Đường Kiếp nghe mà xấu hổ, việc này hắn chưa bao giờ nói với phái Tẩy Nguyệt, không ngờ mọi người đã sớm đoán được bảy tám phần, chỉ có điều vẫn không nói ra.
- Binh Chủ? Mắt lão đồng sáng như sao: - Khó trách có được thần lực như thế, hóa ra là được kế thừa thượng cổ Đại Năng. Đế Nhận? Cho ta xem xem.
Đường Kiếp nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy Lăng Tiêu khẽ gật đầu ra hiệu, đành lấy ra Đế Nhận.
Lão đồng cẩn thận nhìn, lẩm bẩm nói: - Đế Nhận chỉ là tồn tại trong truyền thuyết. Trong truyền thuyết binh đạo tồn tại một thanh Tiên Thiên thần binh, là binh trung đế vương, siêu việt hơn vạn binh, có thể diễn hóa thành thiên hạ thần binh, cũng có thể khắc chế thần binh thế gian, chính là Đế Nhận.
Đường Kiếp nghe mà khiếp sợ, đây là lần đầu tiên nghe hắn nghe người miêu tả Đế Nhận.
Có thể tiến hóa thành thiên hạ thần binh?
Đúng rồi, Đế Nhận có thể ảo hóa ra vô số hình dạng, bởi vậy cũng có thể biến thành các loại pháp bảo lợi khí, chỉ có điều Đường Kiếp chưa bao giờ dùng nó bắt chước những bảo vật khác.
Có thể khắc chế thần binh?
Cho đến nay, không có gì kiên cố mà không phá nổi, đại đa số bảo vật đụng tới nó đều đã bị hủy. Nhưng vẫn có thứ nó không thể lay động đấy, tỷ như không gian, thời gian, vận mệnh…, ngoài ra một ít thần trân, thậm chí là Đạo Binh.
Còn đế vương chân chính, phải là là hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Vì vậy, nó là thứ mọi người tưởng tượng chứ không phải bảo vật tồn tại chân thật.
Nhưng vũ khí trong tay Đường Kiếp lại thể hiện ra đặc điểm của vật trong truyền thuyết, vậy nên Tàng Thanh Phong mới có thể hô ra Đế Nhận, Lăng Tiêu cũng làm ra đồng dạng phán đoán. Trực tiếp đoán tới cả Binh Chủ.
Thời khắc này lão Đồng nhìn kỹ, nói: - Vật ấy đặc tính mặc dù giống với Đế Nhận trong truyền thuyết những vẫn còn xa mới khắc chế được vạn binh, ta đoán là khi Binh Chủ sáng tạo ra Đế Nhận mà luyện thành phế phẩm, đáng tiếc.
Lão Đồng không biết Đế Nhận là Đường Kiếp dùng Binh Tự Quyết luyện thành, chỉ cho là Đường Kiếp được Binh Chủ di lưu, cho nên nói như vậy.
Lập tức lão Đồng lại tự giễu nói: - Cuối cùng ta nghĩ kém rồi, nếu thật sự là Đế Nhận, như vậy từ nay về sau, không có bảo vật gì có thể uy hiếp được người sử dụng, chẳng lẽ không phải vô địch thiên hạ rồi sao? Không có khả năng, bảo vật như vậy không thể nào tồn tại.
Nghe thế, trong lòng Đường Kiếp nổi sóng to gió lớn.
Cho tới nay, hắn đều dùng uy lực của Đế Nhận nhằm giết chết mục tiêu nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nó có cách dùng khác.
Mãi cho tới hôm nay hắn mới nhận ra ngay từ đầu mình đã vận dụng sai phương thức.
Đế Nhận, Đế Nhận, Binh trung đế vương.
Có lẽ bắt đầu thứ nó am hiểu không phải là giết địch, mà là đối phó những thần binh bảo nhận khác!
Nghĩ đến đây, rất nhiều chuyện vốn nghĩ mãi không ra lập tức trở nên rõ ràng, đáng thương cho Đường Kiếp dùng Đế Nhận đi giết chết đối thủ, có lẽ từ khi mới bắt đầu, hắn nên nghĩ phải dùng Đế Nhận đi phá hủy bảo vật của địch nhân như thế nào, sau đó lại lợi dụng đặc tính biến ảo để biến thành những bảo vật khác đến đả kích đối thủ chỉ có thể tay không nghênh chiến.
Đúng vậy!
Đây mới là Binh Chủ chiến pháp!
Trong đầu Đường Kiếp bỗng nhiên hiện lên cảnh mình thấy trong Binh giám năm đó.
Một tiếng gầm lên, vạn binh vỡ vụn.
Đây mới là oai của Binh Chủ!
Đường Kiếp không biết trong tình huống nào mới có thể như Binh Chủ gầm một tiếng chấn vỡ vạn binh, nhưng hắn đã biết tương lai phát triển của Đế Nhận. Cường điệu uy lực Đế Nhận để giết địch là sai lầm, tiến hóa và khắc chế mới là tương lai của Đế Nhận.
Binh Tự Quyết vốn là đạo pháp, mà tác dụng của đạo pháp chính là luyện ra đế nhận có thể tiến hóa và khắc chế binh khí trong thiên hạ. Tới hiện tại, Đế Nhận vẫn không thể hủy diệt thần trân và Đạo Binh, rất có thể là vì Đế Nhận còn chưa đủ thành thục.
Từ khi Đế Nhận thành hình, Đường Kiếp đã rất ít dùng nó đạp nát binh khí đối phương. Nhưng hiện tại hắn hiểu được rồi, năm đó Binh Chủ, Thể Tu, thân hình cao lớn cỡ nào. Mà bây giờ Đế Nhận thành hình, với hình thể phàm nhân mà nói, nếu là nhằm vào Thể Tu sẽ có vẻ rất nhỏ bé, nếu là nhằm vào thân hình của Binh Chủ, thì càng nhỏ như hoa châm,kim may vậy.
Nói cách khác, Đế Nhận phát triển, mới chỉ là bắt đầu, xa xa mới thành thục, đây cũng là vì sao chỉ có thể hóa hình, mà chưa thể diễn thần.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp đột nhiên bắt đầu hối hận khi nhét lưỡng nghi kiếm vào Đế Nhận.
Bởi vì Đế Nhận căn bản không cần Kiếm Linh, một Kiếm Linh thành hình có lẽ sẽ tạm thời tính nâng cao uy lực của nó, nhưng cũng sẽ trở ngại nó tiến hóa, khiến cho việc tiến hóa xuất hiện cản trở.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp nên nghĩ cách lấy ra, dùng vào việc khác.
Lão Đồng nói xong đem Đế Nhận trả lại cho Đường Kiếp. Lại thu siêu nước lại: - Các ngươi vào đi thôi.
Lăng Tiêu lúc này mới dẫn Đường Kiếp vào nhà tranh.
Vào nhà tranh, liền thấy trong phòng có một lão nhân râu tóc bạc trắng, người mặc đạo bào, trong tay còn cầm một cây phất trần đang nhắm mắt ngồi đó.
Lăng Tiêu tiến vào liền thi lễ nói: - Đệ tử Lăng Tiêu, tham kiến sư thúc!
Tuy nói trong lòng đã có phán đoán, có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Lăng Tiêu lời nói, Đường Kiếp vẫn hoảng sợ, liền vội vàng tiến lên quỳ xuống đất: - Đệ tử Đường Kiếp tham kiến sư thúc tổ.
Vị trước mắt chính là hòn đá trấn giữ phái Tẩy Nguyệt, Định Hải thần châm Vân Tổ sư.
Tâm ma tuệ kiếm của Đường Kiếp chính là tập từ người này.
Vân Tổ sư không chút động tĩnh, cứ như vậy để Đường Kiếp quỳ, Lăng Tiêu cũng không gọi hắn lên, Đường Kiếp cũng chỉ có thể quỳ.
Một lúc lâu sau, Vân Tổ sư mới mở mắt ra, cũng không nhìn Đường Kiếp nói: - Ý đồ của ngươi khi đến đây ta đã biết, tuy nhiên việc trong phái việc ta sớm đã không hỏi đến, cũng sẽ không dạy dỗ đệ tử, ngươi vẫn nên mang hắn trở về đi.
Lăng Tiêu vội nói: - Nhưng sư thúc, Đường Kiếp hắn thật sự là một thiên tài. Hắn dù chưa đến Tử Phủ, lại đã có thể đánh cùng Dục Anh, thực lực ngàn năm khó gặp. Nếu có sư thúc dạy bảo, bảo hộ, tỷ lệ hắn tấn công Tử Phủ nhất định sẽ tăng nhiều!
Hóa ra là vì chuyện mình tấn công Tử Phủ sao? Đường Kiếp giờ mới hiểu được dụng ý khi chưởng giáo mang mình tới đây.
Đích xác, nếu có một vị lục địa du tiên dạy dỗ và che chở, Đường Kiếp tấn công Tử Phủ nơi đất khách quê người đích xác sẽ gia tăng. Tuy nhiên Địa Tiên ở Tê Hà trong mắt người thường là tồn tại vô thượng, nhưng Đường Kiếp đã được Cơ Dao Tiên và Đại La Kim Tiên dạy bảo thì sao có thể để ý. Chỉ có điều sư phụ đã có hảo ý, hắn cũng không tiện nói cái gì nữa.
Chỉ có điều Vân Tổ sư vẫn lắc đầu: - Phái Tẩy Nguyệt ta còn thiếu thiên tài sao? Số lượng người trong một quốc gia, lục đại phái có ai không phải thiên tài xuất hiện. Đánh được một trận với Dục Anh không tệ, nhưng tương lai chưa chắc không ai có thể làm được. Ta chí ở Chân Tiên, tâm hệ thiên đạo, đã sớm không còn lòng dạ với phái vụ, việc này không cần nói thêm gì nữa.
Nghe lão nói như vậy, Lăng Tiêu bất đắc dĩ, chỉ phải thở dài nói: - Vâng, đệ tử tuân mệnh.
Thấy tình hình này, Đường Kiếp rốt cục nói: - Thiên đạo căn bản không tồn tại, thúc tổ cần gì phải dẫn tâm.
- Cái gì? Vân Tổ sư và Lăng Tiêu đồng thời chấn động, nhìn về phía Đường Kiếp.