Lâm Hãn đã nói: - Đám yêu vật này, vừa rồi vì giúp lão Long, đối nghịch với ngươi, cũng khiến ta suýt nữa không thể sống lại...
Lời nói của nàng khiến cho bầy yêu sợ hãi.
Thanh âm của Lâm Hãn vẫn còn tiếp tục: - Đường Kiếp, ngươi nói phải xử lý bọn họ như thế nào?
Đường Kiếp nhìn Lâm Hãn, suy nghĩ một chút nói: - Cực Quang ngăn ngươi thành đạo, tội đáng chết vạn lần. Tuy nhiên mặt khác Yêu tộc cũng là bị Cực Quang lôi kéo, có thể được tha thứ. Nếu Cực Quang nguyện ý tự sát thì, ta đề nghị suy xét việc bỏ qua cho các yêu tộc.
Cái gì?
Lời này vừa xuất ra, tất cả đều ngạc nhiên.
Liễu Tông Xương lại hét lớn: - Đường Kiếp, ngươi nói cái gì? Đây là thời cơ tốt nhất để diệt trừ Yêu tộc, ngươi lại muốn buông tha bọn họ?
Đường Kiếp thản nhiên nói: - Ta ở yêu cảnh trị quốc nhiều năm, rất có có cảm tình với Yêu tộc. Vả lại Yêu tộc nếu bị diệt vong, Nhân Tộc cũng khó hưng thịnh được. Cho Yêu tộc một con đường lui, cũng là cho Nhân Tộc nhất con đường lui. Đất nước không có địch nhân cũng sẽ vong, để Yêu tộc áp chế, cũng có thể bảo đảm tu sĩ Nhân tộc hăng hái. Tóm lại, ta sẽ không để cho Yêu tộc cứ như vậy mà diệt vong.
Lâm Hãn nghe xong gật gật đầu: - Nếu ý của ngươi đã quyết, vậy được rồi.
Lời này vừa ra, tất cả yêu vật đồng thời thở phào một hơi, cùng nhau nhìn về phía Cực Quang, mà ngay cả Thiết Huyết Yêu Hoàng cũng nhịn không được nhìn về phía Cực Quang.
- Phụ thân! Lam Linh kêu lên một tiếng, mang theo vẻ thê lương.
Cực Quang vung tay lên, đã ngăn nữ nhi tiếp tục nói, nhìn Đường Kiếp: - Chuyện này là thật?
Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Trước mặt Thanh Long Thánh tôn, ta cần phải lừa gạt ngươi sao?
- Ư, ư... Thân thể của lão Long còn đang vặn vẹo phát ra ý kháng nghị, Đường Kiếp liền gõ cán dao vào sau gáy nàng, trực tiếp đánh thân thể đó bất tỉnh.
Nhìn thánh thể Thanh Long cao cao tại thượng, Cực Quang thở dài: - Nếu như thế, lão phu cũng không cần ngươi phát cái gì mà lời thề thiên đạo rồi. Như lời ngươi nói, ngươi không cần phải gạt ta, Đường Kiếp, kính xin hãy lưu một con đường sống cho Yêu tộc!
- Phụ thân!!! Lam Linh quỳ xuống khóc nức nở.
Cực Quang chỉ là lộ vẻ sầu thảm cười: - Nếu đã thất bại, thì nên thừa nhận vận mệnh, chỉ có mình ta phải chết, đã là kết cục tốt nhất.
Nói xong hai Cực Quang đã hòa làm một thể, hóa thành một khổng tước màu sắc rực rỡ, ngửa đầu lên không trung kêu một tiếng.
Sau đó trong cơ thể tỏa ra ánh sáng, tảng lớn thần quang tràn ra, thân thể khổng tước cũng kịch liệt run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả yêu vật đều cùng nhau quỳ xuống, cùng hô lên : - Bệ hạ!
Lam Linh khóc đến gần như bất tỉnh.
- Đường Kiếp, ta đem tất cả sức mạnh sinh mạng dồn vào trong nội đan của ta, ta biết rằng ngươi muốn thứ này. Hiện tại, mọi thứ của ta đều là của ngươi, chỉ trông mong ngươi đừng có phụ lời.
Nói xong ầm một tiếng bộc phát ra ánh sáng chói lọi cuối cùng, một cỗ sóng xung kích thổi quét thiên địa, nhấc lên sóng triều ngút trời.
Sau khi mây tan gió ngừng, xác chết khổng tước đã từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, rơi vào trong Đường Kiếp.
Bởi vì Cực Quang tự sát, chẳng những không hề tiêu hao năng lực nội đan, ngược lại tất cả lực lượng đều tập trung vào trong đó, khiến cho vị xác chết vị Yêu Hoàng bệ hạ này trở thành chiến lợi phẩm hoàn chỉnh nhất. Bất kể nội đan, máu thịt tinh hoa hay là thần hồn, đều ở trong trạng thái vô cùng hoàn mĩ.
Đây cũng là vì ông ta lo sợ Đường Kiếp kiếm cớ đổi ý.
Đến tận lúc này, xác chết của ngũ đại yêu hoàng, Đường Kiếp đã thu được bốn, chỉ còn thiếu một vị Thiết Huyết Yêu Hoàng mà thôi.
Nhìn thoáng qua Thiết Huyết Yêu Hoàng, tinh thần tất cả yêu vật đồng thời đều căng thẳng.
Giờ khắc này, mọi người đều nín thở chờ đợi câu nói của Đường Kiếp.
Đường Kiếp nói: - Đưa đao của ngươi cho ta xem một chút.
Thiết Huyết Yêu Hoàng hừ một tiếng, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ném Thiết Huyết đao cho Đường Kiếp.
Đường Kiếp tiếp lấy, liền cảm giác một cỗ ý chí khổng lồ kinh người cuốn tới, ép hắn gần như không thở nổi.
Đường Kiếp hít sâu một hơi nói: - Đao tốt.
Thiết Huyết nghe vậy biến sắc, Đường Kiếp lại nói: - Đừng lo lắng, ta không cần đao của ngươi, ta chỉ muốn mượn nó một trăm ngày, rèn luyện bản tâm.
Thiết Huyết Yêu Hoàng lúc này mới thở phào nói: - Được! Nếu ngươi bỏ qua bảo đao này, chỉ cần vứt nó đi, nó sẽ tự động bay trở về với ta.
- Nếu như vậy, các ngươi còn ở đây làm gì? Không mau đi di.
Lũ yêu như được đại xá, cùng nhau bay vội đi.
Lâm Hãn cũn không gây khó dễ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn lũ yêu rời đi.
Lũ yêu vừa đi, những người khác cũng không ở lâu, Phong Vô Tường, Liễu Tông Xương, và đám người cùng nhau quay ra chúc mừng Đường Kiếp.
Bọn họ mặc dù tiếc nuối vì Đường Kiếp để cho lũ yêu chạy mất, nhưng dưới tình huống này, cũng không dám nói thêm điều gì.
Hàn huyên một lúc, biết được Đường Kiếp không có ý định rời đi, liền cùng nhau cáo từ rời khỏi nơi này.
Nói thực ra Thanh Long uy áp cả khu vực này, khiến cho ai cũng không dám ở lâu, ngay cả đám yêu thây đầy đất cũng không dám thu nhặt, toàn bộ đều hời Đường Kiếp cả.
Bốn người Thân Đồ Nguyên là những kẻ cuối cùng rời khỏi.
Là những người bạn tốt nhất của Đường Kiếp ở Thanh Vân Giới, Thân Đồ Nguyên bộc trực nói: - Tiểu tử không hiểu ngươi đang nghĩ cái gì, thậm chí ngay cả đám yêu vật cũng bỏ qua, tốt xấu gì đều là tài nguyên quý báu mà.
Đường Kiếp cười nói: - Ta cũng muốn lưu bọn họ lại, nhưng vấn đề là không làm được.
- Sao lại không được? Chỉ cần Thanh Long thánh tôn ra tay, bọn họ chết không nghi ngờ? Dạ Kiêu liền nói.
Đường Kiếp thở dài nói: - Nếu nàng ta thực có thể xuất thủ, tất nhiên là như vậy. Nhưng nếu nàng ta không làm được thì sao?
Cái gì?
Bốn người đồng thời cả kinh.
Chỉ thấy Thanh Long vẫn an tĩnh nằm rạp ở phía xa, không nhúc nhích, vẻ mặt mang theo sự buồn ngủ không chống đỡ được.
Khi tất cả mọi người đã rời đi, Lâm Hãn hiện tại cũng không che dấu sự mệt mỏi của mình nữa.
Gặp phải tình huống này, một ý niệm lóe lên trong đầu Băng Hoàng, nàng run rẩy nói: - Chẳng lẽ là, nàng ta… nàng ta không thể khống chế…
Đường Kiếp từ tốn trả lời:
- Linh hồn của con người bình thường, làm sao có thể năm được sức mạnh của Vô Thượng Chân Tiên trong tay, có thể nói chuyện, động dậy ngón tay, đối với nàng là chuyện không dễ dàng rồi.
Đây mới là lý do đích thực mà Đường Kiếp buông tha lũ yêu.
Với linh hồn con người của Lâm Hãn, sau khi tiến vào thân thể Thanh Long, căn bản là không thể khống chế sức mạnh cường đại kia, giống như một tiên thể hút hết sức lực, muốn động đậy cũng khó khăn.
Lâm Hãn là một cô nương thông minh, khi phát hiện dị trạng trên người, liền không hề hô hào ra ngoài, mà là giả bộ vô sự, nàng biết rằng nếu nàng nói ra chân tướng, vậy thì thứ chờ đợi nàng, không phải bái lạy, mà là lũ yêu cùng nhau giết chết nàng.
Mà có thể không cần nhắc nhở cũng hiểu được điểm ấy chỉ có lão Long mà thôi, cho nên Lâm Hãn mới có thể trước tiên chặn đứng lời nói của lão Long, giao lão Long giao cho Đường Kiếp xử lý.