Triệu Nhiên phải vào quân doanh, ta liền quyết định theo quân, từ đó hiếm khi quay lại Dương Châu.
Mãi đến năm thứ mười sau khi thành thân, khi con gái lớn Đồng Đồng lên tám, con trai nhỏ Tiểu Cảnh lên năm, Triệu Nhiên được điều chuyển về làm tướng quân Trấn thủ Dương Châu, chúng ta mới có thể quay về an cư lâu dài.
Triệu Ngũ gia sớm đã trở về. Giờ đã không còn chạy nhảy nổi, ông dọn về biệt viện nơi mẫu thân Triệu Nhiên từng ở trước lúc qua đời để dưỡng lão. Chúng ta thỉnh thoảng đưa con đến thăm ông.
Mỗi lần gặp mặt, Triệu Nhiên và ông vẫn chẳng nói được mấy lời ra hồn, may mà có hai đứa nhỏ ríu rít bên cạnh, bầu không khí mới đỡ phần ngột ngạt.
Một ngày nọ, ta đang ở ngoài biệt viện thu nhặt ít thú rừng, chuẩn bị quay về thì lờ mờ nghe thấy tiếng cãi vã.
Lại gần nhìn thử, hóa ra là hai đứa trẻ đang đánh nhau — hoặc nói đúng hơn là một đứa bé trắng trẻo mập mạp đang đè lên người một đứa gầy còm mà đánh, vừa đánh vừa tuôn lời tục tĩu, còn đứa bị đánh thì cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng.
Ta sai tùy tùng kéo hai đứa tách ra, định hỏi chúng là con nhà ai, thì thằng nhóc mập chạy cái vèo mất dạng, đứa gầy cũng chỉ liếc ta một cái rồi quay đầu bỏ chạy.
Chỉ một cái ngẩng đầu ấy, ta đã nhìn rõ khuôn mặt nó.
Trên đường về, ta cứ mãi nghĩ đến đôi mắt ấy — quá đỗi giống người xưa.
Vì thế bèn sai người đi dò la.
Tin tức mang về, quả đúng như ta đoán. Đứa bé ấy là con của Huyên Liễu — Tống Tu Ân.
Năm ấy Tống Thiệu Diên bỏ đi không lời từ biệt, phu nhân chính thất của hắn đợi được một năm rồi ôm con về nhà mẹ đẻ tái giá. Còn đứa trẻ này vẫn do Tống lão thái quân nuôi nấng.
Tống gia tuy biết Tống Thiệu Diên ở biên ải, tự dựa vào năng lực mà thành tướng quân, nhưng hắn chưa từng chủ động liên lạc lại. Thư từ không hồi âm, thậm chí ngay cả khi lão thái gia và lão thái quân qua đời cũng chẳng về chịu tang.
Mấy huynh trưởng của hắn dần mặc định hắn đã từ bỏ phần gia sản, và từ đó, Tống Tu Ân cũng dần trở thành cái gai trong mắt họ.
Lúc Tống lão thái quân còn sống thì còn có thể che chở, sau khi bà mất, Tống Tu Ân liền như rơi vào vực thẳm. Mấy phòng trong tộc bắt đầu công khai chèn ép. Năm ngoái, nhân danh “bất kính với trưởng bối”, hắn bị đuổi thẳng lên biệt viện xa xôi này.
Ở đây, hắn ăn chẳng đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị người khác hung hăng ức hiếp. Thằng bé mập khi nãy đánh hắn, hóa ra là con trai của quản sự biệt viện.
Cũng đã hơn mười tuổi, vậy mà trông còn nhỏ hơn cả Đồng Đồng một vòng.
Ta nhìn mà lòng dâng trào tình mẫu tử — không được, nhịn không nổi!
Những năm qua, ta chỉ biết Tống Thiệu Diên vẫn còn sống, vẫn trấn thủ biên cương Tây Bắc, ngoài ra chẳng rõ thêm gì nữa.
Ta nói với Triệu Nhiên, trước kia Huyên Liễu từng muốn để con nàng nhận ta làm nghĩa mẫu, giờ thằng bé không cha không mẹ, ta muốn nhận nó về làm nghĩa tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Nhiên đồng ý, còn đề nghị viết thư hỏi ý Tống Thiệu Diên trước, có sự đồng thuận của cha ruột, sau này dễ xử lý với bên Tống phủ hơn.
Ta gật đầu chấp thuận.
Nhưng thư từ qua lại cũng phải đợi một thời gian, ta không an tâm nổi, tính trực tiếp lên biệt viện của Tống gia “giành”, à không, là dẫn thằng bé về. Không đưa nó về sớm một ngày, lòng ta cũng không yên.
Sợ đám quản sự bên đó làm khó dễ, ta đứng giữa sân viện điểm lại người, chuẩn bị đủ cả mời mọc lẫn ép buộc. Ngay cả lý do để đối đáp với Tống phủ cũng đã nghĩ sẵn trong đầu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngũ lão gia nhìn thấy cảnh ta như sắp xông ra đánh trận, liền thản nhiên bảo: “Làm vậy chỉ khiến chúng cảnh giác, chẳng bằng để ta đi.”
Rồi ông dắt theo Lưu thúc, ung dung bước đi, đến khi mặt trời còn chưa lặn đã đưa Tống Tu Ân về.
Chuyện trôi chảy đến mức khiến ta không khỏi kinh ngạc, vừa định hỏi Ngũ lão gia đã làm cách nào, thì ông chỉ giả bộ thần bí rồi đi thẳng vào phòng.
Tống Tu Ân được đưa xuống rửa ráy thay y phục, ta kéo Lưu thúc lại hỏi.
Lưu thúc ấp úng mãi mới kể ra đầu đuôi — thì ra trước đó Ngũ lão gia có lần đi dạo lên vùng núi phía Bắc, bắt gặp một đứa bé đang đào rau dại ăn qua bữa. Tính ông vốn thích dạy dỗ, liền chỉ dạy thằng bé thứ gì ăn được thứ gì không, còn cùng nhau lén vào trang hộ khác trộm đào rồi bị chó rượt, từ đó kết giao như bằng hữu cách biệt tuổi tác.
Biết lần này muốn đưa nó về, Ngũ lão gia dứt khoát chờ ngay tại sơn cốc ấy. Vừa thấy Tống Tu Ân liền hỏi: “Có muốn đi với ta không?” Thằng bé gật đầu, thế là hai người nắm tay nhau mà về.
Lưu thúc bảo, hai người họ đi đường vòng, không để ai nhìn thấy.
Dù gì ta với bên kia cũng không qua lại, chỉ cần dặn hạ nhân giữ kín miệng, hỏi thì nói là cháu trai của Lưu thúc đến làm thư đồng cho Tiểu Cảnh thiếu gia là được. Tống phủ thì ngóng trông ngày Tống Tu Ân biến mất còn chẳng kịp, chắc chỉ cần trốn kỹ một thời gian là xong.
Ta hơi choáng váng.
Thì ra, “không đánh mà thắng” lại là như thế này…
Quả nhiên, biệt viện nhà họ Tống chỉ huy động người tìm kiếm rầm rộ suốt hai ngày, sau đó liền hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Tống Tu Ân vẫn còn đôi phần dè chừng với chúng ta, nên ta dứt khoát để nó ở cùng Ngũ lão gia. Lại thêm bị Đồng Đồng và Tiểu Cảnh quấn lấy, chẳng mấy chốc ba đứa trẻ đã thân thiết chơi chung một chỗ.
Sợ về Triệu phủ người nhiều tai mắt, chúng ta vẫn ở lại biệt viện mãi đến gần cuối năm mới nhận được thư hồi âm của Tống Thiệu Diên.
Hắn viết một xấp dày cộp, đồng ý để chúng ta nhận nuôi Tống Tu Ân, còn gửi thư ủy thác cho trưởng bối trong tộc và Thái thú Dương Châu, yêu cầu lấy lại phần gia sản từng chia thuộc về hắn, toàn bộ ghi dưới danh nghĩa con trai — Tống Tu Ân.
Thư gửi cho người nhà họ Tống thì thẳng thắn hơn hẳn: nói rằng năm xưa hắn phụng thánh chỉ hộ tống sứ thần xuất chinh Tây Vực, đường sá xa xôi, hành tung bất định, từng nhận được một phong thư từ gia đình — là thư xin giúp con cháu trong tộc cầu quan — hắn đã hồi âm, vừa uyển chuyển từ chối, vừa hỏi thăm sức khỏe phụ mẫu. Sau đó hắn còn viết thêm mấy phong nữa nhưng không nhận được hồi âm nào.
Hắn chưa chết. Giờ đây sắp trở về, đến lúc quay lại Dương Châu sẽ tự đến gặp phụ mẫu tạ lỗi, rồi cùng các vị huynh trưởng “hàn huyên chuyện cũ”.
Lần này để xử lý việc nhà họ Tống, Tống Thiệu Diên còn gửi thư mời không ít trưởng bối đức cao vọng trọng trong tộc. Thư vừa đọc xong, sắc mặt mấy vị huynh trưởng của hắn kẻ xanh người trắng, chẳng còn ai dám hó hé chuyện Tống Tu Ân nữa.