Tiên Nữ Má Hồng

Chương 47: Hai ta, một cũng không thể thiếu



"... Phù."

"Cậu Yến, cậu về rồi. Tôi sẽ cất áo cho cậu."

"Cảm ơn."

Trọng Yến đặt chân bước qua bậu cửa, hai người giúp việc đã ngay lập tức tiến tới để đỡ lấy chiếc áo khoác măng tô từ anh. Mấy nay Trọng Yến không thường xuyên ở nhà, anh ta có vẻ rất bận bịu. À, không, gặp được anh ta ở nhà mới là có vấn đề ấy, anh ta luôn bận bịu.

Từ bàn ăn, Châu liếc mắt nhìn ra ngoài phòng khách rồi hạ mi mắt xuống, cầm thìa múc nuốt số súp cua còn lại trong bát lên miệng ăn. Trọng Yến không hề cảm thấy khó chịu trước sự lạnh nhạt ấy của cô, anh tháo hai chiếc khuy măng sét nạm đá quý rồi xắn cổ tay áo lên hai nấc, sau đó kéo một chiếc ghế đối diện với Châu mà ngồi xuống bàn ăn.

Ngoài dự liệu của anh, Châu lại là người mở lời trước.

"Chào."

"À... Ừ, chào em."

Anh Yến hơi mở lớn mắt ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã mỉm cười đáp lại cô.

Châu không quen nhìn thẳng vào mắt anh nên không thể ngẩng đầu lên, chỉ vờ như thản nhiên chọt chọt mấy miếng thịt cừu đã được cắt lát cẩn thận bày trên một chiếc đĩa sứ dát vàng.

"Dạo gần đây anh có vẻ bận nhỉ? Công việc có vấn đề gì không?"

À... Có chuyện cần nhờ đây mà. Nụ cười của Trọng Yến càng dịu dàng, anh không vạch trần Châu nói vòng vo nãy giờ chỉ vì ngại ngùng việc nhờ vả anh chuyện gì đó.

"Không... Ừm, tương đối là vậy."

"Không có vấn đề gì là tốt rồi." Châu gật đầu, ở bên dưới gầm bàn, bàn tay đang cấu chân váy của cô đã nhễ nhại mồ hôi, cô khó khăn mở miệng, cuối cùng cũng nuốt nước bọt nói ra: "Còn tôi thì... đang... hơi có vấn đề."

Ừ, anh đoán được rồi.

Trọng Yến tỏ ra bất ngờ, không đáp lại ý chỉ cô cứ nói đi.

Châu cẩn thận sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra với gia đình Phong, chỉ trừ việc cô phi như bay ra khỏi nhà vào nửa đêm thì không nhắc tới. Trọng Yến vẫn kiên nhẫn ngồi nghe, đôi khi còn gật đầu tỏ ý mình đang rất tập trung.

Kết thúc đoạn tường thuật, anh Yến khép hờ mắt, ngón tay khẽ di chuyển vẽ gì đó trên mặt bàn như đang tổng hợp lại nội dung mình nghe được.

"Hiểu rồi. Em lo cậu ta có thể bị dính dáng tới vụ án của mấy bọn tội phạm đó sao? Cậu ta cũng liều thật đấy. Nhưng đừng lo, cậu ta là nạn nhân bị bọn chúng bắt, vô tình bị cuốn vào cuộc thanh trừng của đám xã hội đen đó, cậu ta không gây nguy hiểm tính mạng cho ai, còn nữa, khéo ăn nói một chút với người thẩm vấn thì cậu ta sẽ được tính là tự vệ chính đáng thôi. Dựa vào thành tích tốt trong học tập, cậu ta sẽ được xem xét."

Châu khe khẽ thở phào một hơi. Nhưng còn một vấn đề nữa.

"Đám người đó, đám người đã giết cả công ty cho vay đó, bọn chúng là hung thủ đâm vào xe của cậu ta."

"Em xác thực rồi sao?"

"Một vài tên bị bắt ở hiện trường trong khuôn viên công ty kia đã xác nhận ảnh của chiếc xe chạy trốn trong camera là xe của người chúng gọi là 'chủ tịch'. Chắc chúng tưởng hai người họ là đám nhân viên chạy trốn."

Trọng Yến nhấp một thìa súp nóng: "Em muốn làm gì?"

"Bọn chúng nếu biết cậu ấy còn sống, chắc chắn sẽ còn quay lại để diệt cùng giết tận. Chúng cũng là đám người phá nhà của cậu ấy, trong nhà chúng còn thông tin về gia đình cậu ấy." Khuôn mặt Châu trầm xuống lạnh tanh: "Chúng không nên tự do lộng hành trong xã hội."

"Cái này khó quá. Em vốn biết một người làm ăn như anh đâu thể bị phát hiện nhúng tay vào một tổ chức tội phạm?"

Trọng Yến nhẹ nhàng buông một câu, đôi mắt thon và dài của anh ngước lên, nhìn cô chăm chú theo dõi anh. Khóe môi đang mím thành một đường thẳng bất ngờ cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với khoé môi cười quá đỗi nhẹ nhàng ấy.

"Nhưng ép chết thì được."

Khoảng vài tuần sau, trên các mặt báo rầm rộ đưa tin: "Chủ tịch" của một tổ chức tội phạm đã tự ra đầu thú với vẻ mặt thất thần, trắng bệch như bị ma nhập. Mọi thân cận của gã đều biến mất.

Cảnh sát đã bất ngờ phục kích vào trụ sở của băng tội phạm và trấn áp đám du côn. Những tội danh như giết người, tàng trữ, sử dụng, mua bán vũ khí, ma túy, chất gây nghiện trái phép, cho vay nặng lãi, bắt giữ người trái phép, tra tấn, đánh đập,... đều được toà gõ búa định mức án tử hình cho tên "chủ tịch".

Châu còn nhớ, vào một buổi chiều khi đi học về trước ngày tòa xử án, một số người đã đến căn biệt thự để bàn chuyện riêng với Trọng Yến. Công chức bộ tư pháp, những kẻ lạ mặt,... Khi thấy cô định hỏi họ, người thư ký luôn đi theo Trọng Yến đã ngăn cô lại, mỉm cười, đặt ngón tay trỏ trước miệng khuyên cô nên giữ im lặng.

Thao túng nội bộ? Tung tin giả? Mua chuộc để một số thành viên tạo phản? Tác động vật lý? Tấn công nguồn thu của bọn chúng? Đe dọa tinh thần? Hay lợi dụng tổ chức khác tấn công chúng?

Cô không thể hiểu nổi, làm thế nào mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, anh ta đã triệt hạ toàn bộ các mối quan hệ của tên chủ tịch. Tất cả... đều "chết". Chỉ có một số kẻ chạy thoát giờ đang bị truy nã.

Cô chưa từng nghĩ anh ta sẽ thẳng tay như vậy.

Mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, Châu cảm thấy một nỗi sợ hãi len lỏi trong từng tế bào. Quá đáng sợ... Một con người sao có thể làm được chuyện ấy?  Cô phải tự cân nhắc lại chuyện xin trợ giúp của anh ta sau này, tốt nhất là đừng bao giờ nhờ vả anh ta.

Cô vẫn luôn biết mà... Anh ta quá nguy hiểm.

Cô đang sống cùng một nhà với kẻ nào thế này?

Châu nuốt nước bọt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Trong vô thức nhìn xuống đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình.

Anh ta làm theo lời nhờ vả của cô. Điều đó khiến cho cô có cảm giác mình cũng là một phần trong chuyện đó.

...

Gia đình của Phong được cảnh sát chở về tận nhà, còn được họ chân thành an ủi vài câu trước khi rời đi. Dừng chân bên đường, ngẩng đầu nhìn căn nhà mình đã sống hơn chục năm nay đã bị bọn chủ nợ phá hoại đến thê thảm, mẹ của Phong khó nhọc buông một tiếng thở dài.

Cảm giác bồi hồi cũng có. Nhưng buồn bã cũng không thiếu.

Nơi này không thể ở được nữa. Tuy đã được gỡ tiếng "vay nặng lãi" nhưng ánh mắt và thái độ của những người hàng xóm chịu ảnh hưởng suốt mấy ngày qua chắc chắn sẽ thay đổi, với cả nơi này cũng cũ rồi. Họ cần tìm nhà mới. Nhưng biết tìm đâu ra?

Đúng lúc ấy thì Châu xuất hiện. Wow... nghe cứ như thần tiên hạ phàm ấy nhỉ?

Buổi sáng Chủ nhật, một vị khách nhỏ nhắn đã đến gõ cửa nhà bọn họ. Phong là người chạy ra đón. Khi thấy Châu, cậu hơi kinh ngạc, nhìn cô rồi lại quay đầu nhìn căn nhà sau lưng mình. Nơi này tàn tạ quá. Phong bất giác cảm thấy xấu hổ, Châu cũng hơi ngẩn ra, câu nói tiếp theo của cô cũng giống như những gì bọn họ suy nghĩ.

"Căn nhà này không còn hợp để ở nữa rồi. Tiền xây lại cũng tốn kém."

Đúng lúc ấy thì mẹ Phong đi ra sân trước, Châu lễ phép chào bà rồi hỏi han gia đình vài câu. Sau một lúc suy nghĩ, cô bất ngờ đưa ra đề xuất.

"Cháu nghe bạn Phong kể bác đang tìm nhà, cháu vừa hay có một căn không dùng đang muốn bán đi, tự hỏi nếu có ai đó mua thì tuyệt quá."

Một xe con bốn người: Châu, Phong, mẹ Phong và tài xế lăn bánh đến mặt tiền của trung tâm thành phố. Lúc đầu, mẹ Phong khi nghe Châu buồn buồn kể rằng không có ai chịu mua và giá thì rất rẻ nữa nên nghĩ rằng căn nhà ấy chắc cũng chỉ nhỏ nhỏ thôi. Bà không cần nhà to, đủ cho ba người sống và mới một chút cũng được. Nhưng càng đi, bà càng nghi ngờ nhìn đường xá tấp nập lướt qua trước cửa kính. Chắc chỉ là đi ngang qua thôi ấy mà, nơi này làm gì có nhà nhỏ nào chứ...

Không.

Chiếc xe dừng lại tại con phố lớn, đợi hai mẹ con ngơ ngác đi đến bên cạnh mình, Châu chỉ lên căn nhà ba tầng rộng 200 mét vuông, thiết kế theo phong cách hiện đại rất đẹp nằm trên mặt phố ngay trước mắt họ. Tầng một rất rộng và thoáng, dùng để mở quán bán ăn sáng thì vô cùng vừa vặn.

"Đẹp không bác?"

"Đẹp! Tất nhiên rất đẹp rồi. Thế... nhà đâu cháu?"

"Nhà này đó bác."

"Ồ, ra là nhà này à... Hả?!"

Căn nhà... rất to này á?!

Mẹ Phong không tin, bà liên tục hỏi đi hỏi lại và câu trả lời vẫn chỉ có một: chính là căn nhà này. Nếu tính sơ sơ thì với vị trí này, thiết kế này, số tầng, vật liệu,... các thứ thì giá trị của nó có thể lên tới...

Bà ấy không dám tưởng tượng con số khổng lồ đó, trong suốt quá trình đi vào bên trong căn nhà để tham quan, bà không thể ngừng bám lên vai Phong mà dùng khăn tay lau mồ hôi được. Người mẹ của cậu vô cùng mạnh mẽ đanh đá với bất kì ai nhưng lại cực kì yếu ớt trước người lắm tiền.

Một căn nhà có giá trị thế này mà chỉ bán với mức giá bình dân đó sao?

Đây là một món hời lớn, ai cũng thèm thuồng khi có được mức giá ưu đãi ấy, mẹ Phong cũng vậy, nhưng bà còn lưỡng lự.

Tuy cô bé đã nói mình và Phong có quan hệ bạn bè tương đối tốt đẹp, nhưng chỉ vì thế mà đồng ý bán cho bà căn nhà này mà không hề quan tâm tới tiền bạc (mức giá cô nói cứ như chọn bừa vậy), bà không khỏi có cảm giác nghi hoặc trong lòng.

"Phong! Con với... 'đại gia' có quan hệ gì vậy? Trả lời thật mau."

Phong cũng xuất thần, cậu khẽ lắc lắc đầu.

Sau một ngày cân nhắc, căn nhà đã được giao quyền sở hữu cho gia đình Phong. Đã thế, Châu còn rất tốt bụng nói.

"Chưa cần trả tiền ngay đâu ạ. Bác cứ trả góp dần là được rồi."

Mẹ Phong với khuôn mặt đỏ bừng vì vui vẻ liên tục nói cảm ơn cô, còn trịnh trọng bắt tay cô như bắt tay một ân nhân. Đến lúc trở về, Phong đã tận dụng thời gian kéo Châu ra một chỗ riêng tư, cách xa nơi mẹ cậu đang đứng chờ một khoảng.

"Căn nhà này... Không cần phải hạ giá đâu. Giá trị thực của nó thế nào thì nhà tao trả thế đấy. Mày không cần..." Phong nói rất nhỏ, sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt cậu.

Châu biết thể nào cũng phải nghe mấy câu kiểu này nên giơ tay chặn miệng cậu.

"Mày lo lắng chuyện này làm gì? Tao làm thế này là vì đất nước cả thôi. Mầm non tương lai của quốc gia không thể vì chút chuyện tiền nong này làm khó được."

"Nhưng...!"

"Suỵt!"

Châu gia trưởng dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp miệng của Phong, không cho cậu nói thêm bất cứ câu nào nữa.

"Cứ coi như tao đầu tư vào mày đi. Mày cứng đầu với ai cũng được, nhưng với tao thì không cần. Hiện tại tao chưa cần mày phải trả tiền ngay. Cứ từ từ thôi, bảo với mẹ mày khi nào dư dả hẵng trả sau."

"Cảm ơn m..."

"Ngoài ra, tiền lãi mỗi phút sẽ là 1%, tính khoảng một năm sau mày bắt đầu trả nợ tao thì nó sẽ rơi vào khoảng đâu đó vài tỷ. Cứ hai năm lãi sẽ tăng lên 2%. Với mức thu nhập trung bình của nhà mày hiện tại thì hai mươi năm sau cứ cần mẫn làm việc như vậy cũng chỉ được một phần nghìn tiền nợ phải trả. Chấp nhận bán thân gán nợ."

Phong: "..."

Cái này nhắm vào cậu đúng không?

Châu bật cười khanh khách, vỗ vỗ đầu cậu như đang trêu một đứa con nít.

"Đùa tí thôi, nhìn tao căng vậy?"

Tối hôm ấy, mẹ của Phong bỗng nhiệt huyết lạ thường. Sau khi ăn xong bữa tối, bà chạy lên chạy xuống khắp căn nhà để thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn sang nhà mới, bắp cẳng tay trơn bóng cuồn cuộn ánh lên dưới ánh đèn. Bà cảm thấy tuổi xuân đang hiện về, hoài niệm về một thời đỉnh cao sức mạnh khi bà có thể nhấc mười bao gạo một lúc. Được món hời lớn về tiền bạc đúng là cách khích lệ tinh thần nhanh nhất và hiệu quả nhất.

Phong và Ngọc Thi có ý định giúp liền bị bà đuổi ra phòng khách ngồi.

Ngọc Thi hồi phục sức khỏe rất tốt, tuy đã có thể xuất viện nhưng bác sĩ vẫn cẩn thận dặn dò người nhà nên để ý quan tâm đến tình trạng tinh thần của chị. Thi đã phải chịu đựng rất nhiều cú sốc lớn, ngoài mặt chị vẫn luôn tươi cười nhưng đôi khi, người ta lại thấy chị ngồi thất thần, không muốn nói chuyện với ai, cân bằng cảm xúc cũng rất tệ.

Dưới ánh đèn điện màu vàng cam ấm áp, Ngọc Thi bó gối ngồi trên ghế trường kỷ, ngẩn ngơ nhìn vào một khoảng không vô định. Trong một thoáng lơ đãng, chị vô tình nhìn sang Phong, thấy cậu đang cặm cụi đánh dấu từng thùng hàng một giúp mẹ, mảnh băng y tế cuốn quanh hai cánh tay đôi khi lại tuột ra do bị cậu gãi lên, khá vướng víu. Những vết thương đang ăn da non khiến cho Phong hơi khó chịu.

Chị lặng lẽ nhìn cậu em trai của mình rồi nhắm mắt, mệt mỏi dựa người lên lưng ghế trường kỷ.

Có những ngày, chị thức dậy mà không rõ hôm nay là ngày gì. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt như một bức tranh chưa hoàn thiện, những nét vẽ chắp vá, chẳng có hình thù. Chị không nhớ lần cuối mình thực sự cười là khi nào. Nụ cười trên môi chỉ như một thói quen, không còn mang theo cảm giác gì nữa.

Chị còn biết Phong suýt mất mạng ở băng ổ của bọn tội phạm.

Và cái chết của Quốc Đạt...

Khi chị sắp thiếp đi với tâm trạng rối rắm như tơ vò, một tiếng hét lên kinh ngạc đã kéo chị hớt hải đứng bật dậy khỏi ghế.

"Chuyện gì thế?!"

Chỉ thấy Phong vội vàng gạt mấy thùng các tông đang chắn ô cửa sổ ra xa, mở toang hai bên cánh cửa bằng kính rồi vỗ vỗ tay như đang vời cái gì đó lại, hai giây sau, tiếng kêu "meo meo" cuống quýt vang lên đáp lại cậu.

"Con Mỡ! Con Mỡ về rồi! Mẹ ơi! Con Mỡ về rồi này!"

Một con mèo tam thể dễ thương nhảy vào trong nhà, cái đuôi dài và mượt dựng lên, bám hết người này đến người nọ.

Phong ôm miệng suýt khóc.

"Bố khỉ con mèo béo! Còn biết mò về cơ đấy."

Mẹ hai chị em phi như bay xuống tầng một, sung sướng bế con mèo xoay vài vòng trên không trung, hai má bà vì quá kích động mà đỏ lên.

"Con yêu của mẹ! Ối giời con yêu của mẹ! Con về mẹ mừng chết mất!"

Trong khi hai mẹ con đang giành nhau để vuốt ve con Mỡ, Ngọc Thi đứng bên cửa sổ bất ngờ nhận ra còn có gì đó ở ngoài sân. Chẳng đến hai giây sau, ba con mèo con màu cam lấp ló ngoài cửa sổ theo tiếng kêu của con Mỡ.

Đúng! Là ba con mèo con màu cam!

Ba con người như trời trồng đứng khựng lại, mắt hết nhìn con mèo bỏ đi suốt một tháng đang phè phỡn uốn éo trong lồng ngực của mẹ rồi nhìn ba con mèo con đang ngơ ngơ ngác ngác trèo vào qua ô cửa sổ.

Á à... Cái con mèo hư hỏng này...

Mẹ cậu phải chịu một đả kích lớn, bà ngã khuỵu xuống đất, nước mắt ứa ra, không còn tiếc thương cái trần đời này nữa. Bé mèo bà cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa suốt một năm qua bị một con mèo bọ xít nào đó lừa đi! Trời ơi!!!

Con Mỡ nghiêng đầu nhìn mẹ, liếm liếm má bà rồi đặt mông ngồi lên khuôn mặt héo hon của người phụ nữ mà liếm lông.

Còn ở bên kia, Phong và Ngọc Thi quây quanh ba con mèo mới. Cậu híp mắt nhìn mặt mũi từng con một, cả ba lũ chúng nó, cam từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, bộ lông tam thể đẹp đẽ của mẹ nó chẳng thấy đâu. Á, con này còn dám quay ngược lại khè cậu này.

Trái ngược với ánh mắt phán xét của Phong, Ngọc Thi có vẻ rất thích thú với ba vị khách tí hon này.

Khi chị xoè tay ra, cả ba con đều chập chững đi đến rồi nằm gọn trong tay chị. Hơi ấm của chúng phủ lên chị. Ngọc Thi cẩn thận ôm chúng vào lòng, cọ cọ má vào những sinh vật nhỏ bé mềm mại này giống như ôm lấy đứa con của mình. Chị cười, nhưng khóe mắt vẫn còn chút gì đó ươn ướt.

Giọng chị xúc động.

"Ấm quá. Các em ngoan nhé."

Phong nhìn chị bế chúng, bất giác lại nhớ đến cái thai không thể giữ được của chị. Một nỗi buồn khó lắm mới vơi đi lại hiện về, cậu lúng túng, định nói vài câu an ủi chị nhưng lại mím môi, im lặng vỗ về bé mèo cam đang lộn tròn bên dưới chân mình.

Bất ngờ Ngọc Thi cười khúc khích nâng từng con một bằng hai tay.

"Trông chúng ngon quá đi mất."

Phong: "Ê!"

Hí hoáy suốt cả một buổi tối, cuối cùng đống hành lý cũng được sắp xếp gọn gàng nằm trong một góc chờ để sáng mai được chuyển đi. Chỉ là bất ngờ có thêm một chiếc thùng giấy mới đựng thêm một gia đình bốn con meo meo quậy phá.

Tối đó, Phong nằm trên giường ngủ một giấc rất thoải mái.

...

Một đêm để một cuộc hôn nhân dẫn tới bi kịch.

Hai tuần nghỉ học.

Hai tuần chạy trốn trong ác mộng.

Một đêm đối mặt với sinh tử.

Một đêm được ánh trăng non ôm lấy.

Một đêm được tiên nữ dỗ dành.

...

Sáng thứ hai đầu tuần, Phong ngáp một tiếng, cởi mũ bảo hiểm rồi cất nó vào cốp xe máy.

Trên đường đi, học sinh nào nhìn thấy cậu cũng như được lập trình cùng một code, không tròn mắt nhìn thì cũng là há hốc miệng, không há hốc miệng thì cũng là vội vã dạt sang hai bên đường không dám đụng phải cậu.

Chuyện này chẳng có gì lạ, Phong cũng đoán tin đồn về mình đã lan ra khắp trường. Cậu con trai chỉ im lặng vò tóc, bỏ qua ánh mắt tò mò của bao người xung quanh mà bước vào trong lớp 12D1. Ngay khi đặt chân qua bậu cửa, toàn bộ tiếng cười đùa nói chuyện huyên náo trong gian phòng đều im bặt, học sinh đang ngồi trong lớp đột ngột quay ngoắt hết về phía cửa ra vào, chòng chọc ghim mắt vào Phong.

Vai cậu giật lên vì khiếp đảm, nghĩ mình đột ngột hiện về sau khi biến mất suốt hai tuần qua khiến cho mọi người bị sốc nên che miệng ho hai tiếng, giơ tay chào cả lớp.

"Lâu không gặp."

"... Điện hạ!"

Một thằng con trai thình lình xô bàn đứng phắt dậy, những người khác trong lớp cũng đồng loạt đứng dậy theo, khuôn mặt họ đỏ lên.

"Điện hạ!"

Phong ú ớ, cậu ngớ người nhìn bọn bạn run rẩy chỉ vào mặt mình.

"Hả? Sao?"

"Điện hạ! Điện hạ hồi cung rồi!"

Ngày hôm ấy, cả trường được chứng kiến cảnh hơn chục học sinh khiêng trên vai một cậu nam sinh cao lớn đi diễu hành khắp các hành lang trường học, vừa đi vừa hô lớn.

"Điện hạ hồi cung!"

Phong sao? Cậu đã chai lì rồi. Nằm trên những cánh tay của lũ bạn tăng động, người ta chỉ thấy Phong nằm thẳng người, hai tay để trên bụng, đôi mắt hững hờ nhìn lên trời. A... cái biểu cảm cam chịu này...

Chuyện Phong đi học trở lại là một tin được cả trường ăn mừng, mặt ai cũng hớn hở, vui còn hơn cả có idol nổi tiếng đến thăm trường, đến thầy cô cũng quan tâm hỏi han cậu vài câu.

Ngoài sáng đầu tuần ồn ào ấy ra, Phong lại quay trở về với cuộc sống học đường bình thường của mình. Vì xin vắng mặt trong lớp một khoảng thời gian dài nên kiến thức của cậu có hơi "hụt" so với các bạn khác. Cũng do đó mà những ngày tiếp theo, học sinh trường B phải mở to mắt nhìn Trạng nguyên khối D bám Tiên nữ khối A hai tư trên hai tư như hình với bóng, lẽo đẽo xin nhờ cô giảng bài cho mình.

"Câu này cứ khai triển ra thôi, quan sát biểu thức, những cái nào có cùng biến thì đẩy chúng vào một nhóm."

"Tao vẫn chưa hiểu lắm. Mày giảng lại một lần nữa được không?"

Châu vuốt mặt. Vì nội quy trong thư viện là phải giữ im lặng chứ không cô đã khóc trong đây rồi.

"Nếu mày còn có lương tâm thì chí ít cũng nói dối là mày hiểu rồi đi. Cổ họng tao khàn cả rồi."

"Tao thực sự không biết thật mà." Phong chớp chớp mắt đầy vô tội: "Lần nữa đi. Thêm một lần nữa thôi. Tao có cảm giác mình sắp thông rồi. Thề đấy. Minh Châu à."

Châu không thể kháng cự trước vẻ mặt đáng thương đó của cậu, chấp nhận xin hàng mà lấy thêm một tờ giấy nháp, nghiêng người về phía Phong để chỉ lời giải cho cậu mà không hề hay biết Phong đang toe toét miệng cười khà khà ở một góc mà cô không thể thấy.

Thêm một lúc nữa, Phong cuối cùng cũng tỏ ra miễn cưỡng hiểu bài. Châu sắp xếp lại tập sách vở trên bàn, đánh dấu lại những bài tập khó cần giải cho cậu. Trong một thoáng vô tình khi ngẩng đầu lên, Châu thấy Phong chống tay trên cằm, chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

"Có chuyện gì sao?"

"Châu này."

"Ừm?"

"Mày đã chạy đi tìm tao đêm hôm đó."

Kí ức ùa về trong trí nhớ, Châu ngước lên nhìn phong rồi lại cụp mi mắt xuống, hai bên mang tai chậm rãi đỏ lên.

"Ừm."

"Cảm ơn."

Phong phì cười, trong một khoảnh khắc, cô như có thể thấy đôi mắt cậu ánh lên những tia sáng sóng sánh, tất cả vì sao có trên đời đều được gom lại trong một cái chớp mắt của cậu, dành tặng hết cho cô.

"Cảm ơn vì đã đến dỗ tao."

"Không cần cảm ơn. Chạy đến bên mày là tao tự nguyện."

Nét cười trên cánh môi mỏng càng thêm ngọt ngào. Châu gần như đắm chìm vào cảm giác ngọt ngào ấy. Đã có ai nói cho cậu biết khi cậu cười, 'phong tư trác nguyệt', 'ngọc thụ lâm phong' không? Châu chợt nhận ra, hai câu thành ngữ bất chợt hiện lên trong tâm trí cô khi ấy đều có tên của cậu, một chữ "Phong".

"Nếu ngày nào đó tao lại đi gây chuyện..."

"Mày đang có rắc rối nào sao?"

"Không phải. Đó chỉ là giả dụ thôi."

"Không sao là được rồi. Đừng lo, mày có gây chuyện gì" Châu vỗ vỗ đầu Phong: "tao bảo vệ mày."

Phong thoáng ngẩn ngơ rồi bật cười thành tiếng. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại đang xoa tóc mình mà đặt môi, hôn sâu vào lòng bàn tay ấy.

"Đây là lời hứa."

Châu có thể cảm nhận sự chuyển động của đôi môi và hơi ấm phả ra từ cậu, cọ xát lòng bàn tay cô ngứa ngáy.

"Bản thân tao sẽ giao cho mày, còn mày sẽ dựa vào sau tao. Vai trò của chúng ta không thể đổi. Một bước cũng không rời, một người cũng không thiếu."

Cả hai rời khỏi thư viện và lái xe về nhà. Phong luôn đi bên cạnh Châu, tận khi đến trước cổng nhà cô mới dừng xe lại. Thấy Châu không vào nhà ngay mà còn đứng lấp ló ở sau cánh cổng nhìn mình, khoé mắt cậu nheo lại để lộ ra ý cười.

"Sao? Còn muốn tao bế lên tận phòng à?"

"Đừng dụ dỗ."

Châu hừ một tiếng với cậu rồi khoá cổng bước vào trong nhà.

Trong khi đó, Phong vẫn chưa rời đi ngay. Cậu nhìn theo bóng Châu mất dần trên các bậc cầu thang rồi phì cười một tiếng, vỗ vỗ lên đôi má đỏ ửng của mình.

A...