Sau khi về Triệu phủ, ta dặn gác cổng rằng nếu Tống phủ còn cử người đến thì phải báo cho ta ngay.
Nhưng từ đó chẳng còn tin tức gì nữa.
Có lần nghe mấy bà tử trong vườn ngồi tán gẫu, nói tiểu thiếu gia của Tống phủ làm ầm lên đòi hoà ly, bị Tống lão gia đánh một trận rồi nhốt lại. Đến khi thả người ra thì mới phát hiện — tiểu thiếu gia sớm đã không còn trong phòng.
Vị tiểu thiếu gia đó để lại một phong thư, nói mình đã đến biên ải tòng quân, dặn mẫu thân hắn chăm sóc đứa con trai hắn cho tốt, bởi vì đó sẽ là đứa con duy nhất trong đời hắn.
Tống lão gia muốn tìm người, nhưng tìm khắp năm mươi thành nơi biên ải đều không rõ hắn đã đi đâu, giờ đang đi khắp thành nhờ người dò hỏi.
Ta đứng dậy, việc gì đang dang dở thì làm tiếp.
Từ nay về sau, chuyện Tống phủ thế nào ta cũng chẳng để tâm nữa — vì dù hắn có c.h.ế.t ở biên ải, thì Huyên Liễu cũng chẳng thể quay về được nữa.
…
Ta lại lớn thêm một tuổi, tay nghề cũng được không ít chủ tử trong Triệu phủ khen ngợi.
Ngũ lão gia tìm được cách mới để hiếu kính mẫu thân, là bảo ta cách ba hôm năm bữa lại mang chút món ngon đến viện lão thái quân.
Một chiều nọ, sau khi đưa đồ ăn xong, ta xách hộp cơm, dẫm lên bóng của chính mình mà thong thả trở về. Trên đầu cài một chiếc trâm chuồn chuồn — đó là món quà mừng lễ cập kê do Triệu Nhiên gửi về. Người chưa về, nhưng quà đã tới, ta thấy cũng coi như hài lòng.
Chiếc trâm chuồn chuồn này chẳng đính gì quý giá, nhưng chế tác tinh xảo, sống động như thật. Cánh còn gắn lò xo, đi lại sẽ rung rung nhẹ. Từ lúc nhận được ta vẫn luôn đeo bên người. Chỉ là lúc đi đường phải bước nhẹ, có tinh xảo đến mấy cũng chẳng bay lên nổi.
Lần này thấy xung quanh không có ai, ta liền bước một cái, nhún một cái, vừa đi vừa đung đưa theo ý thích. Nhìn cái bóng dưới đất, thấy cánh chuồn chuồn trên đầu cứ chấp chới đập nhẹ.
Lúc đi đến chỗ giả sơn, bất ngờ bị người ta kéo vào trong.
Kẻ kia bịt miệng ta, còn muốn ôm ta. Ta giật mình, lập tức dùng sức như khi chặt xương bò, vung hộp thức ăn trong tay, đập loạn xạ vào cái tên háo sắc kia.
“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Là ta mà!”
Chưa được mấy cú, hắn đã ôm đầu trốn vào khe đá của giả sơn, lại bị kẹt cứng ở đó, lên không được, xuống không xong, bị ta đánh càng dễ.
Hắn dang hai tay che đầu, trông như đang bối rối không biết nên ôm cái u nào cho đúng.
Ta nhận ra rồi — là Tề thiếu gia của nhà Nhị lão gia, lớn hơn ta hai tuổi. Trước kia từng nói với ta: “Đợi ngươi cập kê rồi, ta sẽ thu ngươi vào phòng.”
Ta đã từng đáp lại rằng: “Tuổi ngươi không lớn, lòng dạ lại chẳng nhỏ. Sớm dập ý nghĩ đó đi là vừa.”
Xem ra… hắn không nghe.
Ta lạnh giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhị phu nhân đang lo chuyện hôn sự cho ngươi kia kìa. Ngươi làm chuyện này, không sợ làm hỏng cả thanh danh sao? Ta thì khác — ta đâu có ký khế ước bán mình cho Triệu phủ. Nếu ta đi tố cáo ngươi tội ép uổng nữ tử lương thiện, thì đời này ngươi đừng hòng cưới được tiểu thư nhà lành nào nữa!”
Nói xong, ta xách hộp cơm đã bị méo mó định quay về viện Mãn Viên, ai ngờ tên háo sắc này vẫn chưa từ bỏ ý định, còn dám kéo tay áo ta lại.
Ta lập tức giơ hộp cơm lên định tiếp tục tẩn cho hắn một trận, hắn vội nghiêng người tránh, miệng liên tục van vỉ:
“Đừng mà đừng mà, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Ta lạnh giọng: “Có gì thì nói lẹ!”
Hắn nói hôm nay làm vậy là vì nghe nói thiếu gia nhà Tam lão gia — Triệu Viêm — cũng đang có ý với ta.
Triệu Viêm là đích tử, Tam phu nhân đối với Triệu Viêm có cầu tất ứng. Còn hắn thì chỉ là thứ xuất, mẫu thân lại không có tiếng nói gì trong phủ, muốn có được ta cũng chẳng ai đứng ra tranh giúp, thế nên hắn mới nghĩ cách chặn ta lại, muốn nói vài lời từ tâm can.
Hắn còn nói, tuy là thứ xuất, nhưng hiện giờ trong phòng chưa có ai, sau này cưới vợ thì chỉ cần một thê một thiếp là đủ. Còn Triệu Viêm kia, nha hoàn trong phòng đã từng sảy thai cũng không chỉ một người, đi theo hắn chẳng phải tốt hơn nhiều sao?
Triệu Tề vừa ôm cái đầu u, vừa dùng ánh mắt “chân thành” nhìn ta.
Ta cũng rất “chân thành” mà đáp:
“Không được.”
Hắn không được, Triệu Viêm cũng không được. Vậy nên sau này đừng có tới tìm ta nữa, bằng không lần tới ta đánh không chỉ sưng đầu đâu!
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Kỳ thực ta còn muốn nói thêm — tuy ta là một nha hoàn, nhưng ta sẽ không dây dưa với mấy vị thiếu gia trong Triệu phủ. Các người, không một ai nằm trong phạm vi ta cân nhắc cả.
Trong đầu chợt thoáng qua một bóng hình… rồi ta lập tức đá văng ra khỏi suy nghĩ.
Đều không được. Ta sẽ không gả cho ai cả.
Ta trở về Mãn Viên, trong lòng hơi nặng nề — lần đầu tiên vì thân phận mà cảm thấy thấp kém.
Ở Mãn Viên, Ngũ lão gia cho phép ta trong phạm vi nhất định có thể không câu nệ lễ nghi, nhưng trong mắt các lão gia, thiếu gia khác ở Triệu phủ, ta chẳng khác gì đám nha hoàn bình thường.
Triệu Tề còn được xem là dễ nói chuyện trong đám đồng lứa, vậy mà chỉ vì ta từ chối, hắn đã dám làm ra chuyện đó. Nếu ta không có sức, chẳng phải hắn định ép ta phải “gạo nấu thành cơm” rồi hay sao?
Chuyện này cũng khiến ta nhận ra — ta đã cập kê, đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi.
Vậy… có nên về nhà không?
Mẫu thân đã sớm không còn ở thôn Chu Gia. Người dắt đệ đệ chuyển lên trấn nơi tỷ tỷ gả tới, mở một quán ăn nhỏ.
Người trong trấn biết nhị cô nương nhà họ Chu đang làm nha hoàn trong nhà quan lớn nên không ai dám bắt nạt mẹ con họ, cuộc sống tuy chẳng giàu sang gì nhưng cũng tốt hơn xưa nhiều.