Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 983:



Phân thân của Đường Kiếp vẫn đang chậm rãi khôi phục.

Không phải do kinh Dưỡng Thần có vấn đề, mà là do lúc trước hắn tiêu hao thật sự quá lớn.

Dựa theo lời Cơ Dao Tiên nói, sau khi sử dụng kinh An Phủ, nếu không dùng tới bốn mươi năm mươi năm thời gian cũng đừng nghĩ tới chuyện khôi phục.

Khi Đường Kiếp cứu Lâm Hãn là liều mạng dốc toàn lực, nói cách khác, kỳ dưỡng bệnh kéo dài bốn mươi năm mươi năm của hắn là chạy không thoát được rồi. Mà ở trong bốn mươi năm mươi năm này, chiến lực của phân thân có lẽ có thể nâng cao, nhưng tu vi thì đừng nghĩ sẽ có tinh tiến rồi.

Điều này khiến cho Lâm Hãn rất băn khoăn áy náy, dù sao Đường Kiếp cũng là vì cứu nàng mới tổn thất lớn như thế.

Đường Kiếp cũng không thèm để ý, chỉ nói ngươi muốn xin lỗi thì mỗi một năm cho ta một giọt Thanh Long máu huyết là tốt rồi.

Lâm Hãn lập tức đáp ứng, đối với nàng mà nói Đường Kiếp chính là ân nhân tái thế của nàng, máu huyết Thanh Long đã cho là cả bồn chứ không tính giọt.

Đến tận đây, Đường Kiếp xem như đã thu thập đủ toàn bộ máu huyết của Tứ Thánh Thú, đáng tiếc không có tặng thưởng gì kèm theo.

Trừ lần đó ra, Đường Kiếp quan tâm nhất chính là Vận Chuyển Trận vượt khoảng cách.

Đạt được Long cốt chi linh, khiến cho Đường Kiếp rốt cục cũng có hy vọng bày được đại trận vượt qua khoảng cách.

Điều duy nhất còn hạn chế Đường Kiếp, chính là mấy loại nguyên liệu khác, tuy nhiên những nguyên liệu này phần lớn có biện pháp khác để thay thế, thông qua đủ loại thủ đoạn tổ hợp, gia công, vận dụng, cuối cùng biến thành vật liệu mà bản thân hắn cần.

Hiện giờ đưa ra một bản danh sách dài, lại do Đại Năng hai tộc nhân yêu chính mồm hạ lệnh tìm kiếm những tài nguyên mà Đường Kiếp muốn.

Những tài liệu quý báu từng thứ từng thứ được đưa đến tay của Đường Kiếp, tài liệu cần thiết không ngừng tìm được, khoảng cách hoàn thành Vận chuyển Trận vượt khoảng cách càng lúc càng gần.

Hôm nay Đường Kiếp đang ở trong Vạn Cổ Trọng Lâu do hắn xây dựng, chơi trốn tìm với Y Y, chỉ thấy xa xa có một gã người tu bay tới, chính là Liễu Vân Sơn. Bay đến gần, liền khom người đối với Đường Kiếp nói:
- Đường huynh, phụng mệnh quốc sư và gia phụ, đặc biệt đưa Hàn Mộc Tâm đến.

- Ồ?
Nghe thấy như thế, tinh thần của Đường Kiếp đại chấn:
- Các ngươi tìm được Tam Hoa Huyết Vân Hàn Mộc Tâm rồi sao?

Hàn Mộc là là một loại cây cối có tính chất cực kỳ cứng rắn, sinh trưởng trong băng hàn hải vực, mỗi mười năm mới lớn thêm một tấc. Nói cách khác, phải mười năm thời gian mới có thể cáo thêm một tấc. Trải qua trăm ngàn năm mới thành hình. Mà ở bên trong Hàn Mộc còn có một loại tâm, chính là tinh hoa Hàn Mộc, càng thêm quý giá khó mà có được. Bởi vì Hàn Mộc sinh trưởng không dễ dàng, Hàn Mộc Tâm lại càng thêm quý báu, thường thường Hàn Mộc sinh trưởng ngàn năm thì tâm của nó mới chỉ bằng một đốt ngón tay, được gọi là Hoa Mộc Tâm.

Linh Mộc dễ tìm, Hàn Mộc khó có, đạt được Hàn Mộc, Mộc Tâm khó cầu, Mộc Tâm đạt được, Hoa Mộc Tâm khó được, có được một bông hoa, ba bông hoa thì càng khỏi phải nói.

Đường Kiếp cần chính là loại Tam hoa Huyết Văn Mộc Tâm, lại tinh phẩm trong các loại Tam Hoa.

Hiện giờ các nguyên liệu khác Đường Kiếp đều đã đủ, còn thiếu mỗi một thứ cuối cùng này thôi.

Liễu Vân Sơn liền nói:
- Đúng vậy, gia phụ vì muốn tìm được Tam hoa Huyết Văn Mộc Tâm huynh cần, đã chém nữa mảnh Hàn Mộc băng hải dưới đáy biển, rốt cuộc tìm được loại Hàn Mộc Tâm mà huynh nói.

Nói xong đã xem kia hàn mộc tâm đưa tới.

Đường Kiếp xem một chút, chính là Tam hoa Huyết Văn Mộc tâm mình cần, liền thở dài nói:
- Ta xem như đã làm hỏng toàn bộ tài nguyên của Thanh Nguyệt Giới mất rồi, bất kể thế nào, lần này đa tạ Liễu Tông chủ hỗ trợ.

Liễu Vân Sơn đã nói:
- Đường huynh khách khí, danh sách huynh cần cuối cùng cũng đủ, vậy kế tiếp, có phải huynh liền bắt tay chế tác Vận chuyển Trận trở về?

- Đúng thế.
Đường Kiếp cũng không giấu diếm.

- Đại khái khi nào thì đi?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Ta còn muốn làm thêm chút chuẩn bị cuối cùng đã, ước chừng bảy ngày sau sẽ đi.

- Vậy... Vị kia thì sao?
Liễu Vân Sơn dùng khóe mắt quét nhìn nhìn Thanh Long Lâm Hãn phía xa.

Rất hiển nhiên, Liễu Tông Xương bọn họ để ý vẫn là Lâm Hãn.

Nếu Lâm Hãn có thể đi theo Đường Kiếp, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.

Thanh Vân Giới thật sự không cần một tôn đại thần như vậy, sẽ khiến cho mọi người sợ hãi.

Đường Kiếp liền nhìn về phía Lâm Hãn.

Lâm Hãn chưa mở mắt, lại giống như đã biết bọn họ đang nói cái gì, thản nhiên nói:
- Đường Kiếp, nếu như không có ngươi, ta không phải tù nhân, mà là một kẻ đã chết, không có cảnh tượng ngày hôm nay, cho nên nếu ngươi cần, ta có thể đi theo ngươi.

- Vậy còn ngươi?
Đường Kiếp hỏi:
- Ngươi vốn không có ý nghĩ của chính mình sao?

- Ý nghĩ của chính mình?
Lâm Hãn hơi hơi do dự một chút. Một hồi lâu nàng mới nói:
- Nếu nói điều ta muốn, cũng là có a. Ta hy vọng một ngày kia, có thể đi ra khỏi thế giới này, đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Làm ếch ngồi đáy giếng lâu rồi, nên cũn muốn nhìn ngắm một chút bầu trời bên ngoài rộng lớn như thế nào.

- Điều này đối với ngươi mà nói cũng không khó.
Đường Kiếp cười nói. Tình trạng của Lâm Hãn, chỉ qua ít ngày nữa là có thể tự do bay lượn dưới bầu trời xanh này, phá tan Cương Phong trận là chuyện dễ dàng:
- Nếu như ngươi muốn đi, chi bằng đi đi, không cần băn khoăn ta.

Lâm Hãn kinh ngạc trợn mắt:
- Ngươi không hy vọng ta báo ân sao? Ta có thể trở thành hậu thuẫn hùng mạnh nhất của ngươi. Có ta ở đây, cho dù là Tiên Đài ngươi cũng không cần sợ.

Đường Kiếp cười nói:
- Ta cứu ngươi, chỉ là bởi vì muốn cứu một người bạn, không phải là vì muốn ngươi báo ân, còn nữa ngươi đã cho ta long huyết và chi linh để báo đáp. Về phần trợ giúp của ngươi, ta sẽ không tự phụ nói không thèm, nhưng cũng không phải thiếu ngươi là điều không thể. Bao nhiêu mưa gió, Đường Kiếp ta đều đã một mình xông qua được. Có ngươi sẽ vững chắc hơn là điều không sai, không có ngươi ta vẫn có thể xông qua. Cho nên ngươi có giúp ta hay không, có theo ta hay không, cũng không quan trọng, quan trọng là... Chúng ta vẫn là bằng hữu là được.

- Vẫn là bằng hữu…
Lâm Hãn nỉ non, cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói này của hắn, cuối cùng cười ra tiếng.

Nàng nói:
- Đó là điều đương nhiên, chúng ta là bằng hữu, vình viễn là bằng hữu.

Sau đó quay đầu nói với Liễu Vân Sơn:
- Trở về nói với phụ thân ngươi cùng Phong Vô Tướng biết, bảo bọn họ không cần lo lắng. Ta không lưu lại nơi này lâu nữa, chờ ta sau khi có thể hoàn toàn khống chế thân thể này, liền sẽ rời khỏi đây. Ta muốn đi tiêu dao vạn giới, nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nhưng bất kể loại tình huống nào, Đường Kiếp và ta vĩnh viễn đều là bằng hữu, ý chí của hắn, chính là mệnh lệnh của ta!

Giờ này khắc này, nàng đã không ngại thừa nhận bản thân chưa có khả năng thao túng cỗ thân thể này.

- Tuân lệnh ý chỉ của tôn Thánh hoàng!
Liễu Vân Sơn run giọng trả lời.

Bảy ngày sau, Vận chuyển Trận vượt qua khoảng các đã hoàn thành.

Đứng trước pháp trận khổng lồ, Đường Kiếp nhìn thoáng qua Thanh Long Lâm Hãn, sau đó nhìn về phía Nhị Hổ:
- Lần này thiên trường thủy viễn, mặc dù có Vận chuyển Trận liên kết, cũng không dễ dàng quay trở về. Ngươi nghĩ thông suốt rồi?

Nhị Hổ kiên quyết trả lời:
- Một ngày làm thầy, cả đời là thầy, sư phụ đi nơi nào, ta đi nơi đó.

- Được!
Trên mặt Đường Kiếp lộ ra ý cười:
- Nếu như thế, chúng ta đi thôi, đi về nhà!

- Về nhà thôi!
Y Y hưng phấn kêu to.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com