Hắn dè dặt hỏi:
“Đã giữa trưa rồi, nàng đói chưa, có muốn ăn chút gì không?”
Đói. Ta gật đầu.
Triệu Nhiên bế ta sang gian bên ngoài. Trên chiếc bàn bát tiên suýt nữa bị hắn đạp lật tối qua, bày sẵn bốn món mặn một món canh.
Nhìn hắn cúi đầu ăn như thể sắp chui cả mặt vào bát, ta như mất cảm giác, chậm rãi hỏi:
“Vậy bây giờ… ta và ngươi tính là gì?”
Hắn còn dám cười ngớ ngẩn, trả lời:
“Ta là người của nàng.”
Ta gật đầu, hỏi tiếp:
“Vậy ta tính là thê hay là thiếp của ngươi?”
Hắn ấp a ấp úng mãi, cuối cùng lại nói:
“Trong lòng ta chỉ có nàng, về sau cũng chỉ có nàng, hai ta bên nhau là được rồi, cần gì mấy thứ lễ nghi hư danh kia…”
Rất hay! Mấy năm đọc sách Thánh hiền mà thành ra như vậy, không mai mối, không sính lễ, lại bắt ta cùng hắn vụng trộm không danh không phận!
Mùi cơm thơm đánh thức vị giác, ngũ quan lần lượt tỉnh táo trở lại. Ta ăn liền ba bát cơm trắng, vận động gân cốt một chút, rồi lần theo chân tường mò được một khúc gậy, rượt theo hắn mà đánh.
Có lẽ đã dặn dò từ trước, cả khu vườn không một bóng người ra ngăn cản.
Triệu Nhiên chạy mấy bước mở rộng khoảng cách, rồi lại cố ý đứng chờ cho ta đuổi kịp mà đập cho một gậy, xong lại chạy tiếp, rồi lại chờ ta đến đánh tiếp.
Ta bị hắn dắt mũi chạy khắp nửa khu vườn như con lừa, thân thể đau ê ẩm, sức lực càng lúc càng không theo kịp. Ta không đuổi nữa, dừng lại đứng yên, rồi… bật khóc.
Khóc đến khàn giọng, đến đứt ruột đứt gan, đến nỗi không thiết sống nữa.
Hắn lại gần, khom lưng nịnh nọt, ta chẳng buồn để ý. Bao lời ngon tiếng ngọt nói ra cũng vô ích.
Hắn dang tay ôm chặt ta vào lòng.
Ngực hắn dày rộng vững chãi, ôm lấy ta khiến ta không thở nổi, ta thuận thế há miệng cắn một phát thật mạnh.
Triệu Nhiên cũng không né, chỉ khẽ gọi tên ta: “Tiểu Hoà, Tiểu Hoà…”
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng cho ta một lời giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nói, bản thân vốn chẳng phải loại có tư chất đọc sách. Mới học được sang năm thứ hai đã bỏ không đến thư viện nữa.
Có một người bạn đồng môn, phụ thân làm Uy Viễn tướng quân, cũng giống hắn, thích võ hơn văn. Hai người bàn bạc rồi cùng nhau chạy đến Kế Châu tòng quân. Mấy năm nay đã thăng đến chức Hiệu Úy rồi.
Kế Châu ở phía Đông, thỉnh thoảng cũng có người Hồ quấy phá, nhưng so với mấy trấn ở Tây Bắc thì tình hình vẫn tốt hơn nhiều.
Thánh thượng điều binh, doanh trại nơi hắn đóng quân bị điều tới biên ải Tây Bắc — nơi bọn người Hồ quấy nhiễu dữ dội nhất, mai là phải lên đường rồi.
Lần này trở về, hắn vốn muốn tỏ rõ tâm ý với ta, lại sợ ta từ chối, đến làm bạn cũng chẳng còn được. Hắn muốn cưới ta, lại lo ta thành quả phụ rồi oán trách hắn, nên mới tính nhờ Tôn ma ma dò hỏi thử lòng ta, nào ngờ ta lại để mắt tới phụ thân hắn.
Hắn nói, đừng trách lão thái quân và Mộc Cẩn tỷ, là hắn lúc ấy giận quá mất khôn, nghĩ rằng nếu ta thực sự gả cho Triệu Ngũ gia thì chẳng thà hắn c.h.ế.t ở biên ải còn hơn, thế là mới bày ra cái chủ ý nát bét này.
Hắn nói, bảo ta yên tâm, mọi chuyện hắn đều sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ không ai dám ép ta làm điều ta không muốn.
Nếu hắn còn sống trở về, nhất định sẽ đón ta bằng kiệu lớn tám người khiêng, cưới ta một lần đàng hoàng rực rỡ. Còn nếu không thể quay về… ta muốn ở lại Triệu phủ thì cứ ở, không muốn ở thì lão thái quân sẽ nhận ta làm cháu gái nuôi rồi gả ta ra ngoài — thế nào cũng sẽ tốt hơn nhiều so với việc làm di nương của Triệu Ngũ gia.
Hắn nói, chỉ mấy hôm nữa thôi, Hòa nương, đừng giận nữa được không?
Hắn nói, hắn sắp phải ra chiến trường rồi, chỉ còn mấy ngày này thôi… đừng giận nữa, được không?
Nước mắt nước mũi của ta chùi đầy vào áo bào của hắn, rõ ràng biết hắn đang dùng khổ nhục kế, trong lòng giận lắm, vậy mà vừa mở miệng lại thành:
“Ngày mai đi rồi, hành lý của chàng thu dọn xong chưa?”
Triệu Nhiên lập tức siết chặt tay, bế bổng ta lên như nhổ hành từ mặt đất:
“Không có bao nhiêu đâu, phần còn lại để nương tử giúp ta thu dọn là được.”
Ta vung chân đá hắn bảo thả ta xuống, hắn lại ôm ngang ta chạy thẳng một mạch về An Thái viện, cứ như sợ ta đổi ý.
Ta bắt đầu tự hỏi, có phải ta dễ mềm lòng quá không, hắn lừa ta cưới một cách gượng gạo như vậy mà ta lại cho qua rồi? Nhưng nghĩ hắn mai là lên đường, chỉ còn nửa ngày ở lại, ta cũng chẳng còn sức đánh, lại thấy cái dáng rụt rè ấy của hắn…
Tâm trạng rối loạn, nên cuối cùng thành ra vừa chỉ đạo hắn thu xếp hành lý, lại thỉnh thoảng nổi nóng gọi hắn đến ăn mấy cú đ.ấ.m cho hả giận.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn chỉ mang theo vài món đồ. Ta thì đến kho tìm cho hắn một bộ nhuyễn giáp, rồi thêm mấy chiếc áo bông, giày da, áo hồ cừu. Không biết bao giờ hắn mới quay về, nên ta cứ chuẩn bị kỹ một chút cho yên tâm.
Loay hoay xếp đồ, trời đã tối lúc nào chẳng hay.
Triệu Nhiên đi đâu đó một vòng, rồi biến như ảo thuật mang đồ ăn nóng hổi về. Xem ra hắn rất rõ — nếu muốn lấy lòng ta, thì đầu tiên phải giữ lại cái bụng.
Tối hôm đó, hắn ôm chăn đứng trước giường, vẻ mặt tội nghiệp. Nghĩ đến việc mai hắn phải đi từ sớm, ta không muốn cãi nhau với hắn nữa, đành gật đầu cho hắn lên giường.
Ta mệt quá, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, ta lại đang đếm mấy con lợn ngọc trắng hắn tặng ta nhân ngày sinh thần. Một hộp sáu con, con nào con nấy cỡ lòng bàn tay, dáng vẻ tròn vo, đáng yêu vô cùng. Có lúc ta rất thích vuốt ve chúng, cầm mãi không buông tay.
Mơ thấy mình lại đang chơi đám lợn nhỏ ấy, bàn tay sờ mãi đến nóng hổi, đặt từng con một bên cạnh tay, còn cảm thấy cực kỳ vui vẻ như đang xoa quân mạt chược vậy.