm Hãn tự động ngồi dậy.
Mắt của nàng vẫn nhắm như trước, nhưng bớt Thanh Long trên người lại không ngừng lớn lên, miệng rồng há to, nhắm ngay mũi nhọn màu trắng kia.
- Không! Thiên Cơ Tử giống như ý thức được cái gì, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Ngay sau đó chỉ thấy quang châu màu trắng kia vồ về phía Thanh Long. Bớt Thanh Long kia khẽ ngẩng đầu, dường như thoát ly khỏi người Lâm Hãn, cắn quang châu một trắng, cứ như vậy nuốt xuống.
Theo một ngụm nuốt vào này, cơ thể Thiên Cơ Tử ngừng lại, trong ánh mắt lại hiện ra một tia mê man.
Mất đi thần hồn, ngay cả thần trí của hắn cũng khó bảo vệ, đã bắt đầu thoái hóa.
Tiếp theo liền thấy thân hình Thanh Long kia lại bắt đầu dần dần ảm đạm.
Nó bay một vòng trên người của Lâm Hãn, mở ra miệng rộng, sau đó trong miệng Lâm Hãn liền phát ra từng tiếng rồng gầm.
- Ha ha ha ha, chờ trên vạn năm, rốt cục đã tới giờ khắc này, ta sắp được tự do rồi! Từ trong miệng Lâm Hãn truyền tới tiếng hô mênh mông.
- Thanh Long, quả nhiên là ngươi, rốt cục ngươi đã chuyển thế thành công rồi. Ở thông đạo kia, thanh âm sâu kín của ma nữ kia vang lên.
- Đúng vậy! Ta chờ đợi ngày này đã rất nhiều năm rồi. Mượn dùng miệng của Lâm Hãn, Thanh Long phát ra tiếng hô phóng đãng: - Tiên đế thật không lừa ta, Cơ Dao Tiên, ta chung quy vẫn đạt được tự do sớm hơn ngươi một bước!
- Thanh Long đại nhân! Thiên Cơ Tử hốt hoảng kêu lên: - Ngươi là người chấp chưởng vận mệnh, ta là người nhập đạo vận mệnh. Ta là nô bộc của ngài, vì sao? Tại sao phải cắn nuốt thần hồn của ta. Hãy phát từ bi, buông tha ta, buông tha ta!
Đường Kiếp thở dài: - Thiên Cơ Tử, ngươi còn không nhìn ra sao. Hắn muốn đúng là ngươi. Thanh Long dù sao cũng không phải là Huyền Vũ, nếu muốn duy trì trí nhớ đã từng có, thậm chí có được lực lượng khi tân sinh tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, tất nhiên cần một ít điều kiện đặc thù. Nếu ta đoán không lầm…. thần hồn của người nhập đạo sợ sẽ là một trong những điều kiện đó.
Thần hồn nhập đạo vận mạng?
Mọi người đều hoảng sợ, chẳng lẽ nói.
Thanh Long ở trên người Lâm Hãn khẽ ngừng lại, sau đó cười dài nói:
- Tiểu tử thông minh này ở đâu đến thế, không ngờ chỉ liếc mắt đã thấy được chân tướng. Ha ha ha ha, đúng vậy, thần hồn người nhập đạo đúng là thức tỉnh bản thánh, lần nữa có được mấu chốt tân sinh! Cũng vì nguyên nhân này, vừa rồi kia cũng là bản thánh thao túng tiểu cô nương này, đồng thời có được thần hồn cũng nhân tiện cứu ngươi một mạng. Ha ha ha ha, Thiên Cơ Tử ngươi tồn tại tới ngày này chính là để bản thánh sống lại, đây là vận mạng an bài!