Tiểu Hồ Ly, Cái Đuôi Của Nàng Lộ Ra Rồi Kìa

Chương 1





“Tiểu hồ ly, cái đuôi của nàng lộ ra rồi kìa.”

Thiếu niên lười biếng tựa bên gốc cây, đôi mắt đào hoa ánh lên tia sáng lấp lánh, mang theo ý cười nhìn ta.

Hắn thật là đẹp, nhất là khi cười lên, khiến lòng ta loạn nhịp không thôi.

Tim đập thình thịch, rối loạn chẳng rõ vì sao.

“Tiểu hồ ly, tai nàng sao lại chuyển sang màu hồng rồi?”

A, có sao?

Ta vội giơ vuốt che tai, cố gắng thu lại cái đuôi đang ngoe nguẩy phía sau.

Thiếu niên thấy dáng vẻ của ta, ý cười trong mắt càng thêm sâu.

“Tiểu hồ ly đáng yêu quá.”

Hắn đang… khen ta sao?

Ta che tai, chớp mắt nhìn hắn.

Thế nhưng mẫu thân từng nói, hồ tộc chúng ta lấy quyến rũ làm mỹ.

Hắn chầm chậm tiến đến, dừng lại cách ta chừng một thước.

Sau đó cúi người nhìn xuống, gần như che hết ánh sáng trước mặt ta.

Ánh mắt hắn lấp lánh, tựa như tinh quang vỡ vụn, hóa thành từng điểm sao trời, đẹp đến rực rỡ.

“Tiểu hồ ly, ngắm trộm ta bao lâu như vậy, có phải muốn theo ta về nhà?”

Hắn đẹp như vậy, nhất định là người tốt.

Nhìn dung nhan ôn nhu của hắn, ta như bị mê hoặc, mơ màng gật đầu.

Hồ tộc ta vốn thiên tính yêu thích những thứ xinh đẹp.

Từ ngày nhìn thấy hắn nơi đào lâm ấy, ta đã thấy hắn đẹp vô cùng, liền ngày ngày trốn sau cây lặng lẽ ngắm nhìn.

Hắn thường ngồi một mình nơi này uống rượu, trông thật cô đơn.

Ừm, ta hiểu rồi. Nhất định cha mẹ hắn cũng như cha mẹ ta, chơi trốn tìm rồi bỏ đi mất.

Nếu đã đều là kẻ cô đơn, vậy ta theo hắn về, bầu bạn cùng hắn đi!

“Thật ngoan.” Hắn xoa đầu ta.

Bàn tay hắn dịu dàng, khiến ta ngứa ngáy mà lại thấy dễ chịu lạ thường.

Ta rướn đầu lên, vui vẻ đón nhận cái vuốt ve ấy, cái đuôi cũng chẳng tự chủ mà thò ra khỏi bụi cỏ, vui vẻ ngoe nguẩy.

Hắn ôm ta vào lòng.

Trong lòng hắn thơm thơm, ấm áp, ta thật sự rất thích.

“Tiểu hồ ly, e rằng nàng chưa có tên đúng không?”

Ta chớp mắt vài cái, lắc đầu khe khẽ.

“Ừm… nàng là bạch hồ, hay là gọi là Tiểu Giảo được chăng?”

Nghe cũng hay đấy chứ.

Ta dụi dụi vào cần cổ trắng như ngọc của hắn, lại “chít chít, a a” vài tiếng tỏ ý rất thích.

Hắn bật cười trầm thấp: “Giảo Giảo, nàng thích làm nũng như thế, vậy gọi là Kiều Kiều có lẽ hợp hơn.”

Vòng tay hắn quá ấm áp, giống như mẫu thân vậy.

Ta lại rúc sâu vào lòng hắn, đầu gối vào ngực hắn, lười biếng ngáp một cái.

Không chống lại nổi cơn buồn ngủ, ta vô thức thiếp đi. Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Tỉnh lại lần nữa, ta đang nằm trên chiếc giường mềm mại.

Chung quanh chẳng thấy ai.

Ta lập tức hoảng hốt, chui tọt vào trong chăn, cuộn tròn lại thành một cục nho nhỏ.

Hu hu hu, đây là đâu vậy?

Tai ta khẽ động đậy.

Ta nghe thấy phía sau có tiếng cửa bị đẩy ra.

Sợ quá…

Ta càng rúc sâu vào chăn.

“Giảo Giảo, nàng trốn trong đó làm gì vậy?”

Thanh âm của hắn mang theo ý cười.

Tấm chăn bị vén lên.

Ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn, bám chặt lấy y phục hắn, “chít chít, a a…”

Ngươi đi đâu vậy, một mình ta ở đây sợ lắm đó!

Hắn tựa như đang cố gắng hiểu lời ta nói.

“Giảo Giảo, nàng đói bụng sao?”

Hu hu hu, vì sao chàng không hiểu lời ta nói…

Ta dùng vuốt múa may hồi lâu, lại che tai, rồi chui vào trong chăn, cố gắng truyền đạt nỗi lòng sợ hãi.

“Nàng muốn nói… một mình ở lại rất sợ ư?”

Đúng rồi đúng rồi! Cuối cùng chàng cũng hiểu rồi!

Ta điên cuồng gật đầu.

Chàng vuốt ve bộ lông ta, nhẹ giọng nói:”Được rồi, đều là lỗi của ta cả.”

“Lần sau, ta nhất định sẽ không để Giảo Giảo một mình nữa.”

Ta nghe người khác gọi chàng là Ngôn Triệt.

Ừm, Ngôn Triệt, cái tên thật êm tai. Quả nhiên, người xinh đẹp thì tên cũng hay.

Hằng ngày, Ngôn Triệt đều dậy rất sớm, không rõ làm gì, đến tối lại về rất muộn.

Mỗi lần nghĩ đến đây, đôi tai ta lại rũ xuống.

Ngôn Triệt bận rộn quá, chỉ thi thoảng mới rảnh chơi cùng ta.

Dù rằng chàng đã chuẩn bị cho ta một cái ổ nhỏ xinh xắn, nhưng ta vẫn thích ngủ trên giường của chàng hơn!

Ta nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, dùng vuốt bám vào lan can, mắt long lanh nhìn về phía giường lớn nơi Ngôn Triệt đang ngủ.

Ngôn Triệt cảm nhận được ánh mắt ta, nghiêng đầu nhìn lại:”Giảo Giảo, nàng đói sao?”

Ta lắc lắc đầu, nước mắt lưng tròng, chỉ chực trào ra.

Hu hu hu, ta chỉ muốn ngủ cùng chàng thôi!

Thấy dáng vẻ ta như thế, Ngôn Triệt có chút hoảng, bước tới gần:”Giảo Giảo, đừng khóc, làm sao vậy?”

Ta bám vào lan can, lấy đà nhảy vọt một cái.

Phốc — nhào thẳng vào lòng Ngôn Triệt.

Ta dụi đầu vào người chàng, nịnh nọt mà kêu lên:”A u a u!”