Tiết Minh Nguyệt

Chương 32



Ta không thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng. Cũng như ta không thể cởi bỏ được khúc mắc trong lòng Linh Nhi.

Khi ta muốn thử chạm vào nàng, nàng đã đóng chặt cánh cửa trái tim mình.

Phụ thân ta đột nhiên đổi ý, muốn cùng ta hồi kinh. Ta dẫn theo Linh Nhi và ông, ung dung đi mất ba tháng, mới đến được Kinh thành.

Những đóa mai rụng trong Cố phủ nở rộ, ta đứng dưới gốc cây, bỗng nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp Minh Nguyệt ở Cố gia. Thật kỳ lạ, ta chỉ đơn thuần nhớ lại, chứ không còn đau buồn như trước nữa.

Minh Nguyệt vẫn xinh đẹp, linh động như thuở nào. Sau khi làm mẫu thân, nàng càng thêm dịu dàng.

Những năm tháng ở Bắc Cương, dung mạo nàng trong ký ức ta dần trở nên mơ hồ. Giờ gặp lại, ta mới nhận ra, Linh Nhi và nàng ấy thực sự không giống nhau.

Thứ trói buộc ta, không phải là bóng hình nàng, mà là sự hèn nhát và bất an trong lòng ta.

Nhân lúc phụ thân và Tam ca nhận nhau, ta gọi Minh Nguyệt ra một chỗ, kể cho nàng nghe chuyện của Linh Nhi.

Nàng trầm ngâm rất lâu, rồi đứng dậy lấy một chiếc áo khoác lớn, ôm trong tay, trách cứ ta: "Tứ Lang, ta biết đệ bây giờ chiến công hiển hách, là đại tướng quân được người người kính trọng. Nhưng sao đến chuyện tình cảm, đệ lại chẳng chút nào chín chắn vậy? Đệ hãy dẫn ta đi gặp Linh Nhi cô nương. Nếu đệ bỏ lỡ nàng ấy, ta thấy đệ dứt khoát ở vậy cả đời đi."

Hôm ấy, trời đổ tuyết, Minh Nguyệt nói, đây là trận tuyết đầu mùa.

Ta đứng chờ trước cửa nhà Linh Nhi, lòng dạ bồn chồn không yên.

Minh Nguyệt vào trong rất lâu, lâu đến nỗi Tam ca cũng vội vã tìm đến. Người còn chưa xuống xe ngựa, đã lớn tiếng: "Cố Tứ, đệ vừa về đã dụ dỗ nương tử ta ra ngoài, muốn làm gì đây hả? Lăng Hàn cứ khóc đòi mẫu thân mãi thôi!"

Ta xoa xoa hai bàn tay trong ống tay áo hồ cừu, vừa cung kính vừa chế nhạo: "Là Lăng Hàn không thể rời mẫu thân, hay là Tam ca không thể rời nương tử?"

...

Tam ca liếc xéo ta một cái, ngẩng đầu nhìn biển hiệu trước cổng, sắc mặt dịu đi, vỗ nhẹ vào vai ta: "Chuyện ở Bắc Cương, ta đã nghe cả rồi... Mấy năm nay, đệ chịu khổ nhiều rồi."

Không hiểu sao, nghe những lời này từ Tam ca, ta bỗng thấy nghẹn ngào, vành mắt không kìm được mà nóng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai huynh đệ chúng ta, ai hơn ai đâu chứ?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Chờ đệ giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ cùng nhau cạn chén một phen."

Tam ca chỉ tay vào cánh cửa đóng chặt trước mắt, dặn dò: "Muốn cưới nương tử, phải dày mặt lên, không từ thủ đoạn! Đệ cứ yên tâm đi, với cái tướng mạo này của chúng ta, các nàng ấy nhất định sẽ không nỡ từ chối đâu."

Ta cau mày nhìn Tam ca. Không biết từ khi nào, hắn lại trở nên vô lại đến thế.

Ta và Tam ca đợi thêm một lúc nữa, Minh Nguyệt mới từ trong nhà bước ra. Trước cửa, một hài tử chừng mười tuổi cười tươi, vẫy tay tạm biệt nàng.

Tam ca vội vàng tiến lên, ôm chầm lấy Minh Nguyệt, không quên trách mắng ta vài câu: "Trưởng tẩu như mẫu. Cái thằng đệ đệ không biết lo này, khiến Tam tẩu phải chịu khổ, chạy tới chạy lui vì chuyện của đệ trong cái thời tiết giá rét này."

Minh Nguyệt khẽ ho hai tiếng, ánh mắt hiền hòa nhìn về phía ta, dịu giọng: "Ta đã kể cho Linh Nhi cô nương nghe chuyện xưa của đệ. Nàng ấy đã khóc rồi. Bây giờ vào dỗ dành, chính là thời điểm thích hợp."

Trong khoảnh khắc ta còn ngẩn người, Tam ca đã đỡ Minh Nguyệt lên xe, văng vẳng nghe nàng trách Hoài Sanh, "Hoài Sanh, huynh xem người nọ, cớ sao lại chẳng mở miệng lấy một lời?".

Vừa quay đầu, một tiểu tử chừng mười ba, mười bốn tuổi chống nạnh, liếc xéo ta, "Ngươi là Cố Chiêu?".

"Phải."

"Kẻ khiến tỷ tỷ ta bị thương, làm tỷ ấy đau lòng, là ngươi?".

"Phải."

"Vào!".

Tiểu tử kia đẩy cánh cửa hé mở, "Tỷ tỷ đang đợi ngươi."

 

HOÀN TOÀN VĂN


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com