Khi Ngũ lão gia rời phủ, Mộc Cẩn tỷ tỷ cũng chỉ cỡ tuổi ta bây giờ, lúc ấy chỉ là một nha hoàn tam đẳng trong viện. Về sau người trong viện càng ngày càng ít, việc nàng quản lý cũng ngày một nhiều thêm, thế là từ tam đẳng được nâng lên làm nhất đẳng như hiện tại.
Mỗi ngày nàng phải lo việc sắp xếp người trong viện từ trong ra ngoài, dọn dẹp thư phòng, mấy việc nặng nhọc đều do mấy bà tử chuyên phụ trách, người nào siêng thì không nói, lười biếng thì phải thường xuyên nhắc nhở.
Ta nghe vậy, cảm thấy giống hệt như đang nói tới đại quản sự trông coi cả khu vườn.
Mộc Cẩn tỷ liền bổ sung: “ấy là khi Ngũ lão gia chưa về, giờ Ngũ lão gia đã trở lại, vẫn phải hầu hạ ngài ấy nữa.”
Ta thì không rõ cái gọi là “hầu hạ” ấy là thế nào.
Lúc còn ở thôn, dù là việc gì thì Ngũ lão gia hay Triệu Nhiên cũng đều tự mình làm lấy, đến cả mộ phần của mẫu thân Triệu Nhiên cũng là do ông ấy tự tay đắp. Ngoài việc nấu cơm ra, ta thật chẳng nghĩ nổi còn có gì cần người hầu hạ nữa.
Mộc Cẩn tỷ đỏ mặt, nói quanh co mãi cũng chẳng ra được điều gì rõ ràng, thế là ta bảo nàng đưa ta đi nhận mặt tiểu trù phòng ở đâu, chỗ này dùng làm gì, dãy nhà kia có được vào không, trong viện ngoài ta và Triệu Nhiên ra còn có chủ tử nào khác không.
Mộc Cẩn tỷ kể, trước kia trong viện có Ngũ lão gia cùng bốn vị di nương. Sau khi chính thất phu nhân qua đời, mấy vị di nương ấy đều bị đưa đi, người thì tái giá, người thì được đưa ra trang viên bên ngoài dưỡng lão. Giờ ngoài An Thái viện nơi Triệu Nhiên ở, những chỗ khác đều đóng cửa không có người. Chỉ là Triệu Nhiên cũng hiếm khi về đây ở, phần lớn vẫn ở bên lão thái quân.
Ta khẽ gật đầu — tình hình còn dễ thở hơn ta tưởng.
Nếu ta là Mộc Cẩn, hẳn sẽ thầm mong Ngũ lão gia vĩnh viễn đừng quay về nữa. Những ngày không có cọp trong núi, khỉ cũng có thể xưng vương — chẳng phải sống sung sướng biết bao sao?
Sáng hôm sau, ta mặc chiếc váy mới do Mộc Cẩn tỷ tỷ đưa, theo nàng đến ra mắt mẫu thân của Ngũ lão gia — lão thái quân của Triệu phủ.
Lão thái quân quả đúng như lời Mộc Cẩn nói, là một vị lão phu nhân hiền hòa, nhân hậu, lúc nào cũng mang theo nụ cười trên môi. Bà không hề chê ta quê mùa, còn nắm lấy bàn tay đầy vết chai của ta, ân cần hỏi chuyện nhà cửa, hỏi về bốn năm qua Ngũ lão gia và Triệu Nhiên sống ở quê thế nào.
Ta lựa vài chuyện buồn cười mà kể, khiến bà vui đến bật cười, ta cũng cười theo.
Lão thái quân khen ta là đứa biết suy trước nghĩ sau, bảo ta cứ ở lại Mãn Viên mà hầu hạ.
Nói đoạn, bà nhận từ tay Tôn ma ma hai chiếc vòng bạc, đưa cho ta. Lại thấy đầu ta chỉ cài cây trâm gỗ đơn giản, bà liền tặng thêm một đôi hoa cài tóc. Ta vội vàng hành lễ — thứ lễ tiết mới học được chưa bao lâu — rồi theo Mộc Cẩn tỷ trở về Mãn Viên.
Vì Ngũ lão gia đã trở về nên phía trước vườn có thêm không ít tiểu tư, phía sau lại tăng thêm vài bà tử. Còn nha hoàn thì vẫn chỉ có hai chúng ta.
Mộc Cẩn tỷ bận rộn chỉ huy mấy người khiêng đồ vật dọn dẹp từ nơi này sang nơi kia, còn Ngũ lão gia thì ngày nào cũng ra ngoài từ sớm, đến tối khuya mới về, nhiều hôm chẳng thấy bóng người. Các loại lễ vật mới mẻ không ngớt được đưa tới, nhưng chẳng ai đoái hoài, đều bị đưa thẳng vào kho cất giữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuộc sống của ta bỗng dưng trở nên phong phú hơn rất nhiều. Học Mộc Cẩn tỷ pha trà, dâng trà, học cách xếp chăn gấp nệm, nhận biết các loại gấm vóc lụa là, phân biệt thư phòng của Ngũ lão gia có bao nhiêu bút tích quý giá, đồ trang trí vô giá, rồi hoa cỏ quý hiếm trong vườn, toàn là những thứ ta trước đây chưa từng nghe đến, cũng không dám mơ tới.
Ta nghĩ — chuyến đi rời thôn làng lần này, quả thực đáng giá.
Vì là người do Ngũ lão gia đích thân mang về, trong viện lại không đông người, nên ta được phân làm nha hoàn nhị đẳng, mỗi tháng có thể lĩnh một quan tiền.
Nếu là ta ngày trước, biết mình có thể lĩnh được tới một quan tiền mỗi tháng, chắc chắn sẽ vui mừng không ngủ được.
Nhưng giờ thì…
Cái chén trà ta đang cầm để học pha trà từ Mộc Cẩn tỷ thôi, đã đáng giá năm lượng bạc.
Thế nên — ta chẳng thấy vui nổi nữa.
Vào phủ đã gần một tháng, rốt cuộc ta lại gặp Triệu Nhiên.
Hôm ấy trong vườn, ta thấy hắn đi tới từ xa, nghĩ bụng lần trước hai đứa chia tay không được vui vẻ gì, hắn chắc cũng chẳng muốn gặp lại ta, nên liền lùi sang bên, cúi đầu hành lễ, đợi hắn đi qua.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trong tầm mắt là gấm Thục của Tứ Xuyên quý giá từng tấc, áo bào màu xanh đen được thêu chỉ vàng theo hình cành trúc — kiểu hoa văn thịnh hành nhất năm nay. Giày đen hắn mang, viền trên thêu mây, ta nghiêng đầu nhìn kỹ, cả sau gót giày cũng có mây. Theo như lời Mộc Cẩn tỷ, chắc chắn là thủ nghệ của Tôn ma ma…
Mà khoan đã, hắn đứng trước mặt ta lâu như vậy làm gì?
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Triệu Nhiên đang nhìn ta chằm chằm, cũng chẳng nói lời nào.
Bất thình lình, hắn đưa tay ra — giật tóc ta!
Ta giật mình nhảy dựng lên, lui hẳn năm thước: “Ngươi làm gì đấy! Kiểu tóc này là Mộc Cẩn tỷ vừa chải cho ta đấy!”
Khi còn ở thôn, ta chỉ biết buộc lên rồi tết hai b.í.m tóc như sừng dê, Triệu Nhiên thì lúc nào cũng thích giật b.í.m tóc ấy. Sau khi vào Triệu phủ, Mộc Cẩn tỷ thấy ta suốt ngày giữ một kiểu tóc liền thỉnh thoảng giúp ta chải đầu, hôm nay vừa mới búi cho ta kiểu song nha kế, đẹp hơn ta tự làm gấp mấy lần.
Hắn đừng có lại ngứa tay nữa!
Ta còn đang định hậm hực nổi giận, thì thấy hắn phe phẩy cây quạt giấy thêu hoa văn rắc vàng trong tay, ra dáng công tử phong lưu mà nói:
“Có chuyện tốt tìm ngươi, muốn đi không?”