Ta dùng b//úa làm biểu ca có ý đồ khinh bạc mình bị thương, thẩm nương giận dữ bán ta cho Vương mama đầu thôn.
Ta đẫm lệ nói với Vương mama: "Xin mama đừng bán con vào chốn phong trần, có bát cơm ăn là được, làm trâu ngựa con cũng cam tâm."
Đôi mắt ranh mãnh của Vương mama đánh giá ta hồi lâu: "Tam công tử Cố gia ở kinh thành bệnh nguy kịch sắp chếc, gả qua xung hỉ cho hắn, con chịu không?"
Vương mama còn nói: "Nếu sau này hắn mệnh hệ gì, con ít ra cũng là thiếu phu nhân, thủ tiết còn hơn làm xướng kỹ. Nếu con có số hưởng, Tam công tử không chết, hắn cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng làm khó dễ được con, con cứ việc hầu hạ hắn chu đáo, cũng coi như có chỗ dựa."
Nói đến cuối, Vương mama có chút chột dạ: "Cây héo chếc cũng là cây, núi hoang vu cũng là núi, con nói có phải không?"
Ta cắn răng: "Con gả!"