Ngày thứ mười sau khi rời cung, ta nghe phụ thân nói rằng Vãn Chiêu nghi đã bị đày vào lãnh cung, còn Nhị công chúa được giao cho Cảnh Quý phi nuôi dưỡng.
Ta có chút khó hiểu: "Người hại con sao có thể là Vãn Chiêu nghi được? Sao nàng ấy lại làm chuyện ngu ngốc như thế?"
Phụ thân vuốt chòm râu nhỏ, lườm ta một cái đầy vẻ chán ghét: "Tất nhiên là nàng ấy bị làm kẻ thế tội rồi. Còn hung thủ thật sự, e rằng chỉ có Hoàng thượng mới biết."
Đúng vậy, ai nấy đều biết nàng ấy chỉ là kẻ chịu tội thay, nhưng không một ai có thể cứu nàng ấy.
Ta có chút buồn.
Vãn Chiêu nghi là một người rất tốt. Nàng ấy làm bánh rất ngon, lúc nào cũng cười dịu dàng, như thể trên đời không có chuyện gì có thể làm khó nàng ấy.
Khi các phi tần khác đều xa lánh ta, chỉ có nàng ấy là người đưa tay ra đỡ khi ta vấp ngã, nói rằng ta là một đứa trẻ ngoan.
Nàng ấy rõ ràng rất thương ta và tiểu Thái tử, sao có thể ra tay hạ độc được chứ?
"Niệm Niệm, con là Hoàng hậu, ở vị trí này, điều tối kỵ nhất chính là mềm lòng."
Ta đáp: "Con hiểu rồi, phụ thân."
Lúc rảnh rỗi, ta vẫn thường tự hỏi: Là ai mà dám ngang nhiên mưu hại hoàng tự như vậy?
Trong lòng ta có vài suy đoán, nhưng không biết liệu có đúng không.
Ta đã uống trà của Thái tử, thay nó gánh chịu một kiếp nạn.
Tiểu Thái tử cảm thấy rất áy náy.
Khi ta ngồi trong phòng, thấy nó thò đầu vào, muốn tìm ta nhưng lại ngại ngùng: “Tạ Lệnh Hà, ngươi cứ ấp a ấp úng như nữ nhi vậy.”
Ta nằm trên bậu cửa trêu nó. Nghe vậy, nó mới rón rén bước vào phòng: “A di ơi, a di thấy đỡ hơn chưa ạ?”
Thu Vũ Miên Miên
“Sao không gọi ta là mẫu hậu?”
Nó gãi đầu cười gượng, ta cũng không nhịn được mà bật cười.
Phụ thân nói rằng Hoàng thượng đã ra ngoài lo đại sự, hai "đứa con ghẻ" như ta và Tạ Lệnh Hà tạm thời sẽ được gửi ở đây.
Chờ sau khi Hoàng thượng về cung, sẽ đón chúng ta trở lại.
Trong lòng ta thầm cầu mong, tốt nhất Hoàng thượng đừng vội quay về!
Không có Hoàng thượng và thái phó quản giáo, ta và Tạ Lệnh Hà như hai con khỉ hoang từ núi Nga Mi xuống.
Ngày ngày nhảy nhót khắp nơi.
Ban đầu, phụ thân còn khách sáo gọi chúng ta là "Hoàng hậu nương nương" và "Thái tử điện hạ".
Nhưng đến khi chúng ta suýt chút nữa làm cháy cả từ đường, ông ấy giận đến phát ốm, miệng luôn mắng ta là đứa nghịch tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi chúng ta gần như phá tan hoang cây cối hoa lá trong nhà, ngay cả đích mẫu luôn ôn hòa cũng nổi giận, bắt chúng ta đến từ đường quỳ gối.
Nhìn thấy đích mẫu cầm cây lông gà đuổi theo ta, ta hoảng hốt: "Mẫu thân, con là Hoàng hậu mà!"
"Thái tử ta cũng đánh! Tất cả đi quỳ cho ta!"
Tình thân có vẻ đã phai nhạt thật rồi.
Ngày Hoàng thượng trở về, trùng hợp lại đúng dịp Trung thu.
Ngày đó, ta đang chuẩn bị trèo tường ra ngoài chơi, không ngờ lại trượt chân, rơi thẳng vào vòng tay hắn.
Hắn đỡ ta, rồi cảm thán: “Đứa nhỏ này, nặng hơn không ít đấy.”
Ta ôm lấy cổ hắn, vui vẻ nói: “Hoàng thượng tỷ phu, người về đúng lúc đấy, kịp ăn bánh Trung thu rồi!"
Hắn gầy đi nhiều, dáng vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn sáng, như phản chiếu những ánh sao nhỏ vụn.
"Tỷ phu thật đẹp, là người đẹp nhất mà ta từng gặp!”
“Đó là vì ngươi gặp ít người quá, đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
"Ếch ngồi đáy giếng là gì?"
Hoàng thượng tỷ phu nắm tay ta, dắt đi từ cửa sau: “Chính là những đứa trẻ bị giam cầm như ngươi vậy.”
"Vậy ta không muốn bị giam cầm! Tỷ phu, sau này ta muốn trở thành đại anh hùng!"
"Được, ta chờ."
Hắn vừa dứt lời thì ngã xuống.
“Tỷ phu!”
Hoàng thượng bị thương, phụ thân không dám hé lộ nửa lời.
Lúc này, trí tuệ bị mai một nửa đời của ông ấy bỗng nhiên sáng suốt, tự dùng d.a.o cứa một nhát vào mình rồi nói với người ngoài rằng ông ấy và phu nhân cãi nhau, bị phu nhân vô tình làm bị thương.
Lần này, Hoàng thượng bị thương rất nặng, trên người đầy miệng vết thương.
Phụ thân giữ chặt các ngự y trong viện, suốt năm ngày không thả.
Đến sáng ngày thứ sáu, Hoàng thượng mới tỉnh hoàn toàn.
Những ngày đó, ta và tiểu Thái tử cũng không dám quậy phá, ngoan ngoãn ngồi xổm ngoài phòng như hai con chim cút.
Đó là lần đầu tiên ta nhận ra rằng, cây đại thụ che chở cho ta cũng có ngày sẽ đổ xuống.
Nhìn Hoàng thượng yếu ớt xanh xao, ta nằm bò lên giường, nhéo nhéo lấy tay hắn: "Niệm Niệm sẽ mau lớn, sau này sẽ bảo vệ người."