Tiểu Man Tiểu Mãn

Chương 10



Ông lão ấy từng nói không sai.

 

Kinh thành là nơi ăn thịt người.

 

Tạ Hạc từng hứa sẽ đối tốt với ta, sau khi vào kinh, hắn cũng đã bị nuốt trọn.

 

Người ta nói, ta chỉ là một thôn nữ thô tục, làm sao xứng với một trạng nguyên tuấn tú, tiền đồ rộng mở như hắn.

 

“Báo đáp có cả ngàn vạn cách, cớ gì phải lấy thân báo đáp?”

 

Không ít tiểu thư, phu nhân ở kinh thành đều cảm thán thương thay cho Tạ Hạc như vậy.

 

Tạ Hạc đã hòa nhập rất tốt.

 

Chỉ có ta là kẻ lạc lõng giữa chốn phồn hoa đó.

 

Hắn kiêu ngạo mà nhạy cảm, ghi nhớ từng câu từng chữ của bọn họ.

 

Và rồi những lời ấy mọc rễ trong lòng hắn.

 

Hắn nói, hắn không nhìn rõ lòng mình.

 

“Ta ở bên nàng đã hơn mười năm.”

 

Ta cảm thấy hắn nói sai rồi, bèn nghiêm túc sửa lại:

 

“Ngươi mắt thì mù tâm thì mờ, ta đã mắng rồi, đánh rồi, mà ngươi vẫn không nghe, thì ta cũng hết cách.”

 

Tạ Hạc bị ta chặn đến nghẹn lời.

 

Hắn hé miệng, muốn nói gì đó nhưng lại bị chính mình kìm lại, nuốt xuống cùng m.á.u nơi cổ họng.

 

“…Xin lỗi.”

 

Giọng hắn rất nhỏ.

 

Mang theo nỗi u sầu và khẩn cầu chưa từng có, đè nặng lên lồng n.g.ự.c như muốn ép cả trái tim ta đau nhói.

 

“Ngươi lại đang giả vờ đáng thương nữa rồi.”

 

Ta lắc đầu, lùi về sau mấy bước:

 

“Tạ Hạc, ngươi vẫn luôn như vậy. Ta không thích.”

 

Trước kia như vậy.

 

Bây giờ cũng vậy.

 

Vết thương của Tạ Hạc đã được băng bó từ sớm, thế nhưng băng gạc vẫn chưa chịu thu dọn.

 

Ta không thích những mánh lới vụng về ấy, lại càng không muốn hắn dùng chúng để xoáy vào lòng ta.

 

Tạ Hạc mím môi thật chặt, không nói thêm lời nào.

 

Trông hắn lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ phạm lỗi.

 

Ta đặt túi bạc lên bàn đá trong sân.

 

Rồi quay đầu lại dặn:

 

“Ăn xong một bát hoành thánh thì quay về đi.”

 

Tạ Hạc khẽ cong khóe môi.

 

Khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”

 

12

 

Cuối cùng, Tạ Hạc vẫn không đến ăn bát hoành thánh cuối cùng ấy.

 

Hắn rời đi lặng lẽ, giống như lúc hắn đến.

 

“Chẳng lẽ ta hiểu lầm người ta rồi? Hắn chỉ đơn giản là mê ăn thôi sao?”

 

Tân nương tử lẩm bẩm một câu.

 

Ta khẽ cười, đáp:

 

“Vậy thì chắc chắn là tay nghề của ta rất giỏi rồi.”

 

“Tất nhiên rồi, Tiểu Mãn nhà chúng ta lợi hại lắm mà!”

 

13

 

Hồng Trần Vô Định

Ngày Lâm Tiểu Man rời khỏi kinh thành, trời trong nắng đẹp.

 

Ngày Tạ Hạc ra đi, tuyết rơi mưa đổ.

 

Hắn đã lừa Tiểu Man.

 

Hắn thật sự sắp c.h.ế.t rồi.

 

Một kẻ mang tội như hắn, thì sao còn dám sống tiếp?

 

Nhưng Tạ Hạc cảm thấy… ông trời thật quá trêu ngươi.

 

Phải đợi đến khi Tiểu Man rời đi rồi, mới để hắn nhớ lại tất cả những chuyện kiếp trước.

 

Ngọn lửa thiêu rụi Tạ gia năm ấy, là Tam hoàng tử hạ lệnh phóng hỏa.

 

Chỉ để giữ chân hắn mãi mãi ở lại kinh thành.

 

Và Giang Thải Vi cũng biết chuyện đó.

 

Bởi chính nàng ta là người đề xuất.

 

Hắn vẫn luôn một mực giúp đỡ kẻ thù của chính mình.

 

Chỉ vì một chút tình cảm ngây thơ bị dàn dựng năm xưa.

 

Còn vì… lòng tự trọng buồn cười và kiêu ngạo đến đáng khinh của hắn.

 

Hắn là tội nhân.

 

Hắn đáng phải chuộc lỗi.

 

Tạ Hạc thậm chí không dám nói với Tiểu Man rằng hắn đã trở lại.

 

Thực ra cũng từng nghĩ sẽ mở lời.

 

Nhưng khi chạm phải ánh mắt quá đỗi trong sáng của nàng, Tạ Hạc lại chẳng thể thốt ra lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tiểu Man không tin hắn.

 

Càng không tin rằng hắn dường như đã thật lòng yêu nàng.

 

Tạ Hạc biết mình là kẻ ích kỷ, một kẻ xấu xa đến cùng cực.

 

Hắn sớm đã phát hiện Tiểu Man có ý định rời đi.

 

Thế là hắn bịa ra một lời nói dối rằng hắn thích nàng.

 

Chỉ để trói buộc bước chân nàng.

 

Nhưng khi Tiểu Man thật sự chịu ở lại, hắn lại bắt đầu ỷ vào lòng tốt của nàng mà được đằng chân lân đằng đầu.

 

Tự cho rằng nàng sẽ không bao giờ rời khỏi mình.

 

Thế nhưng…

 

Tiểu Man vẫn luôn là một cô gái dứt khoát.

 

Khi nàng yêu, sẽ sẵn sàng dốc hết trái tim mình để đối tốt với người ta.

 

Còn khi đã không còn yêu, nàng sẽ rời đi không một chút lưu luyến.

 

Chẳng muốn mắc nợ ai dù chỉ là một sợi tơ.

 

Nàng và Tạ Hạc vốn là hai loại người khác nhau.

 

Vậy nên, ở kiếp nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ là như vậy:

 

Tạ Hạc yêu Tiểu Man.

 

Nhưng hắn mãi mãi đánh mất Tiểu Man.

 

“Đại nhân, Tiểu Man cô nương, nàng—”

 

“Nàng ấy đổi tên rồi. Gọi là Tiểu Mãn.”

 

Mãn trong viên mãn.

 

Tiểu Mãn giả, vật chí ư thử tiểu đắc doanh mãn. ("Tiểu Mãn" nghĩa là vạn vật dần đong đầy, tuy chưa trọn vẹn nhưng cũng không còn thiếu thốn.)

 

Là sự đầy đặn, trọn vẹn trong cái nhỏ bé.

 

Vẫn luôn là như thế.

 

Người không xứng là hắn.

 

Người hắn không giữ được cũng là Tiểu Mãn.

 

14

 

Cuối năm ấy, ông lão đến quán hoành thánh của ta.

 

Ông bảo phủ Quốc sư của ông trống huơ trống hoác, chẳng đâu náo nhiệt, ấm áp bằng chốn này của ta.

 

Ông còn mang theo một xe đầy vàng bạc châu báu.

 

Ta giật mình:

 

“Ngài tuổi cao thế rồi còn học người ta đi cướp à?”

 

Khiến lão tức đến độ nhảy dựng lên, định gõ đầu ta.

 

Nhưng lão già thật rồi.

 

Mới nhảy vài cái đã phải ngồi nghỉ thở.

 

Lặng im một hồi, ông chợt cất giọng:

 

“Tạ Hạc c.h.ế.t rồi.”

 

Tạ Hạc đã sớm c.h.ế.t từ lâu.

 

Hắn không để ta thu xác.

 

Ta ngẩn người một lát, chậm rãi ừ một tiếng.

 

“Chỗ này cũng là hắn để lại cho ngươi. Nếu ngươi không muốn nhận, thì lão già ta đành vất vả miễn cưỡng giữ giùm.”

 

“Cớ gì ta lại không lấy?”

 

Ta hùng hổ chỉ huy người khuân đồ vào nhà.

 

Ông bĩu môi, chắp tay sau lưng đi trêu chọc Đại Hoàng.

 

Ông bảo con ch.ó này có linh tính.

 

Năm xưa, ông cũng từng nói ta như thế!

 

Ta tức đến độ làm mặt quỷ, múa tay múa chân sau lưng ông, khiến Tân nương tử cười ngặt nghẽo.

 

Ta cũng bật cười theo.

 

Rồi lặng lẽ vào bếp, ăn nốt bát hoành thánh còn lại.

 

Tạ Hạc không chỉ không có mắt nhìn người, mà đến khẩu vị cũng chẳng ra sao.

 

Ta xoa cái bụng căng tròn, thầm nghĩ.

 

Chẳng bao lâu sau, giọng lão già kia lại vang lên om sòm:

 

“Mãn nha đầu! Sao chó nhà ngươi vẫn còn cắn người thế hả?!”

 

“Gâu!”

 

Ta lập tức vứt bát đũa đứng dậy chạy ra khuyên giải:

 

“Ta bảo ông rồi, đừng có kéo đuôi nó mà!”

 

“Thì ta thấy cái đuôi nó cứ ngoáy loạn cả lên, nhìn mà ngứa mắt!”

 

“A tỷ ơi, gia gia còn kéo tai Đại Hoàng nữa đó!”

 

“!!!”

 

Cãi cọ ầm ĩ.

 

Năm nay là một cái Tết thật náo nhiệt.

 

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com